Sự hứng thú của vị thiếu gia này quả thật quái dị, Nguyễn Âm Thư run lên khi nghe thấy câu hỏi bất ngờ của cậu ta.
Cậu ta đi đâu từ nãy giờ không biết, trở lại liền đố thơ với cô?
Hình như cô mãi mãi cũng không thể đoán biết được người này đang nghĩ gì, làm gì, hay não cậu ta hoạt động như thế nào.
Âm Thư xoay xoay cổ, nhìn Trình Trì với vẻ kỳ lạ.
Đặng Hạo ngồi phía trước lại cười hô hố: " Người ta ngâm thơ thì anh cũng ngâm thơ, cmn, hay thế còn gì! "
Trình Trì gập sách lại, giả vờ nện lên đầu anh ta.
Lý Sơ Từ dùng cùi chỏ nhắc nhở Âm Thư: " Cô đến rồi kìa! "
Âm Thư cũng nghĩ bọn họ chỉ muốn trêu cô, không nói gì nữa mà quay đầu lại học bài.
Mãi cho đến khi tiết học kết thúc, Nguyễn Âm Thư cũng không ngoảnh lại nhìn anh, dường như coi anh là không khí.
Trình Trì bực bội ném sách lên bàn.
Mẹ, sách quỷ gì.
" Ha " - Đặng Hạo phì cười " Tôi biết mà, rõ ràng cậu mua sách về không phải để học, mà để dùng làm thớt chém cá. "
( Editor: T thêm thắt vào ấy, giận cá chém thớt haha)
" Vậu cậu biết con cá tôi muốn chém nhất là con nào không? "
" Là con nào? " - Đặng Hạo tò mò hỏi lại.
" Con cá mất dậy cậu đấy. "
"..."
Nói chuyện thì nói, có cần phải mắng chửi người khác không...
Dù sao thì cuối cùng cũng được ra khỏi lớp, Đặng Hạo phấn khởi đi qua phố ăn vặt, mua một đống đồ nướng về căn cứ.
Trình Trì nhàn nhạt liếc cậu ta: " Từ khi nào cậu được mang mấy thứ này vào? "
" Tôi biết là cậu chê nó nặng mùi, nhưng mà..." - Đặng Hạo phân trần " Đến lúc đó mở cửa sổ hóng mát một chút là được mà, mua cũng mua rồi, không phải nói ném là ném chứ? "
Trình Trì: " Ai nói cậu là tôi không thể ném? "
Nụ cười của Đặng Hạo liền cứng lại.
Nói gì thì nói, anh ta vẫn mặt dày mang đồ nướng vào, đổi lại 1 tuần làm vệ sinh.
Đám còn lại đã sớm ở trong nhà, mạnh ai nấy chơi, ngửi được mùi đồ nướng thì vui vẻ bu lại như kiến.
" Vừa ăn vừa chơi game, đời này còn gì tuyệt hơn? "
Thế là cả bọn giành nhau ngấu nghiến, chỉ có Trình Trì cau mày ngồi trên ghế bành, khó chịu ngửi cái mùi nồng nặc kia bay khắp phòng.
Có người hỏi anh: " Trình ca không ăn? "
" Không vào. "
Trình Trì quăng ra mấy chữ, vừa nói vừa bẻ ngón tay, không khí đặc trưng tỏa ra như ác ma.
Mọi người cũng đã quen cái tính cách này của anh, không ai kinh ngạc, nhưng vẫn không nhịn nổi tò mò mà hỏi Đặng Hạo: " Sứ giả địa ngục hôm nay thế nào? Nhiệm vụ Diêm Vương giao cho chưa làm xong à? "
" Trình Trì mà biết tụi bây đặt cho cậu ấy cái danh này, thế nào tụi bây cũng no đòn. " - Đặng Hạo làu bàu rút cá nướng ra khỏi xiên: " Tao cũng không rõ, gần đây cậu ta quái dị lắm, đụng một cái là hứng thú dâng trào, đụng một cái là nổi giận, còn đọc thơ với chả học bài nữa. "
Người nghe chờ một hồi...
