Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà

Chương 22: Còn đang suy nghĩ (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Selene Lee

“Cậu dạy tôi sao?”

Nguyễn Âm Thư kéo kéo vành tai: “Nhưng mà bây giờ tôi phải đi rồi.”

“Vậy thì ngày mai hẵng tính.”

Điệu bộ tuy là “sao cũng được”, nhưng vẫn không rõ ưu tư.

Nguyễn Âm Thư hy vọng cậu ta không đem mình ra làm trò đùa, hẹn với Trình Trì xong liền khoác tay Lý Sơ Từ đi mất.

Đêm đó lúc hoàn thành xong bài tập, cô suy nghĩ một lát, lúc này cơn giận mới bốc lên.

Nguyễn Âm Thư kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại lên xem lại bảng xếp hạng một lần nữa.

Quả không sai, ba vị trí đầu không có tên bọn họ, nhưng mà Ngụy Thành quả thật giành giải nhì.

Cô dụi mắt, phóng to bảng ra để xem thời gian nộp bài.

Ngụy Thành nộp lúc 3 giờ sáng được giải nhì, mà giải ba cũng cách đó không lâu, chỉ trước 6 giờ có một chút.

Tổ của cô nộp lên lúc 7 giờ, nếu như Giang Dị nói không sai, giải nhì kia đáng lẽ phải là của mọi người mới đúng.

Thật quá sức tưởng tượng!

Nguyễn Âm Thư phiền não quấn tóc, ngây ngẩn một lát, vừa lúc Lý Sơ Từ gửi 1 tin nhắn qua cho cô: “Nhìn xem mình tìm được cái gì này!”

Âm Thư không quen dùng điện thoại, chưa kịp đánh chữ trả lời thì Lý Sơ Từ đã gửi qua mấy tấm ảnh: “Cậu có nhớ tối hôm đó cậu chụp ảnh gửi qua cho mình, còn kể về sự giúp sức của K mới hoàn thành không? Ảnh cậu gửi mình con lưu đây, đem ra làm chứng cứ ok hả?”

Sau đó cô nàng còn tự cảm thán: “Trời ạ, mình quả thật là thiên tài.”

Ngày kế đến lớp, lúc Âm Thư đang bận rộn thu bài tập thì Giang Dị xuất hiện ở cửa.

“Âm Thư! Triệu Bình! Phúc Hiền!”

Ba người vội vã đi ra ngoài, vì đang trong giờ học nên cả 4 cũng không thể đi quá xa, nên Giang Dị chỉ tựa người vào lan can mà nói: “Ban nãy thừa dịp đi nộp bài, tôi đã báo cho chủ nhiệm B3 rồi.”

Phúc Hiền kinh ngạc: “Rồi có kết quả gì không?”

“Làm gì có, tự nhiên thấy mình ngu khiếp, Ngụy Thành là học sinh của ổng, ổng lại chẳng quen chúng ta. Nói ra thì chắc chắn ổng phải bên vực cho nó rồi, chắc Ngụy Thành cũng nghĩ thế nên nó muốn làm gì thì làm đó.”

“Ổng phân công cho nos làm nhóm trưởng, kêu nó quản lý chúng ta. Hôm đó lúc Âm Thư làm ra xong, Ngụy Thành trơ trẽn đi tìm ổng, nói là tự mình tính ra, một mình làm.”

“Rồi sao nữa?”

“Thầy hỏi tụi mình không tham gia à, nó còn bảo tụi mình không làm, chỉ có nó làm. Rồi thì nó đã thương lượng với tụi mình là muốn thi riêng và tụi đã đồng ý nữa.”

Giang Dị cười trào phúng: “Mẹ nó, trước giờ tôi chưa thấy ai trơ trẽn như vậy.”

“Không lẽ thầy không tra lại sao?”

“Thì học sinh của ổng mà, ổng yêu ổng thương nó, giống như cô Kiều với chúng ta thôi.”- Triệu Bình nói.

Nguyễn Âm Thư suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngụy Thành đi tìm thầy khi nào?”

