Thanh giọng không cao không thấp của thiếu niên truyền vào tai, cuối cùng Nguyễn Âm Thư cũng tìm được thăng bằng, sống lưng vững vàng trở lại.
Cô lui về sau hai bước, rồi ngẩng đầu, cau mày, con ngươi đen nhánh nhuộm đầy ưu tư: "Cậu đang nói gì vậy?"
Cô hoàn toàn không muốn cái gì đó, cậu ta nghĩ nhiều rồi!
Trình Trì đáp: "Không có gì, vừa nãy nhận lầm người thôi."
Một chút chân thành cũng không thấy, chẳng đáng tin!
Nguyễn Âm Thư miễn cưỡng không nói gì nữa, dù sao cậu ta cũng bị bắt chuyện quá nhiều nên để lại di chứng thôi.
Lúc này mới chợt nhớ ra mình còn đang cầm đồ, cô vội vã nhìn xuống xem thử phần nước sốt có bị tràn ra hay không.
May quá, đổ không nhiều lắm, chỉ dính ở đuôi ngón tay của cô thôi.
Nguyễn Âm Thư rút giấy lau tay, Trình Trì ở phía sau cũng rút giấy, nhưng là cúi xuống lau giày. Lúc này anh mới quay trở lại với "nghiệp lớn nước tương."
Tiếng nhạc trong quán rất du dương, là một bản tình ca buồn. Nguyễn Âm Thư dựa theo trí nhớ để khắc họa lại giai điệu, động tác trên tay cũng không dừng, cầm mâm nước tương quay trở về.
Không có ai nói gì, chỉ có tiếng đồ sứ va vào nhau lanh lảnh, máy điều hòa không khí chầm chậm tỏa ra hơi lạnh. Có tiếng huyên náo đâu đó rất xa, đều không ảnh hưởng đến mọi người.
Thêm thành phần cuối cùng vào nước chấm xong, Nguyễn Âm Thư buông muỗng, lúc này mới thắc mắc: "Phải rồi, ban nãy cậu nhận nhầm tôi thành ai vậy?"
"..."
Đợi vài giây không nghe được câu trả lời, Nguyễn Âm Thư bèn chuyển sang đề tài mới: "Thật ra tôi đến tìm cậu là có chuyện muốn nói."
"Phải không?"- Nghĩ đến cảnh tượng "nước chấm" ban nãy, Trình Trì khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: "18xxxxx4785."
"Cậu đọc cái gìvậy?"- Nguyễn Âm Thư bỗng cảm thấy lời của Trình Trì toàn là kỳ quái, nhưng cũng không để ý: "Bởi vì bạn trong tổ làm đề đều sợ cậu, cậu phải làm cái gì đi chứ?"
....Vậy là không phải hỏi Wechat của tôi?
Trình Trì khó chịu: "Cái gì?"
"Ví dụ như...Nướng thịt dê xiên cho mọi người, khích lệ tinh thần một chút?"
Trình Trì cảm thấy chuyện này còn "ảo diệu" hơn cả chuyện xin được Wechat của anh.
Cô ấy nói cái gì? Bảo anh xiên thịt cho người khác dùng?
Mà Nguyễn Âm Thư lại nhìn anh với vẻ đầy nghiêm túc: "Dù sao lần đầu gặp mặt tôi cũng thấy sợ cậu lắm, lát nữa chúng tôi còn phải thức khuya giải đề, tâm trạng khó chịu mà."
Trình Trì vốn muốn "thức tỉnh" cô, nhưng chạm phải ánh mắt sáng lấp lánh của Nguyễn Âm Thư, thấy rõ chút sợ hãi ban đầu đã được thay thế bằng háo hức.
Giống như từ lúc bắt đầu cô đã không sợ anh rồi, giao tiếp với anh như những người bình thường, thậm chí còn yêu cầu anh nữa.
Không rõ làm cảm giác gì ập đến, nhưng lời cự tuyệt của anh bị mắt kẹt trong cổ họng. Trình Trì vòng vo nửa ngày, cuối cùng lời biến thành: "Lần sau không được phá lệ."
