Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 5-3



Editor: Cua Rang Me

Sóc Phong đã tắt nguồn điện, không một chút đau lòng nói: "Đi tắm thôi!"

Cô nguy hiểm nheo mắt lại, giống như muốn phun lửa, "Là anh giở trò?"

"Đi thôi, bảo bối." Anh thân mật ôm cô.

"A a a! Em muốn giết chết anh!" Cô nhảy lên trên lưng anh, như con khỉ giương oai trên người anh, nhưng anh lại bình tĩnh giống như không cảm giác được sự phẫn nộ của cô.

"Ngoan, nên tắm, rồi ngủ!" Sóc Phong kéo cô xuống, ôm ngang cô rồi đi tới nhà tắm.

Kiều Y Y tức giận cắn anh, cắn, gặm, không ngừng như muốn xé một lớp da của anh xuống, nhưng anh vẫn cứ hời hợt, lông mày không có nhíu một cái.

"A!" Cô bị anh ném vào trong nước nóng, lặp tức đầu của người nào đó bị ướt như chuột lột, lau nước trên mặt, tầm mắt thấy rõ rang, cô tức giận mắng to: "Sóc Phong! Anh mau về nhà anh đi!"

Mặc dù hai người là hàng xóm, nhưng anh lại vô liêm sỉ thường ngủ ké nhà cô, còn làm thêm một bộ chìa khóa nữa, nhưng mà anh cũng không có bỏ phòng của mình. Bởi vì ngay tại lúc người con gái nào đó tức giận, anh sẽ giống như con rùa đen rút cổ bị nữ hủ nhân đá về nhà.

Nhưng hôm nay Sóc Phong không thuận theo nguyện vọng của Kiều Y Y, vì cô chưa tức giận thật, anh nhanh chóng cởi quần áo xuống, rồi nhảy vào trong bồn tắm, bọt nước văng lên tung tóe trên mặt cô, cô kêu lên một tiếng, anh trần truồng ôm lấy cô, thở hổn hển hung hăng hôn cô.

"Buông tay!" Cô đẩy anh ra, nhưng Sóc Phong không quan tâm đến, anh nhanh chóng cởi hết quần áo của cô, không cho cô không gian để thở, hung hăng hôn đến khi cô thở không nổi mới thôi.

Miệng Kiều Y Y hít sâu, ngồi ở trong bồn tắm, quần áo trên người bị anh cởi hết sạch, cô sắp chết ngộp, đâu còn để ý đến quần áo nữa!

"Xảy ra chuyện gì?" Anh hôn lên trán của cô.

"Không có việc gì!"

"Em chưa bao giờ chơi điện tử!" Mua đồ chơi điện tử cũng chỉ là tùy tiện vào lần bọn họ đi dạo phố.

"Bây giờ thích!"

Ánh mắt thâm thúy Sóc Phong

Nhìn cô một cái, “Bởi vì anh đi ra ngoài, em cảm thấy không được vui?”

“Em không có dễ giận như vậy!” Kiều Y Y tiến lên trước, cắn một cái vào bả vai anh.

“Vậy thì vì cái gì?” Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, thật là khó hiểu quá!

Cô khẽ cắn môi, khó xử liếc anh mấy lần, hỏi “Trong nhà của anh gồm có những ai?”

Mặc dù không rõ vấn đề của cô, anh vẫn ngoan ngoãn nói: “Cha mẹ anh ở nước ngoài, anh là con một.”

“Ừ.” Cô đáp một tiếng, sau đó lại không lên tiếng.

Cô chỉ “Ừ” một tiếng, hình như có chút không hiểu rồi, “Em muốn gặp cha mẹ của anh?”

Cô thẹn thùng đánh anh một cái, “Không phải!” Cô dừng lại, khó xử nói: “Là ba mẹ em muốn gặp anh.”

Anh nhướng nhướng mày, “Em…”

“Anh…”

“Anh nói trước đi!” Kiều Y Y vội vàng sửa lại.

Sóc Phong cười, “Ừ”

“Đợi chút, hay là em nói về gia đình em trước, ừ, cha mẹ của em là người ở quê, nhiệt tình đàng hoàng, đợi chút, anh mới vừa nói gì?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh nói được.” Lời này của anh làm cô kinh ngạc sao?

“Tại sao?”

“Cha mẹ em muốn gặp anh, không phải sao?” Nước chảy thành song không phải là tình trạng hiện giờ của bọn họ à?