“Không biết nữa… Mà nó bảo nó vừa giải ra là đã đi tìm rồi, mà trước đó theo luận còn phải chứng minh chủ quyền nữa, sớm muộn thì bó tay, nhưng mà tôi nghĩ là cách thời gian nó đi khỏi phòng cũng không lâu đâu.”

“Các cậu về phòng học trước đi, lát nữa có gì tôi tới báo.”

“Cũng đừng để bụng quá, học tập quan trọng hơn.”

Mọi người đồng tình, ai về lớp nấy.

Nguyễn Âm Thư suy tư, lúc K quăng giấy xuống cô liền chụp ngay cho Sơ Từ, mà Ngụy Thành cũng vừa lúc ở đó.

Nếu vậy thì có thể dùng hình chứng minh cậu ta không phải chủ nhân của cách giải đó.

Nhưng mà vậy thì được ích lợi gì? lỡ may Ngụy Thịnh vặn lại, bảo là bàn bạc với bọn cô trước đó thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không ổn, cô quyết định đi tìm Trình Trì.

Chuyện Ngô Âu cũng là cậu ta giúp cô giải quyết. Hôm qua Trình Trì còn bảo sẽ dạy cô, vì thế cô đi tìm cậu ta chắc cũng không có vấn đề gì đâu.

Trưa hôm đó, Âm Thư kể cho Trình Trì nghe mọi chuyện, từ K thần bí đến cách giải, không bỏ lỡ chi tiết nào dù là nhỏ nhất.

Kể xong, cô quay sang hỏi anh: “Vậy phải làm sao nữa đây?”

Trình Trì hỏi: “Các cậu chuẩn bị đi tìm Ngụy Thành?”

“Hẳn là vậy. Mọi người nói thế, nhưng không biết có thay đổi gì không.”

“Nếu đã nói vậy, hẳn là sẽ đi thôi.” – Trình Trì híp mắt, gõ ngón tay lên mặt bàn: “Hẹn thằng đó ra một chỗ nghiêm túc đi.”

Nguyễn Âm Thư gật đầu như giã tỏi: “Phải phải”

“Sân thượng trường.” – Anh đề nghị.

“Vì sao không chọn phòng học nhóm luôn?”

“Đối diện đó là phòng làm việc của ông hiệu trưởng, đánh nhau không ổn lắm.”

“…”

“Chỗ đó cũng được, rộng rãi.”

Trình Trì cười nhạt nhìn về phía cô: “Sao thế? Đã chuẩn bị tinh thần đánh lộn rồi sao?”

“Làm gì có, tôi chỉ thuận miệng nói theo thôi.”

“Đôi khi sân thượng bị khóa lại, nếu có thì các cậu chuyển sang phòng học cạnh đó, vừa rộng rãi vừa có cách âm.”

“Được.”- Âm Thư thầm ghi tạc “Còn gì nữa không?”

“Hết rồi, trước tiên cứ đi tìm nó, thử nó nói thế nào.”

Nguyễn Âm Thư gật đầu, hướng ánh mắt yêu kiều về phía anh: “Cảm ơn cậu.”

“Có gì mà ơn với chả nghĩa.” – Thanh âm thấp xuống: “Chỉnh người quen rồi.”

“…”

c0952a0533d8b6a59db18cebd7ef4075

Trưa ngày hôm đó, quả nhiên Giang Dị lại mò đến cửa B1, gửi tin cho Triệu Bình để gọi mọi người ra, may mắn là Âm Thư cũng không đi ngủ.

Đứng ở hành lang, cô bèn thuật lại lời của Trình Trì: “Tôi thấy cậu ta nói rất có lý, chúng ta lên sân thượng đi.”

Giang Dị gật đầu: “Đi thôi, Ngụy Thành đang đứng chờ ở cầu thang đấy.”

Phúc Hiền: “Đến thật à? Dễ vậy?”

“Hừ, dám không đến sao? Học chung 1 trường, trốn được mùng một cũng chưa chắc trốn được mười lăm.”