Ánh sáng trong đôi mắt yêu kiều của thiếu nữ hơi nhạt đi, nhưng cô mỉm cười rất nhanh, mi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết: "Nhất chí!"
Trên bàn có khá nhiều thịt dê, Nguyễn Âm Thư ngồi bên cạnh Trình Trì, giữ tư thế: "Dâng thuốc lá cho lão đại" mà đưa thịt qua cho anh.
Trình Trì cầm lấy, bắt đầu nướng thịt trên bếp lửa.
Con người này toàn thân đều là "mùi địa ngục", lúc anh chăm chú nướng thịt cũng không có ai dám lộn xộn, nhất là ba học sinh giỏi ngồi đối diện chỉ có thể trơ mắt nhìn anh.
Mấy chục giây sau, Trình Trì gắp thịt dê ra, dùng khuôn mặt với hệ thống cơ "nghìn năm không đổi" mà lẳng lặng bỏ thịt dê vào trong chén Phúc Hiền.
Cảm giác như tù nhân sắp chết được ban cho bữa ăn cuối cùng vậy.
Phúc Hiền:??? Chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ trong thịt có độc nên cậu ta cho mình ăn trước để mình nhanh im miệng một chút? Nãy giờ mình có nói tiếng nào đâu? Help! Help!
Miếng thịt thứ hai lọt thỏm vào chén của Giang Dị.
Giang Dị: A a a, chẳng lẽ hôm nay tôi cũng phải chết sao?
Miếng thịt thứ ba bay vào chén Triệu Bình.
Triệu Bình: Cướp thịt dê của lão đại, mình sắp chết rồi huhu
Nguyễn Âm Thư ngồi một bên lại vui vẻ vừa cười vừa ăn, nhìn sự trầm mặc của mọi người mà gắp thịt bỏ vào chén mình: "Sao các bạn không ăn đi? Đây là chút khích lệ tình thần đặc biệt mà tôi chuẩn bị cho các bạn đó, các bạn có biết sau khi ăn thịt dê này xong sẽ thấy thế nào không?"
Nhân vật tự hỏi tự trả lời náo đó còn chưa nói hết, thì Phúc Hiền đã nói với điệu bộ run lẩy bẩy: "Ăn thịt này xong, chúng tôi còn có sau này à?"
"..."
Phút giải lao đi ăn lẩu đã xong, cũng phần nào giúp mọi người nới lỏng được căng thẳng, cả đám lại quay trở lại phòng học giải đề.
Lúc chia tay ở tiệm lẩu, Nguyễn Âm Thư nhìn theo hướng đi ngược lại của Trình Trì: "Cậu đi đâu vậy?"
Lão đại nào đó nãy giờ "nướng thịt khích lệ": "Mệt rồi, về ngủ."
///
Bốn người lại quay về phòng học nhóm.
Trên đường đi, người được xem là có quan hệ ổn nhất với Ngụy Thành-Giang Dị được phân công liên lạc với cậu ta.
Nguyễn Âm Thư nhỏ giọng nhắc, có đôi phần khẩn trương: "Chi bằng chúng ta đi vào phòng đã rồi hẳng gọi? Trên sân trường mà sử dụng điện thoại, bị bắt gặp có khi nào bị tịch thu không?"
"Đừng lo, bây giờ thầy cô đều về cả rồi, tan học không ai quan tâm đâu mà."- Giang Dị cười nhìn cô.
Đầu dây bên kia cứ reo mãi nhưng không thấy người nhận, đợi đến tận lúc chuẩn bị tắt máy thì bên kia mới nói: "Alo, alo, alo?"
Điện thoại bật loa ngoài, tiếng nói văng vẳng không khỏi khiến bốn người càng sốt ruột hơn.
"Là tôi, Giang Dị đây."
"Có gì sao?"
"Sao cậu còn chưa tới nữa? Tôi nghe mấy đứa cùng lớp cậu bảo là cậu thấy không khỏe, nên đi về trước rồi?"
Bên kia ho khan vài tiếng: "Ừm... Là thế này... Không thoải mái nên xin nghỉ sớm."
"Vậy đề chung kết phải tính sao đây? Cậu đã giải chưa?"
"Các cậu làm đến đâu rồi?"- Ngụy Thành hỏi.
