Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 8-2



Editor: Cua Rang Me

"Sóc Phong, bây giờ anh ở đâu?" Phó Khải vừa tới thăm bạn học cũ của mình, chỉ kịp nhìn thấy Sóc Phong rời đi như gió vậy, "Lửa thiêu mông đít rồi hả? Vội vã như vậy..."

Sóc Phong xe chạy tới nhà Nhâm Viễn, Nhâm Viễn mở cửa cho anh, ý bảo anh nhỏ tiếng một chút, có người khác đang ngủ, ông ba phải Nhâm Viễn cầm cái chìa khóa nhà của mình rồi rời đi, để lại không gian cho đôi tình nhân này.

Sóc Phong nhìn Nhâm Viễn rời đi, nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn thấy cô gái nằm ở trên giường, anh tạm thời an tâm, đem chân của cô vào trong chăn, hoàn toàn che phủ.

Anh cứ ngồi ở bên cạnh Kiều Y Y như vậy, nhìn cô, giống như cả đời xem không chán, anh cho là mình rất khó yêu một người nữa, nhưng anh yêu, yêu người con gái đang nằm ngủ say ở trên giường!

Cô làm anh nóng ruột nóng gan, vừa nghĩ tới cô sẽ bởi vì Trần Uyển mà hiểu lầm anh, anh lại bị hù hoảng hồn mà bay đi, anh yêu cô, anh để ý cô, cho nên khi anh phát hiện mình tước đoạt quyền có đứa bé của cô thì so với anh, cô còn thống khổ hơn.

Nhưng anh tình nguyệnbây giờ đau khổ còn hơn về sau bị như vầy, anh cũng không muốn thấy cô nằm trên bàn mổ đầy máu, một thi thể mà hai sinh mệnh, sinh mạng nhẹ nhõm sẽ biến mất trong tích tắc, nhưng sinh mệnh nặng nề sẽ lưu lại vĩnh viễn.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, yêu làn da bóng loáng như sữa bò của cô, giống như nghiện, anh yêu thích không buông tay, "Y Y......"

Sóc Phong lưu luyến thu tay lại, không đành lòng làm nhiễu mộng đẹp của cô, anh chậm rãi đứng lên, lúc chuẩn bị rời đi, không cẩn thận đá ngã túi xách để ở dưới đất, đầu tiên là anh liếc mắt nhìn Kiều Y Y còn đang ngủ say, mới cúi người sửa sang lại, không ngờ một phần tài liệu hấp dẫn ánh mắt của anh, tựa đề của tài liệu làm anh sợ hãi.

Đồng ý nạo thai......

Mấy ngày nay tinh thần của cô đều không tốt, hầu như đối với anh cũng lạnh nhạt, anh chỉ cho là dì cả của cô sắp tới nên tâm tình của cô không tốt, đa số phụ nữ đều có vấn đề này, tự nhiên anh cũng nghĩ như vậy, nhưng...

Anh nhìn xuống chỗ ký tên, phía trên ghi là Kiều Y Y, anh không nhận lầm, rõ ràng không nên khổ sở, không nên khổ sở, nhưng Sóc Phong vẫn mù quáng.

"Được, em không muốn đứa bé, em và anh ở chung một chỗ." Lời nói của Kiều Y Y còn quanh quẩn ở bên tai của anh, nhưng bây giờ anh chỉ có cảm giác mình quá xấu xa! Anh đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người của cô, để cho cô một mình chịu đựng nhiều như vậy!

Nếu như Nhâm Viễn không gặp cô, không phát hiện cô có gì đó là lạ, không phải là cô sẽ lặng lẽ chịu đựng một mình, còn phải ở trước mặt của anh giả bộ vui vẻ, giả bộ không sao cả phải không?

Sóc Phong hèn hạ không tin tưởng người nào, anh không tin cô, không tin cam đoan của cô, rồi lại muốn để lại trên người mình, không nói tiếng nào đi làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở); mà Kiều Y Y cũng như vậy không muốn làm anh phiền não, một mình giải quyết. “Giải quyết” đứa bé của bọn họ, cả đời này bọn họ chỉ có duy nhất một đứa bé.

“Anh nhìn thấy rồi à?” Một giọng nữ êm ái vang lên ở bên tai của anh, Sóc Phong ngẩng đầu nhìn về cô gái đang nằm ở trên giường.

Kiều Y Y nhìn người đàn ông ngồi ở dưới đất, khổ sở trong mắt của anh cũng làm cô bận tâm, ánh mắt của cô không ngừng nhìn qua lại trên mặt rồi trên tay của anh.

“Anh nhìn thấy rồi à?” Cô hỏi lại một lần nữa.

Trên mặt Sóc Phong là sự im lặng, anh không mấy nhận thấy mà cứ gật đầu đáp lời.

“Anh có gì muốn nói với em à?” Kiều Y Y hỏi như thế.

Bên trong phòng rất yên tĩnh, giống như không có ai vậy, hồi lâu, Sóc Phong mới lên tiếng, “Y Y, chúng ta kết hôn đi!”

Kết hôn? Kiều Y Y nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp giống như thiên sứ hạ phàm, Sóc Phong nhất thời thấy choáng, anh chưa bao giờ thấy Kiều Y Y cười mộng ảo như vậy.