Phúc Hiền thì thầm: “Để tôi xem thử nó biện minh thế nào.”

Lúc đi đến chân cầu thang, cả 4 nhanh chóng thấy được Ngụy Thành, sắc mặt cậu ta trắng bệch, đến môi cũng nhợt nhạt không bình thường.

Phúc Hiền lại nói: “Sao trông nó như sắp chết vậy? Bà nó, tôi lại mềm lòng rồi.”

Nguyễn Âm Thư nhỏ giọng trả lời: “Phấn nền thôi.”

“Sao cậu biết?”

“Hôm đó chính mắt tôi thấy bạn tôi thoa phấn trắng kiểu đó xong xin nghỉ bệnh. Có gì lạ đâu.” “Cậu nhìn xem, chắc là lần đầu dùng nên phấn đánh loan lổ kìa.”

“…”- Phúc Hiền chuyển từ mềm lòng sang phát nổ.

Cửa sân thượng bị khóa, cuối cùng cả đám chỉ có thể chuyển sang căn phòng cạnh đó.

Giang Dị đẩy mạnh cửa đi vào: “Cậu có gì giải thích không?”

Dường như Ngụy Thành đã có chuẩn bị trước: “Tôi thực sự xin lỗi các cậu, các cậu hiểu cho tôi được chút nào không?”

“Hiểu một chút?”- Mấy chữ này khiến Phúc Hiền giận sôi người: “Cậu còn chưa thấy lỗi sai của cậu à, còn bảo tụi tôi phải hiểu? Đề là cậu giải sao? Rõ ràng là Âm Thư! Bạn ấy uổng công uổng sức, thức đêm thức hôm mới làm được. Còn cậu thì sao? Nói lấy là lấy? Công sức cậu bỏ ra á hả? So gì với xương máu của bọn tôi?”

Giang Dị cũng nói: “Nếu như không phải cậu lấy đi một mình, bây giờ giải thưởng hẳn đã thuộc về cả 5 người rồi.”

Triệu Bình đứng ở góc tường: “Cũng không hiểu cậu nghĩ gì, Ngụy Thành, ai ai cũng góp công sức, cậu không thể độc chiếm được.”

Mà Âm Thư thấy mọi người cũng nói hết rồi, mình không nói thì không ổn lắm: “Nếu kết quả thật sự là do cậu tính ra, cậu một mình lấy giải nhất cũng không ai nói gì cậu.”

Ngụy Thành giễu cợt: “Cậu nhìn xem, các người đều đứng cùng một chiến tuyến, tôi làm gì được?”

“Giải ba chung cuộc nhận được 20 nghìn tiền thưởng, 5 người chia đều ra cũng chỉ được 4 nghìn, nhưng một mình tôi cầm giải nhìn sẽ khác, tới 50 nghìn. Đối với các cậu cũng chẳng có gì khác biệt, nhiều lắm cũng chỉ là tiền tiêu vặt trong mấy tháng thôi, nhưng đối với tôi, số tiền đó đủ cho cả nhà tôi sống hết một năm.”

Đã đến nước này, Ngụy Thành cũng không muốn che giấu nữa.

Cậu ta ngày càng kích động:

“Các người rất bình tĩnh, còn tôi vội vàng lắm, tiền đối với tôi chính là sinh mệnh, không còn tiền sao có thể sống chứ!”- Ánh mắt Ngụy Thành đỏ hoe. “Các người ăn uống đủ đầy, dĩ nhiên cái gì cũng không gấp, cứ khăng khăng đòi kiểm tra lại. Nếu không phải không quyết đoán, có chăng giải nhất cũng đã lấy được rồi?”

Đụng đến nỗi đau, âm điệu như ngày càng lớn hơn: “Các người vào được Nhất Cao chẳng qua cũng như trở bàn tay thôi, nhưng tiền học của tôi đều là vay mượn. Nói ra có ai tin không? Thời đại nào rồi, còn có người mượn tiền để đi học cấp hai? Các người mẹ nó có muốn sống như vậy không? Các người không phải không để ý chút tiền này hay sao? Vậy thì để tôi lấy hết đi.”