" Mau nói đi tiếp đi. "
Đặng Hạo: " Nói gì nữa. "
" Thì đọc thơ với học bài đó? Không phải là ám hiệu à? Bọn này chờ nãy giờ. "
" Tao nói đó là ám hiệu khi nào, nghĩa trên mặt chữ. " - Đặng Hạo trừng mắt. " Thấy chưa, không chỉ có mỗi tao cảm thấy kỳ quặc mà, tụi mày như vậy, Hạo Hạo tao thế nào đây? "
" Hạo Hạo? WTF? " Có người bật cười. " Mày là đàn bà hay sao mà tự gọi thế? "
Đặng Hạo khịt mũi, làm ra vẻ tội nghiệp: " Hạo Hạo bị tổn thương, Hạo Hạo cần sứ giả địa ngục an ủi. "
Anh ta cứ tưởng Trình Trì không nghe được nên mới nói thế, lại không ngờ anh xuất hiện bên cạnh mình, làm mặt lạnh: " Có cần sứ giả địa ngục báo ngày giỗ cho cậu không? "
Đặng Hạo:...
" Tôi có thể giải thích " " Tụi tôi chỉ đang miêu tả vẻ đẹp trai ngàn năm có một của cậu thôi. Cậu có xem phim Thần Chết của Hàn Quốc chưa? Mấy con ghệ trước của tôi đều chết mê chết mệt sứ giả địa ngục đó. "
Nói xong, Đặng Hạo cũng tự khen mình nhanh nhạy.
" Mày nhàm chán vừa thôi, Trình thiếu gia thèm ba cái phim tào lao đó hả? " - Có người rêu rao
Hồi lâu sau, Trình thiếu gia ngẩng đầu lên, oan khí lượn lờ: " Gần đây tôi cười rất ít? "
Trước giờ cậu vốn là vậy, còn gần đây với gần kia gì chứ? - Đặng Hạo tự độc thoại.
Trình Trì mím môi, lại hỏi: " Tôi không đủ hấp dẫn? "
Quen biết Trình Trì cũng lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Đặng Hạo nghe anh hỏi câu này, không khỏi cảm thấy quái dị, lại có chút sợ hãi, không lẽ vừa rồi anh khiến cậu ta phật ý nên cậu ta mới hỏi thế để kiếm lý do xử anh?
Tâm tình rầu rĩ, Đặng Hạo vội vã nói: " Em cũng không có để ý, Trì ca à..."
"..."
" Tôi đâu có hỏi cậu? " - Trình Trì đạp anh ta một cái, không thèm để ý nữa mà cứ đăn đăm hướng mắt về phía hình mẫu trên ảnh bìa của cuốn tạp chí trên bàn.
Tính cách của anh không hợp, điểm này anh vẫn luôn hiểu, nhưng người ta cũng không bị ảnh hưởng mà?
Trình Trì tự cảm thấy mình rất nghĩa khí, phóng khoáng rộng rãi, lại trong sạch, làm bạn bè của anh sẽ không bị thiệt thòi, người tốt đầy rẫy.
Còn về đám sinh vật khác giới, không cần phải nhắc, anh đi đến đâu thì tỉ lệ ngoái đầu lại nhìn của bọn họ chắc chắc là 99%, lễ tình nhân quà cáp thư tình nhiều không kể xiết. Bây giờ tự tiện vỗ tay cũng có thể hô biến ra hàng dài nữ sinh chờ nói chuyện từ đây đến tận cuối khu phố.
Ngay cả khi ở trong lớp, ánh mắt hướng đến anh cũng không ít.
Vậy mà cô lại xem như anh không tồn tại, suốt ngày chỉ cắm cúi học bài, đến cái ngẩng đầu cũng không cho anh.
Lúc anh tự động tiếp cận, nếu là người khác chắc chắn sẽ mừng như mở cờ trong bụng, chỉ có cô nửa bước cũng chẳng thèm tiến.