"Ừ thì... Dùng cách của Âm Thư, bây giờ chúng tôi đang xem lại lần nữa, kiểm tra kết quả cho chắc."
"Hiểu rồi."- Ngụy Thành ở đầu dây bên kia im lặng một lúc. "Các cậu khi nào mới xong?"
"Không biết, chắc phải sáu bảy giờ sáng mai."
Nguyễn Âm Thư lên tiếng: "Bạn không khỏe à? Không sao, sáng mai chúng tôi xem xong gọi cho bạn. Mọi người lại xét một lần nữa."
Những người còn lại gật đầu rối rít.
"... Được, nhớ gọi cho tôi đấy."
Giang Dị: "Yên tâm đi, tụi này không quên đâu."
Sau khi cúp điện thoại, mọi người nhanh chóng trở về phòng, tiếp tục công việc còn dang dở.
Mấy tiếng nặng nề trôi qua, Nguyễn Âm Thư xoa xoa hai vai, nhìn đồng hồ một cái —— đã mười hai giờ ba mươi bảy phút rồi.
"Mọi người có mệt không?"- Cô hỏi.
"Không, còn cố được."
"Ừ, tiếp tục đi."
"Âm Thư, nhìn kìa... Hình như bên ngoài có máy bay giấy!"
Không thể nào!
Nguyễn Âm Thư quay đầu, lập tức phát hiện bên cửa sổ trống không có treo một chiếc máy bay.
"Bao lâu rồi?"- Cô hỏi.
"Không biết nữa, tôi vừa mới thấy thôi, nhưng chắc cũng lâu rồi đó."
Ngugễn Âm Thư không tin K vẫn còn ở đây, liền viết chữ hỏi: "Cậu còn ở đây sao?"
Rất nhanh đã thấy người nhắn lại: Ừ.
Cuộc trang tài đối với mọi người mà nói, đã đến kỳ kết thúc rồi. Nguyễn Âm Thư cân nhắc rất nhiều thứ, cuối cùng hỏi K: "Chúng tôi sắp xong rồi, nhờ có sự giúp đỡ của cậu trong thời gian qua cả, không biết phải cảm ơn cậu thế nào đây?"
K nói: Không cần.
Cô lại đề nghị: Hay là tôi đề nghị thêm tên cậu vào nhé, tiền thưởng chia đều?
K: Không cần, thuận tay thôi.
Đã đến nước này, Âm Thư cũng không biết phải làm gì nữa: Được rồi, sau này có gì cậu cứ đến tìm chúng tôi nhé, lúc nào cũng được hết. Nguyễn Âm Thư, Triệu Bình và Phúc Hiền B1, Giang Dị B2 và Ngụy Thành B3. Mà bây giờ cũng trễ lắm rồi, sao cậu chưa về nhà nữa?"
K: Không mệt.
Lại có người không mệt sao? - Nguyễn Âm Thư vừa nghĩ vừa ngáp, hai mắt cũng chảy lệ... Chắc lúc này Trình Trì đã sớm thẳng cẳng rồi nhỉ?
Sáu giờ sáng, đại công cáo thành. Mọi người rối rít ôm nhau, mặc dù ai cũng kiệt sức nhưng lại vô cùng phấn khích.
Giải được phần đề khó như vậy, cảm giác thật đắc ý!
Bốn tờ giấy được gọp lại một chỗ, kết quả ra y hệt nhau.
"Không có vấn đề gì đâu."- Triệu Bình nói: " Chắc chắn là nó rồi!"
Giang Dị vươn vai: "Để tôi gọi cho Ngụy Thành."
Nguyễn Âm Thư thức trắng một đêm, bây giờ đã sớm gục đầu lên bàn.
Giang Dị đứng lên, gọi cho Ngụy Thành: "Ê, tỉnh chưa?"
"Các cậu xong chưa?"
"Rồi."
"Khi nào?"
"Mới xong thôi, lát nữa có thể nộp cùng nhau." "Cậu có đến không, cùng nộp luôn?"
"Hôm nay tôi cũng không đi học được."- Ngụy Thành nói. "Để tôi nộp cho."