Nguyễn Âm Thư chớp mắt, giọng từ tốn: “Nếu như mẹ cậu biết, bà ấy lao tâm khổ tứ đi mượn tiền cho cậu đi học, rốt cuộc lại để cậu làm ra chuyện này đây, liệu bà ấy sẽ thấy thế nào?”

“Thế nào là thế nào? Có tiền còn cảm thấy à?”

“Cậu nói đúng, chút tiền này đối với chúng tôi chẳng là gì, không có cũng không sao. Nhưng vì sao cậu không nói cho chúng tôi? Bây giờ lại đi lấy cái nghèo của mình ra làm lá chắn?” – Giang Dị nói. “Cậu cần tiền, cần danh dự. Vậy tôi hỏi cậu, đi trộm đồ của người khác, thủ đoạn nhỏ đến thủ đoạn lớn, vậy thì vẻ vang lắm sao?”

Từng câu từng chữ vô cùng thuyết phục.

Ngụy Thành lùi về sau hai bước, nói ngược lại: “Là các người ép tôi, nếu không phải các cậu khăng khăng đòi kiểm tra, tôi sẽ không tranh thủ giải đề tồi nộp. Cái đó gọi là sai à?”

Phúc Hiền nghe xong cười khẩy: “Mẹ, trước đó mày còn nói muốn kiểm tra cùng tụi tao, muốn tụi tao gọi cho mày, chẳng phải đã sớm dự liệu trước rồi sao?”

“Nếu không phải lúc ở phòng học, Nguyễn Âm Thư quyết đoán hơn một chút, tôi sẽ phải đi đến nước này sao?”- Ngụy Thành cứng cổ tranh cãi.

“Mày đừng nói xàm nữa, chẳng qua cậu ấy chỉ muốn hỏi ý kiếm mọi người thôi, ai tham gia mà không mong đạt giải?”- Phúc Hiền nói. “Lúc đầu thầy cũng đã hỏi ý kiến mỗi người về chuyện lập tổ rồi, mày đâu nhất thiết phải vào đây? Xem tụi tao là lốp xe dự phòng của mày đúng không?”

“Dù sao tôi cũng phải để lại đường lui của tôi chứ.” “Các người cái gì cũng có, nhưng tôi không dự trù thì sớm muộn gì cũng mất hết!”

“Cậu để cho cậu 1 đường rút, bằng cách chặn kín đường đi của người khác?”- Giang Dị vặn ngược lại.

Giọng nói của Âm Thư nhẹ nhàng: “Vậy sao lúc đó cậu không nói cho chúng tôi? Vì sao phải lừa gạt mọi người?”- Thanh âm nửa khiển trách, nhưng đa phần vẫn là thương xót.

Một cảm giác trong trẻo, thanh khiết, hoàn toàn trái ngược với vẻ u ám hèn hạ của Ngụy Thành.

“Còn không phải vì sợ bị cười nhạo, bị thầy cô xem thường, bị đuổi học sao? Các người không hiểu cảm giác của tôi đâu.”

“Đúng vậy.”- Phúc Hiền nhún vai. “Chúng tôi dễ đạt được, cậu thật khó khăn.”

Ngụy Thành cắn răng.

Nguyễn Âm Thư lại nói: “Ngụy Thành, hoàn cảnh của cậu tôi hiểu. Nhưng giấy rách phải giữ lấy lề, lỗi lầm của bản thân cậu không dám thừa nhận, còn đem đổ hết lên gia đình mình, cậu không thấy hổ thẹn với lòng mình sao?”

Nhưng Ngụy Thành vẫn không cảm thấy mình sai, tất cả là vì gia đình hắn, vì sự nghèo khổ, hắn chỉ tốn hại lợi ích của người khác một chút thôi, cũng đâu có gì quá đáng.