Đặng Hạo nhìn Trình Trì đang trầm tư, bèn đưa tay đến xé một tờ bìa trên cuốn tạp chí vật lý để nhét vào bếp lửa: " Cái này có gì hay, mắc thấy mẹ, tuần nào cũng mua. "
Trình Trì không đáp lại, chỉ hỏi anh ta: " Hôm nay tôi cũng có vấn đề cần hỏi, vì sao cô ấy lại phớt lờ? "
" Ai? " - Đặng Hạo hỏi lại, sau đó sực nhớ: " A, Nguyễn Âm Thư hả? "
" Thì người ta không thích chứ sao, hoặc là quên mất thôi. Chuyện vô nghĩa nhớ làm gì? "
" Ai nói vô nghĩa" - Nhìn cô ấy cười nói với người khác mới là vô nghĩa.
Đặng Hạo cười thầm trong lòng, muốn " thả thính " thì nói huỵt toẹt ra đi, còn bày trò lòng vòng mệt mỏi.
Dĩ nhiên, vì anh ta rất tôn trọng cuộc sống mà ông trời đã ban tặng, mấy lời này chỉ dám nói một mình.
///
Ngày thứ hai, Nguyễn Âm Thư đến nhà sách sớm, mua " Đi Tìm Vật Chất " xong mới vào lớp.
" Đi Tìm Vật Chất " là một tạp chí về Vật Lý rất nổi tiếng, bên trong có cả chục đề Vật Lý hấp dẫn, còn có giới thiệu những phát minh gần nhất của các nhà khoa học, mấy cuộc trang luận thi tài và danh sách quán quân, hai tháng mới ra một số.
Lý Sơ Từ chờ Âm Thư ở trong lớp, thấy cô mang theo cuốn tạp chí thì cười cười: " Mình cũng mới có tối qua nha. "
" Sao? Cậu mua ở đâu vậy? Mình nhớ hôm nay mới mở bán mà? "
" Mình đặt trước cả năm luôn, nên được đãi ngộ sở hữu trước, không phải chầu chực ngoài cửa hàng. "
Nguyễn Âm Thư gật gù: " Hèn gì. "
" Cậu có thấy thông báo ở trang cuối không? Cúp " Theo Dấu Vật Lý " đang mở cuộc tranh tài thường niên đó.
" Theo Dấu Vật Lý " là một giải thưởng Vật Lý cá nhân rất nổi tiếng, dành cho đối tượng học sinh lớp 11, vì món tiền thưởng đồ sộ nên người người đua nhau tham gia rất đông.
" Mình thấy rồi " - Nguyễn Âm Thư gật đầu. " Cậu muốn tham gia à? "
" Chỉ là thử thách bản thân một chút thôi, biết đâu may mắn thì sao? Mấy chục nghìn tiền thưởng lận đó! " - Lý Sơ Từ vừa nói vừa ảo tưởng. " Hơn nữa lớp chúng ta có thể phải đi thi theo yêu cầu đó. "
" Được rồi. " - Nguyễn Âm Thư nhún vai " Mặc dù Vật Lý của mình không quá xuất sắc, nhưng mà chắc mình cũng sẽ thử. "
" Tất nhiên phải thử rồi! Cơ hội nghìn năm có một mà. "
Quả nhiên hai người vừa tranh luận xong không bao lâu thì cán bộ môn Vật Lý đã dán thông báo về cuộc thi lên bảng.
Mọi người đổ xô đi xem thử, Nguyễn Âm Thư và Lý Sơ Từ đợi đến tiết hai mới đến để tránh chật chội.
Ngoài thông báo đóng lệ phí tham gia thì thông tin về cuộc thi cũng giống hệt như trong tạp chí, không khác gì nhiều lắm.
Vì thấy Nguyễn Âm Thư đến, Trình Trì tắt game đang chơi, chăm chú nhìn cô. Đặng Hạo cũng nhìn theo, hồi lâu thì a lên với vẻ ngạc nhiên: " Cái thông báo kia trông quen quen. "
" Không phải là tờ giấy hôm qua tôi xé nướng thịt đây sao? Ngay cả tên cũng giống nữa. "
Lý Sơ Từ chưng hửng: " Cậu lấy ở đâu ra? "
" Ai biết, tạp chí ai mua quăng trên bàn, tiện thì xé thôi. " - Đặng Hạo trả lời.