Giang Dị hơi ngẩn ra một chút, cuối cùng nói: "OK, bây giờ bọn này gửi kết quả qua. Cậu vào trang chủ nhấn thi theo tổ, mã số của chúng ta là 77567."
"Ừ."- Bên kia nói, không hiểu sao lại bỗng ngấp ngứ: "Các cậu... Chú ý thời gian, tôi cúp đây."
Điện thoại bị ngắt, Phúc Hiền nói: "Ngụy Thành cũng chẳng làm gì cả, ngồi mát ăn bát vàng chờ chúng ta dâng thành tích lên trước mặt cậu ta."
"Biết sao được, trời sanh tánh thôi."- Triệu Bình kéo ghế ngồi xuống. "Được rồi, chúng ta cùng xác nhận bằng điện thoại đi."
Nguyễn Âm Thư không mang điện thoại theo, vì thế đợi người khác làm xong cô mới xác nhận được.
"OK, mình xong rồi."- Phúc Hiền đưa máy cho cô.
Nguyễn Âm Thư mân môi, nhận lấy điện thoại. Cô rất vui vì kỳ thi cuối cùng cũng qua, thật mệt.
Nhanh chóng hoàn thành, như trút được gánh nặng vậy.
Haizz, lát nữa còn phải đi học.
Cô còn đang suy tư thì mấy người bên cạnh đã đứng lên: "Đói quá, bây giờ tôi ăn cả con trâu cũng được ấy."
"Đi đi đi, đi ăn sáng nào!"
"Âm Thư, cậu đi cùng chúng tôi hay là chúng tôi mang về cho cậu?"
Nguyễn Âm Thư rất muốn ở lại ngủ, nhưng dạ dày cô đang reo lên theo thói quen, đành phải nói: "Để mình đi."
Bốn người cùng đến căn tin, ba nam sinh còn rất vui vẻ bàn luận về giải thưởng.
"Tôi nói chắc chắn chúng ta sẽ có giải!"
"Khẳng định luôn, tôi thấy chúng ta làm xong rất sớm!"
Nguyễn Âm Thư im lặng gặm bánh mì, trong tay cầm sữa, mắt vẫn còn lim dim như muốn gục xuống.
Công việc "lấp đầy" dạ dày đã xong, bốn người đi dậy đi sửa soạn, chuẩn bị về lớp học.
Nguyễn Âm Thư phải đi mua cà phê để tỉnh táo hơn.
Lúc đi qua sân bóng rổ, phát hiện ra mới sáng sớm có người đang chơi.
Là Trình Trì và đám bạn hữu của cậu ta.
Trình Trì mặc một cái áo thun tay kẻ ô, dáng người cao ngất.
Tóc mai ướt sũng, không biết là do mồ hôi hay cậu ta vừa đi tắm.
Anh vừa đánh bóng vừa đến chỗ cô chào hỏi, mặt mày đều hiện lên nét hăm hở, trái ngược với vẻ lờ mờ của cô sáng nay:
"Sớm thế, gáo dừa."
"Sao các cậu chơi bóng sớm vậy?"
Có tiếng bóng va vào mặt sân, Trình Trì thờ ơ đáp: "Tối hôm qua ngủ no rồi."
Chào Trình Trì xong, lúc trở lại phòng học, Nguyễn Âm Thư liền thấy một tờ giấy được treo lơ lửng ngoài cửa sổ.
Cô khẽ thở dài, đoạn rút tờ giấy xuống, viết lời cảm ơn lần nữa.
Không bao lâu sau, tờ giấy bị rút đi.
Triệu Bình, Giang Dị và Phúc Hiền lục đục rời đi trước, chỉ còn Nguyễn Âm Thư vì động tác chậm nên ra ngoài cuối cùng, cô cầm cà phê trên tay, đeo cặp lên từ từ ra khỏi cửa.
Động tác của cô vô cùng yên tĩnh, trong phòng học không có chút tiếng động nào trừ âm thanh gió vỗ vào rèm cửa.
Lúc đi gần tới cầu thang, dường như cô thấy có bóng người lấp ló chỗ khúc cua.
Người đi quá nhanh, cái gì cô cũng chưa thấy được. Nhưng tay áo của người đó, dường như có hoa văn kẻ ô...