Dù biết rõ việc làm của mình là xấu, nhưng thâm tâm vẫn không thừa nhận, ngược lại còn đem tất cả lỗi lầm đổ hết vào gia đình. Ảo tưởng cho rằng chiến thắng của mình là “cao thượng.”

Bị dồn vào đường cùng, cũng không còn sợ hãi nữa: “Cứ xem như tôi làm đấy, vậy thì sao nào?”

“Các người không thể chứng minh, kết quả thi cũng đã có, tôi nộp bài trước các người, điều đó chẳng thể nào thay đổi được.”

“Có bản lĩnh thì đi mà tố cáo tôi. Tôi không phạm pháp.”

Âm thanh phát ra vô cùng chói tai, dần dà bản chất thật đã lộ rõ.

Bởi vì tức giận, Ngụy Thành đã lột lớp mặt nạ của mình, đắc ý thỏa chí hảo huyền.

Mọi người đứng trong phòng ngẩng ngơ, không ngờ cậu ta có thể nói ra được những lời như thế.

Bọn họ đều không hề biết, bên dãy phòng học bên kia, cả trường đã hoàn toàn “nổ tung.”

Nhất Cao có phòng radio buổi trưa, đôi khi sẽ dùng để thông báo, còn thời gian khác đều là đọc thơ hoặc giới thiệu nhân vật lịch sử.

Mỗi lớp đều có đặt loa và micro được kết nối, nghe rất rõ.

Mà giờ khắc này, trong loa trường, rồi trên sân trường tràn ngập tiếng người nói.

Âm thanh vang vọng từng ngõ ngách: “Vậy đó thì sao?… Có giỏi thì các người đi tố cáo đi!”

Thật ra Radio đã được bật từ rất sớm rồi, câu đầu tiên chính là: “Cậu có gì cần nói không?, khiến mọi người ai cũng nghĩ là audio ngắn như thường lệ.

Cho đến khi có tiếng người kể lể về gia cảnh, rồi giải thưởng gì đó, lại nghe được tên “Nguyễn Âm Thư” và “Ngụy Thành”, mọi người liền bừng tỉnh: Trong radio trường chính là cuộc tranh chấp giữa Ngụy Thành và những người khác.

Vì sao lại tranh chấp? Cậu ta tự nhận mình đạo ý tưởng của những người khác!

Đến giờ phút này, cuối cùng cũng có người chịu không nổi nữa mà đứng lên mắng: “Thật buồn nôn, Ngụy Thành là người lớp nào vậy?”

Như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, chẳng mấy chốc đã có người hưởng ứng: “B3 đấy!”

“B3 có loại bại hoại như vậy à?”

“Tôi nghĩ trường nên đình chỉ đi là vừa, học sinh mà đã thủ đoạn hèn hạ, sau này trưởng thành không biết sẽ còn gây nên chuyện lớn gì?”

“Ngay cả cách giải cũng đi ăn cắp, tôi không tin cậu ta học giỏi.”

Lớp học bắt đầu huyên náo, người hưởng ứng ngày càng nhiều, từ B1 đến những lớp khác, chẳng mấy chốc khu này đã bay sang khu kia.

Sự lên án ngày càng nghiêm trọng, cái tên “Ngụy Thành” vang danh cả ba khối, đâu đâu cũng bị chỉ trích.

Chẳng mấy chốc thầy hiệu trưởng và thầy giám thị đã cảm thấy không đúng, bèn vội vã thông báo cho các chủ nhiệm lớp về ổn định trật tự lớp mình.

Thời Lượng và thầy giám thị chạy đến phòng phát thanh thì nhìn thấy hai học sinh phụ trách radio trường bị nhốt ở ngoài cửa.

Thời Lượng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ban nãy…. Ban nãy chúng em định phát thanh như mọi ngày thì Trình Trì xông vào, bảo là muốn tìm đồ nên kêu tụi em ra ngoài chờ. Ai ngờ tụi em vừa ra khỏi cửa thì cậu ta đã khóa trái phòng luôn, không cho tụi em vào trong.”

Thầy giám thị: “Sao các em không đến tìm thầy?”