Lý Sơ Từ: " Không thể nào, ai lại phí của như thế. "
Nguyễn Âm Thư: " Cậu đem nó đi nướng thịt? "
Hai mắt cô trợn ngược lên.
" Ờ, có vấn đề gì sao? " - Đặng Hạo thản nhiên đáp, nướng xong thì đem đổ, để lại Trình Trì đánh chết tôi à.
Trình Trì: "..."
" Hai người có lòng kính sợ với kiến thức đâu giống Trì ca với tôi. " - Đặng Hạo cười toe " Đạo bất đồng bất tương vi mưu, hai người đừng quan tâm làm gì. "
( Đạo bất đồng bất tương vi mưu - 道不同不相为谋: Xuất xứ từ Luận Ngữ, chương Vệ Linh Công, ý nói: Người không cùng chí hướng và quan niệm thì không hợp tác hay trao đổi được.)
Nguyễn Âm Thư hiểu ý, kéo Lý Sơ Từ đi về chỗ, Trình Trì liếc Đặng Hạo.
Đặng Hạo sờ má, nói với vẻ ngây thơ vô tội: " Gì? Bộ trên người tôi có cái gì dư thừa à? "
" Ờ. "
" Cái gì cơ? "
Trình Trì nhíu mày, lời ít ý nhiều: " Não. "
Đặng Hạo đơ người tại chỗ.
Các bạn học lớp 1 vô cùng có nhiệt huyết và ý thức, tiền lệ phí được hoàn thành rất nhanh chóng.
Mấy ngày xong, thông báo xếp thi đã có.
" Địa điểm thi là tầng 6 của Cung Khánh Sinh, 9 giờ mới bắt đầu nên e là bữa sáng may mắn của mọi người đã sớm tiêu hóa rồi. Vị trí thi lộn xộn, lớp chúng ta sẽ được chia ra rất nhiều khu vực, nên mọi người không thấy bạn bè cũng đừng lo lắng nhé, cứ bình tĩnh, nếu vào được chung kết hẵng quan tâm đi tìm lớp. Vậy thôi. " - Cán bộ Vật Lý thông báo.
Giờ giải lao, Nguyễn Âm Thư bận bịu làm đề lượng giác thì Lý Sơ Từ đi ra ngoài, lúc cô nàng trở lại thì cô cũng vừa giải xong.
Nãy giờ say mê làm bài tập nên Âm Thư cũng không để ý, bèn hỏi:
" Cậu đi đâu thế? "
" Đi xem danh sách phân vị trí thi. " " Cậu là khu 605 số 24, mình là khu 607 số 8. "
Nguyễn Âm Thư ghi lại số của mình, Lý Sơ Từ lại cảm thán: " Quả thật không kiếm được ai cùng lớp cả. "
" Kiếm người quen làm chi? " - Nguyễn Âm Thư nghiêng đầu hỏi.
" Có gì giúp đỡ lẫn nhau, an tâm hơn mà. "
Mà bởi vì Lý Sơ Từ xem rồi nên Âm Thư cũng không đi nữa, ra ngoài mua nước chuẩn bị vào học.
Trình Trì đang ở sân bóng rổ, vừa lúc chuẩn bị ném một quả 3 điểm hoàn hảo.
Lại thấy trước mặt cô có người xuất hiện.
Nam giới.
Điện thoại di động trong tay, khuôn mặt rõ ràng manh động.
Nhắm mắt cũng biết tên đó muốn gì.
Trái banh trong tay Trình Trì lao đến rổ, nhưng trượt qua một bên, Đặng Hạo vừa định hò hét ăn mừng thì chững lại: " WTF? Cái mẹ gì..."
Trái banh đập mạnh xuống đất, lăn long lóc trên sân, Trình Trì không thèm để bụng.