“Đợi chút… Đừng dễ dàng đồng ý quá, anh nên do dự một chút chứ…” Kiều Y Y khẩn trương nói.

“Chẳng qua gặp mặt thôi mà…” Nếu sau này anh có con gái, cũng sẽ lo lắng cho một nữa kia của nó, đây là thói thường của con người.

“Không phải!” Anh nghĩ ai cũng quá dễ dàng, “Anh phải hiểu, ba mẹ em sẽ thúc giục chúng ta…”

“Là thúc giục em chứ”

“Dĩ nhiên! Bọn họ vẫn lo lắng là không ai thèm lấy em, hiện tại rốt cuộc em tìm được một người, bọn họ còn không nhanh gả em đi sao!”

“Chỉ cần anh không đồng ý là được.”

“Có thể…” Kiều Y Y nháy mắt nhìn hắn, “Có phải anh không muốn?”

“Chẳng lẽ em muốn chúng ta kết hôn bây giờ?” Sóc Phong cười nhìn cô.

Cô dĩ nhiên không đồng ý rồi, nhưng lời này không nên để một người nam nói nha! Nói như thế nào cũng nên là người nữ nói > Đây mới là trọng điểm.

Sóc Phong không nói gì, chỉ ngước nhìn đèn treo trên đỉnh đầu.

Kiều Y Y nhìn anh chằm chằm, không hiểu vẻ mặt của anh, hình như anh do dự, lại hình như là bi thương, anh nhớ tới cái gì? Trong lòng cô giống như bị kim châm.

Từ khi bắt đầu biết anh, cô cũng biết trong lòng anh có một người, mà cô không có hỏi, người kia là nữ hay là nam, là người yêu hay người thân… Thật ra thì cô vẫn có thể đoán được, nhưng cô cố gắng bỏ qua.

Vậy mà hôm nay, cô không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, muốn biết, lại không dám hỏi, tình yêu khiến cô trở nên giống như người nhát gan, ánh mắt có chút sương mù, bị hơi nước xông đến nóng lên.

Kiều Y Y quay đầu, không nhìn tới Sóc Phong, một bàn tay duỗi tới, sờ sờ đầu cô, ôm cô vào trong lòng, lồng ngực trần trụi mang theo ấm áp áp vào mặt của cô.

“Khi nào ba mẹ em muốn gặp anh?” Anh nhẹ nhàng nói.

“Lúc nào cũng được!” Cô trả lời mang theo vài phần tức giận.

“Vậy thì cuối tuần này đi.”

“Hừ! Nhìn cũng không cần nhìn, dù sao em cũng không có ý định kết hôn với anh!” Cô miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, nhất định phải tranh cá thắng thua.

Anh giống như ngày thường, phản bác cô, nắm bím tóc cười nhạo cô.

“Sang năm em kết hôn, anh nhớ tới!” Kiều Y Y không vui khiêu khích anh.

“Em xác định sang năm anh sẽ kết hôn với em?” Sóc Phong biết cô không hề bị rối rắm vấn đề kia nữa rồi, vì vậy cũng cố ý dùng cái giọng điệu này trả lời cô.

Cô hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, “Em nói là theo anh sao?”

Thật là bướng bỉnh! Anh cười cười tiến lên trước cắn vai thơm của cô, cố ý ghen tức nói: “Không phải là anh, chẳng lẽ còn có một gã đàn ông lỗ mãng nào khác!”

“Hừ! Không cho phép anh mắng anh ấy lỗ mãng!” Cô giả bộ bảo vệ người đó.

Lần này Sóc Phong cười không nổi, sắc mặt thậm chí có chút âm u, Kiều Y Y bị nhìn trúng liền cảm thấy cả người có cái gì đó không đúng, vốn miệng còn muốn nói ra vài câu tiện nghi, nhưng bị hành động của anh làm cho lời nói không xuất ra được.

Ngay tại lúc bị anh nhìn đến phát bực, “Ha ha…” Bỗng dưng anh cười to.

Cô bị chơi xỏ! Bị chơi xỏ! Cái người hoang dã này!

Cô tức giận vỗ nước hất nước lên mặt anh văng tung tóe, anh tương rằng cô đang nghịch nước, nên tham gia cùng cô, tuyệt không nhường cô… Tên đàn ông đáng chết này.

“A…”

Tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô, cười nói, không lâu tiếng trong phòng tắm từ từ giảm bớt, rải rác nho nhỏ tiếng thở đốc xen lẫn rên rỉ, chậm rãi truyền ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.