Chỉ Muốn Ở Bên Bạn

Chương 33



Chỉ muốn ở bên bạn

CHƯƠNG 33 Ở LẠI BÊN CẠNH ANH ĐƯỢC KHÔNG?

Chỉ là, lúc tài xế nhìn Cố Thanh Hà qua kính chiếu hậu, giờ đây, người phụ nữ đang mặc váy cưới chạy đến bắt xe, thế nhưng cô ấy đã nước mắt giàn giụa rồi.

Dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống xe, Cố Thanh Hà lao như bay vào trong tòa nhà bệnh viện, lao về phía phòng bệnh của Phó Nhi Thương.

“Bác sĩ! Xin hỏi phòng bệnh của ngài Phó Nhi Thương ở đâu vậy?”

Bác sĩ sững sờ nhìn người phụ nữ mặc váy cưới, mang theo một khuôn mặc vô cùng lo lắng ở trước mặt.

Đối phương mặc váy cưới đến bệnh viện, là não có vấn đề rồi hay sao?

Lúc này, tất cả sức chú ý của bác sĩ đều đặt ở trên váy cưới của Cố Thanh Hà, không hề chú ý đến câu hỏi vừa rồi của Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà thấy vị bác sĩ đó cứ chỉ mãi nhìn cô mà không nói gì, cô liền bắt đầu sốt ruột.

“Bác sĩ! Mau nói cho tôi biết đi! Phó Nhi Thương ở phòng bệnh nào vậy!”

Cố Thanh Hà lo lắng nắm chặt lấy vai của bác sĩ, ra sức lắc.

“Ở cuối con đường này, rẽ phải vào phòng bệnh VIP”

Bác sĩ không thể không hoàn hồn lại, mở miệng trả lời.

“Được!”

Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Hà đã lao thẳng về phía phòng bệnh đó.

Chỉ còn lại bác sĩ, đứng im tại chỗ, miệng không ngừng nói, người phụ nữ đó đúng thật là điên rồi… Người phụ nữ đó đúng thật là điên rồi…

Rất nhanh, Cố Thanh Hà đã đẩy cửa phòng bệnh của Phó Nhi Thương ra.

Lúc này, Phó Nhi Thương đang nằm ở trên giường, nhìn cả người anh, môi tái nhợt đã hoàn toàn không còn chút hồng hào nào nữa rồi.

“Phó Nhi Thương… Phó Nhi Thương…”

Trong phút chốc hốc mắt của Cố Thanh Hà liền đỏ ửng hết lên, chậm rãi bước đến trước mặt Phó Nhi Thương, nâng cánh tay của Phó Nhi Thương lên, ngồi vào mép giường.

“Phó Nhi Thương…”

Phó Nhi Thương lúc này, trên mũi đang đeo máy thở oxy, cả khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng vậy, mắt vẫn nhắm nghiền, môi thì khô nứt, không hề có chút phản ứng nào cả.

“Thanh Hà!”

Lục Minh Dân đuổi theo sát ngay sau Cố Thanh Hà, đứng ngây người ra ở cửa phòng bệnh VIP của Phó Nhi Thương, lặng lẽ nhìn dáng vẻ của Cố Thanh Hà đang dựa sát bên giường bệnh của Phó Nhi Thương lúc này.

Cuối cùng anh ta vẫn cảm thấy, nếu như anh ta đi vào, có lẽ sẽ quấy rầy phá hỏng khung cảnh an yên này. Thế là một mình lặng lẽ đứng cạnh bức tường, trông coi ở đó, thế nhưng không hề nói một câu, cũng không hề quấy nhiễu Cố Thanh Hà đang ở trong phòng.

Nước mắt từ trong hốc mắt của Cố Thanh Hà không ngừng rơi xuống, vừa vặn rơi xuống mu bàn tay của Phó Nhi Thương.

Nhiệt độ đó, dường như đã làm phỏng mu bàn tay của Phó Nhi Thương trong giây lát vậy.

Trong cơn hôn mê, Phó Nhi Thương ít nhiều vẫn có một chút cảm giác, thế nhưng, lúc này lại vì nỗi đau đớn cực độ trên cơ thể nên vẫn không thể tỉnh lại được.

Cả buổi tối, Cố Thanh Hà đều ngồi ở mép giường của Phó Nhi Thương, hai tay ôm chặt lấy tay Phó Nhi Thương, nước mắt đã thấm ướt cả một góc chăn, sau đó dần dần thiếp đi, trong nỗi đau khổ và lo lắng.

“Ưm…”

Sáng sớm, Lục Minh Dân vẫn đang trông giữ ở hành lang, đột nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào trong.

Lúc này, Cố Thanh Hà vì đã mấy ngày không được nghỉ ngơi tử tế, nên đã nằm bò ra chỗ mép giường của Phó Nhi Thương ngủ rất say.

Lục Minh Dân thực sự rất thương khi thấy như vậy, thế là liền bế Cố Thanh Hà lên, đặt cô lên ghế sofa ở trong phòng bệnh, để cô có thể ngủ thoải mái hơn.

“Lục Minh Dân…”

Nhưng mà, khi hai tay mới vừa đặt Cố Thanh Hà xuống, sau lưng đã lại truyền đến giọng nói của Phó Nhi Thương.

“Anh tỉnh rồi?”