Khưu Thiên hét lớn: " Ở bên phải kia, mau nhặt lên. "
Trình Trì: " Tôi đi mua nước. "
Khâu Thiên nghe xong, mấy chục giây sau mới kịp phản ứng lại: " Quái, ở đây còn nhiều nước mà. "
Trình Trì đi đến cạnh chỗ bán nước, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của Nguyễn Âm Thư.
" Chào bạn, mình là Ngô Âu bên lớp 7, mình để ý bạn lâu rồi...Chúng ta thêm Wechat có được không? Sau này giúp đỡ nhau, mình biết bạn học văn rất tốt. "
Nguyễn Âm Thư vốn đã quen với mấy tình huống như thế này, cũng không kinh ngạc nhiều chỉ nói:
" Xin lỗi bạn nhiều, nhưng mình ít dùng điện thoại lắm, nhưng mình biết một app rất hay, bạn dùng nó học Văn thử nhé. "
" Nhưng...Nghe nói Vật Lý của bạn không tốt lắm...Mình...Kì thi lần trước mình đứng thứ ba toàn trường môn Vật Lý, có lẽ mình giúp được bạn. " - Người kia vẫn không muốn bỏ cuộc.
" A, không cần đâu, lớp mình có cán bộ Vật Lý mà. "
Cảm thấy phương án " giúp đỡ học tập " hình như không giúp gì được mình, Ngô Âu quyết định đánh một đòn chủ chốt: " Cái gì bạn cũng không thiếu, vậy...Cậu có thiếu bạn trai không? "
" Mình muốn tập trung vào học tập, xin lỗi bạn nhé. "
Nói xong cũng tự thấy lúng túng, Nguyễn Âm Thư liền cười một chút rồi đi mất.
Ngô Âu tức giận mắng nhỏ, bạn bè vây xem cũng xúm lại an ủi hắn, bị cự tuyệt tại chỗ, mặt Ngô Âu vừa đỏ vừa đen, cực kỳ khó nhìn.
" Mẹ, thanh cao cái gì, làm bộ làm tịch! "
Ham muốn chinh phục và lòng tự ái bị kích thích, hắn bực bội đá cái lon bên cạnh chân mình, quăng ra lời độc ác: " Chờ đó, thế nào cậu cũng phải đồng ý với thằng này thôi. "
///
Lúc Nguyễn Âm Thư đến được máy bán hàng tự động, liền thấy Trình Trì đang dựa người vào tường uống Fanta.
Khâu Thiên ở phía bên kia sân hét lớn: " Sao còn chưa về nữa, không tìm thấy đồ ngon à? Bên này tụi em có nước mà, anh mua làm gì? "
Thấy Trình Trì cứ đăm đăm nhìn mình, Nguyễn Âm Thư tốt bụng nhắc nhở: " Có người đang gọi cậu kìa. "
" Thật? " " Bọn họ gọi thế nào? "
" Anh? " - Nguyễn Âm Thư không nghĩ nhiều mà nhắc lại nguyên bản: " tụi em còn nước? "
Đôi mắt đen của anh ánh lên nét gì không rõ: " Có biết vì sao không? "
" Sao? "
" Bởi vì tôi bảo kê chọ bọn họ. " - Trình Trì cúi đầu, chóp mũi kéo đến gần mặt cô: " Ví dụ như tình huống ban nãy của cậu, không thích thì quay đầu đi, không quan hệ. "
" Đúng vậy ——" - Anh kéo dài âm cuối. " Cho nên, cậu có muốn thử một chút cảm giác được bảo vệ không? Không bị khi dễ, muốn nổi giận cứ việc, thấy người không thích thì cứ quay mặt đi thoải mái, không cần lo lắng sẽ bị làm phiền? "
Nguyễn Âm Thư ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt trong suốt như nước suối: " Sao cơ? "
" Nhận tôi làm anh trai, tôi bảo vệ cậu, thấy thế nào? " - Trình Trì câu môi, bộ dáng phong lưu.
Âm Thư bối rối.
Anh lại dùng giọng mũi, mí mắt khẽ nhướng, khí chất lạnh lùng mà quyến rũ.