“Y Y?”

“Sóc Phong.”

“Hả?”

“Cục cưng đó không còn rồi.”

Trong lòng co rút đau đớn một hồi, nhưng Sóc Phong không để cho mình biểu hiện ra, anh đứng dậy ngồi bên cạnh cô, giống như đem tất cả thế giới của mình đều cho cô, anh an ủi cô, “Em còn có anh. Kết hôn nhé!”

“Sóc Phong. Chúng ta chia tay đi.”

Kiều Y Y không biết, thì ra là khi cô lựa chọn buông tay, trong lòng của cô sẽ là nhẹ nhàng như vậy, mấy ngày liên tiếp cô lo lắng tâm trạng mình sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi, “Chúng ta chia tay thôi.”

Cô nhìn Sóc Phong, đưa mắt nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt anh, cô không dao động nói thêm: “Em không thể ở cùng với anh.”

“Vì… vì sao?” Anh run rẩy hỏi.

Kiều Y Y ôm anh, đầu tựa vào trong ngực của anh, “Anh biết nguyên nhân mà.”

Đương nhiên anh biết, cô thương anh, yêu anh đến nguyện ý hy sinh tất cả. Thế mà anh lại hèn nhát như vậy, không tin tưởng cô, trái tim cô đã nguội lạnh vì anh rồi sao?

“Y Y, anh…”

“Sóc Phong, thật sự là em rất mệt mỏi.” Kiều Y Y rời khỏi ngực của anh, không mang theo chút quyến luyến nào, giống như tất cả giữa bọn họ đều là mộng.

Tại sao không muốn có đứa bé lại thấy mệt mỏi? Nếu cô lựa chọn anh, tại sao bây giờ lại nói chia tay với anh? Bộ mặt Sóc Phong cứng đờ nhìn anh.

“Cứ như vậy đi!”

Cô rời khỏi bờ ngực anh, mùi thơm toát từ người cô như một loại độc kích thích trái tim anh, anh không khống chế được mình, vội vàng ôm lấy cô mà hôn.

Kiều Y Y không giãy dụa, anh muốn hôn cô, thì cô cho anh hôn, anh duỗi đầu lưỡi vào, cô há miệng mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cho dù anh muốn cởi hết quần áo của cô, cô cũng ngoan ngoãn phối hợp.

Sóc Phong hô hấp khó khăn, nháy mắt, chậm rãi rời khỏi môi của cô, nhìn cô chết lặng, anh biết mình bức cô đến đường cùng, “Thật xin lỗi.” Anh nói nho nhỏ.

Cô không nói gì, đứng dậy sửa quần áo ngay ngắn, cầm túi xách rời đi, có một số việc không cần nói quá rõ, chính người trong cuộc là hiểu, chỉ là đàn ông thì không cam lòng.

Người nào đó đứng bên ngoài nghe gió thổi hơn một tiếng đồng hồ, sau đó anh đi về, vừa mới bước vào thì nghe tiếng “bành bạch.”

Không phải chứ? Thích khẩu vị nặng vậy à? Giận dỗi cũng không cần đánh bạn gái chứ? Muốn đánh cũng nên chọn cách khác. Ách, vẫn là được rồi, đó là phòng của anh, giường của anh, anh không nên có suy nghĩ đen tối.

Nhưng là, cả đời này Nhâm Viễn cũng không muốn nhớ lại, hình ảnh anh nhìn thấy vẫn không phải là hình ảnh nhi đồng không xem được, mà là cảnh một người đàn ông nặng nề đập mạnh bàn tay mình lên má.

Nhâm Viễn nhất thời chưa lấy lại tinh thần, chờ anh ta tỉnh lại thì anh lập tức xông tới, một tay bắt được tay Sóc Phong, một đôi mắt to nhìn chung quanh, cô gái nằm trên giường đã không còn ở đó, “Sóc Phong, cậu nổi điên làm gì thế hả?”

Da mặt Sóc Phong vốn mang màu lúa mì giờ đã thành đỏ chót, làm người ta nhìn thấy mà ghê, Nhâm Viễn nói: “Cậu không sao chứ? Kiều Y Y đâu rồi?”

Sóc Phong không nói gì, anh hung hăng hất tay ra, rồi tiếp tục đánh mặt mình, nhưng cứ bỏ mặc Nhâm Viễn ngăn mình lại: “Là đàn ông lớn to cái đâu, tự nhiên đi đánh mặt mình như vậy hả?”

“Buông tay!”

“Có liên quan đến Kiều Y Y? Có vấn đề gì thì hai người từ từ nói, không cần bạo lực như vậy!” Nhâm Viễn đau đầu nhức óc, không hiểu bây giờ người ta làm gì phải nói yêu đến chết dở sống dở, bộ không nói chuyện nhẹ nhàng với nhau được ư? Chẳng lẽ ở trong trò chơi yêu đương, phải có người sống có người chết mới sướng lòng à?

“Buông tay!”

Nhâm Viễn hất tay Sóc Phong ra, “Được rồi, được rồi, đánh chết càng tốt, để Kiều Y Y kiếm tên đàn ông khác, cậu hết bận tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.