Lục Minh Dân xoay người, nhìn Phó Nhi Thương ở sau lưng bằng ánh mắt không thể tin nổi, rồi lại quay đầu nhìn Cố Thanh Hà, lúc này, Cố Thanh Hà đã ngủ mê mệt rồi, hoàn toàn không thể nghe được cuộc đối thoại giữa bản thân và Phó Nhi Thương nữa.

“Ừ. Cố Thanh Hà, cô ấy…”

Cơ thể của Phó Nhi Thương xem ra đã hồi phục kha khá rồi, chắc là vết thương cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng nữa.

“Cô ấy nghe thấy anh bị thương, vô cùng lo lắng, liền lao thẳng đến đây.”

“Váy cưới trên người cô ấy…”

Phó Nhi Thương đau lòng nhìn Cố Thanh Hà một cái, lúc này, trên người Cố Thanh Hà vẫn đang mặc lễ phục mà đám cưới ngày mai cô sẽ mặc.

“Lúc chúng tôi đang thử lễ phục thì nghe thấy tin tức anh xảy ra tai nạn giao thông, Cố Thanh Hà đến quần áo còn chẳng kịp thay, cứ vậy đi thẳng đến đây.”

Nghe đến đây, trong nháy mắt, trái tim Phó Nhi Thương liền thắt lại.

“Hai người…ngày mai sẽ…kết hôn sao?”

“Đúng vậy.”

Lục Minh Dân lạnh lùng mở miệng nói.

Không khí ở bên trong căn phòng, đột nhiên trở nên yên tĩnh.

“Thật là ngại quá, hai người đã sắp kết hôn rồi, vậy mà vẫn làm phiền hai người qua đây, anh mau đưa Cố Thanh Hà đi đi, tôi không sao, cố gắng chuẩn bị thật tốt cho hôn lễ ngày mai đi.”

Trong lời nói của Phó Nhi Thương đã tràn ngập nỗi thống khổ và tuyệt vọng.

Thế nhưng, Lục Minh Dân chẳng nói gì cả, yên lặng nhìn Phó Nhi Thương ở trước mặt.

Rất lâu, cuối cùng, Lục Minh Dân mới mở miệng nói.

“Phó Nhi Thương, nếu như tôi nói với anh, Cố Thanh Hà, cô ấy hoàn toàn không hề mất trí nhớ, bao gồm cả trước đây, anh nhìn thấy tro cốt của cô ấy đều là cô ấy kêu tôi đặc biệt sắp xếp để anh hoàn toàn hết hi vọng với cô ấy, thì anh sẽ làm gì?”

“Cái gì?”

Vốn dĩ, trái tim của Phó Nhi Thương đã giống như một đầm nước tù, nhưng sau khi nghe thấy những lời của Lục Minh Dân, trong nháy mắt, Phó Nhi Thương nén nhịn cơn đau dữ dội, ngồi phắt dậy.

“Anh…anh nói gì?”

“Tôi nói, Cố Thanh Hà, thực ra cô ấy hoàn toàn không hề mất trí nhớ! Tất cả đều chỉ là Cố Thanh Hà đang lừa anh mà thôi! Cô ấy mong anh có thể quên cô ấy, cô ấy mong anh có thể sống tốt hơn, mong anh có thể tìm được người phụ nữ ưu tú hơn cô ấy!”

Nghe đến đây, Phó Nhi Thương không thể tin nổi nhìn về phía Cố Thanh Hà, quay đầu lại, nhìn Cố Thanh Hà lúc này vẫn đang ngủ say mê man, tâm trạng của Phó Nhi Thương hoàn toàn không biết nên miêu tả như thế nào.

“Được rồi? Nghe hiểu rồi chứ?”

Cứ như vậy, trái tim Phó Nhi Thương liền trở nên thấp thỏm.

“Phó Nhi Thương, ngày mai, lễ cưới của tôi và Cố Thanh Hà, tôi sẽ hủy bỏ, tôi vẫn luôn biết trong trái tim của Cố Thanh Hà từ đầu đến cuối chỉ có sự tồn tại của Phó Nhi Thương anh, hi vọng từ nay trở đi, anh có thể đối xử tốt với Cố Thanh Hà, nếu như để tôi phát hiện ra anh đối với Cố Thanh Hà có chỗ nào không tốt, tôi sẽ quay lại mang Cố Thanh Hà đi ngay! Đến lúc đó, cả đời anh cũng sẽ không thể gặp lại được cô ấy đâu!”

Như vậy, cánh cửa ở sau lưng bị đóng sầm lại, Lục Minh Dân đã đi thẳng ra ngoài.

Mấy tiếng còn lại, Phó Nhi Thương hoàn toàn không tài nào ngủ được nữa, chỉ nằm ở trên giường, lặng lẽ ngắm nhìn Cố Thanh Hà đang nằm trên ghế sofa.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc mặt trời mọc.

Cố Thanh Hà mơ mơ màng màng từ trên ghế sofa ngồi dậy, giơ tay lên nhìn vào đồng hồ trên tay, hỏng rồi, chỉ còn mấy tiếng nữa chính là hôn lễ của mình và Lục Minh Dân, thế nhưng lúc này cô vẫn đang ở trong bệnh viện!

Vội vã đứng lên chuẩn bị xoay người rời đi, thế nhưng lại nhìn thấy Phó Nhi Thương lúc này lại đang ngồi bất động ở trên giường nhìn cô giống như bức tượng vậy.

“Phó Nhi Thương…anh…tỉnh rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.