“Bây giờ chuyện đó còn ý nghĩa gì nữa đâu?” Thời Lượng đập cửa: “Trình Trì! Mở cửa ngay cho thầy!”

Người bên trong đến một cọng tóc cũng không thấy di chuyển, thản nhiên ngồi vắt chân lên bàn phát thanh.

Động tác của người bên ngoài liền mạnh hơn: “Không được gây rối nữa, mau mở cửa cho thầy, cả trường thành cái chợ rồi em có biết không hả?! Mau mở cửa ra, Trình Trì!”

Vẫn không thèm để ý.

“Trình Trì! Em đừng tưởng có ông nội chống lưng thì muốn làm gì cũng được, em không mở là tôi phá cửa đó!”

Vẫn không ai đáp lại.

“Hiên ngang bất khuất”

Thời Lượng giận sôi, chuẩn bị đạp cửa thì thầy giám thị đã lấy chìa khóa cửa ra.

Chiếc chìa khóa nho nhỏ, còn lóe sáng, phía trên có gắn một cái móc khóa mặt cười toe toét như đang giễu cợt ông.

Thời Lượng: “…”

Hai gương mặt đối diện nhau mất giây, liền nghe thấy có tiếng động.

Trình Trì vừa mở cửa.

Thiếu niên thản nhiên tựa người vào khung cửa, giương mắt lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Bất luận là chuyện gì, tình huống gì, thằng bé này vẫn giữ được vẻ bất cần như thế, mãi mãi đứng trên cao nhìn xuống người khác.

Thời Lượng làm hiệu trưởng cũng đã lâu, ông phải thừa nhận “vị gia gia” trước mặt này chính là “ca” khó nhất mà ông từng gặp.

“Các em đang làm loạn gì vậy? Trưa nắng phá cái trường nát bét rồi? Các em không nghe thử xem radio phát cái gì à?”

Nói xong, ông vói vào nhìn thử, lại phát hiện ra trong đó không có ai cả.

“Đã có chuyện gì? Những người khác đâu? Nguyễn Âm Thư và Ngụy Thành đâu rồi!?”

Ông vừa hỏi vừa quay đầu lại, chợt nhận ra Trình Trình cũng đã sớm “bốc hơi.”



Ngụy Thành ra khỏi cửa.

Không ngờ hắn chưa đi được vài bước đã thấy có bạn học chạy đến báo tin: “Ngụy Thành, toàn bộ của nói chuyện của mày đã bị phát lên loa trường rồi, mọi người đều nghe thấy!”

Ngụy Thành trợn mắt: “Cái gì?”

“Còn gì nữa? Cả trường loạn rồi, lớp cũng giận giữ, khó khăn lắm tao mới thoát ra được nên đi nói cho mày đấy.”

Sau lưng hắn là đám Giang Dị và Nguyễn Âm Thư cũng sững sờ không kém.

Ngụy Thành nghiến răng chỉ vào Giang Dị: “Là tụi mày cố ý? Ai làm?”

Nguyễn Âm Thư run rẩy nhìn về phía cửa sân thượng khóa chặt, lại có căn phòng kia.

Thấy trong nhóm 4 người chỉ có một mình cô là con gái, Ngụy Thành liền đi đến chỉ tay vào cô: “Là mày phải không? Chính mày đã đề nghị chuyển qua cái phòng chết tiệt đó!”

Lời còn chưa dứt, một bóng người đã xuất hiện ngay hành lang.

Giây tiếp theo, Nguyễn Âm Thư bị kéo ra phía sau, còn Trình Trì đứng đối diện với Ngụy Thành, ánh mắt đầy giận giữ:

“Ngón tay mày đang để đâu đấy?”

————

Tác giả lảm nhảm: Vợ lão đại cũng dám chỉ trỏ, cậu chết chắc rồi!

Ngụy Thành tưởng mình ăn hiếp được quả hồng mềm, không ngờ học phải gậy thiết bảng, mọi người cùng vỗ tay chúc mừng nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.