Không trời đã đổ mưa thu từ lúc nào, nhất thời mưa to gió lớn. Sau khi Ngu Quy Vãn quay lại xe bảo mẫu thì rùng mình một cái mà về như thế nào cô hoàn toàn không có ý thức.
Đại khái cái này gọi là rượu không say mà người tự say.
"Mệt thì nhắm mắt ngủ một chút đến chưng cư chị sẽ gọi em." Thành Vi vẫn tò mò, lại hỏi "Vị kia, cái người đàn ông trông rất đẹp trai đấy, hai người quan hệ thế nào?"
"Trưởng bối thôi!"
"Chỉ là trưởng bối?" Thành Vi tất nhiên không tin, nhìn tuổi tác hai người kém nhau không nhiều, trưởng bối gì chứ. Tình huống trước đấy mà nói nếu không có gì giấu diếm thì chị không tin.
"Chú bạn học của em." Ngu Quy Vãn đổi một dáng ngồi thoải mái, trợn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Không phải bạn em, thì có quan hệ gì chứ."
Có một số việc cũng không cần nói rõ, Thành Vi "Ừ" rồi không hỏi thêm nữa.
Tới chung cư, Ngu Quy Vãn được Đào Tử đỡ vào cửa cũng không phải say, ý thức vẫn tỉnh táo nhưng cả người mệt mỏi mà thôi.
Đào Tử vào phòng vệ sinh lấy nước rửa mặt đi ra, đúng lúc nghe cô hỏi "Em có bạn trai chưa?"
"Đại học từng có."
"Bây giờ thì sao?"
"Chia tay rồi."
"Khó chịu không?"
Đào Tử nói, "Không yêu thì chia tay, đã không yêu rồi còn khó chịu cái gì."
Ngu Quy Vãn không còn gì để nói, cô rất đau đầu nhận khăn mặt ướt trên tay Đào Tử đắp lên mặt làm cho mình tỉnh táo hơn.
Cô nói với Đào Tử: "Về nghỉ ngơi đi, muộn rồi."
"Em biết rồi." Đào Tử nhận thấy cảm xúc của cô hôm nay khác thường không yên tâm nói "Vậy chị nhanh lên giường nghỉ đi."
Đào Tử nhất định phải nhìn thấy cô lên giường mới chịu đi, Ngu Quy Vãn cũng rất bất đắc dĩ.
Căn phòng trống rỗng, tối đen, sau khi Ngu Quy Vãn lăn hai vòng thì nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà đếm số mong có thể sớm vào giấc mơ đẹp......
Nhưng đêm nay đã xác định không được yên ổn.
Cô lại mơ thấy Phó Trầm.
Năm Ngu Quy Vãn tốt nghiệp cấp hai, một đám chơi với nhau đến nhà Phó Hiển tổ chức party chúc mừng, cũng theo Phó Hiển gọi Phó Trầm là chú ba, anh ấy chỉ hơn bọn họ bốn năm tuổi mà thôi, nhưng lúc nào cũng ra vẻ thâm trầm đâu giống một chàng trai mười tám mười chín tuổi.
Không biết từ lúc nào, Ngu Quy Vãn bắt đầu có tâm tư của con gái, mọi suy nghĩ đều là anh nhưng chưa bao giờ tới gần.
Tối ngày hôm đó, không biết là do đầu óc nóng lên hay là mượn rượu làm càn, cô cưỡng hôn anh.
Nhớ mang máng, lúc ấy Phó Trầm không có phản ứng gì chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra nói cô uống say rồi.
Từ lần đó về sau, gan cô càng lớn hơn, ngày nào cũng nghĩ cách chạy đến nhà anh, năn nỉ Phó Trầm giảng bài, thực tế toàn chơi game mà thôi, quấy rầy anh đọc sách cũng không thấy anh tức giận.
Kỳ nghỉ hè đó, hai người sớm chiều ở chung, nhưng không hề nói gì.
Ngu Quy Vãn rất muốn nhìn dáng vẻ anh tức giận, cho dù gây rối vô lý đến đâu thì ánh mắt của anh nhìn cô như một cô cháu gái chưa từng thay đổi.
Anh giữ thân phận, giống như không bao giờ vượt qua khoảng cách đấy.
Cô sẽ không gọi anh là chú.
Sau đó Phó Trầm xuất ngoại.
Ngu Quy Vãn cho dù gặp được chuyện lớn hay nhỏ cũng đều gửi mail cho anh, thi thoảng cũng sẽ gửi quà.
Nhưng chưa từng được đáp lại.
Lúc cô chuẩn bị thi đại học, thì nhận được một lần chỉ có mấy chữ liếc mắt đã đọc xong rồi.
"Học hành nghiêm túc, thi cho tốt."
Lại không biết từ khi nào, cô hiểu chuyện nên không quấy rầy anh nữa.
Có lẽ là lúc hai người lớn trong nhà không còn kiểm soát chặt chẽ nữa, có lẽ lúc lão Ngu bị người ta hãm hại, bị bắt thoái vị không còn là chủ tịch ngân hàng nữa..
Ngày tiếp theo tỉnh lại, Ngu Quy Vãn không muốn rời giường, đôi tay kéo chăn che lên mặt cảm thấy chán nản.
Tục ngữ nói, "Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy đó". Sao cô lại không biết cố gắng như thế chứ!
Phó Trầm đáng chết, ngoài cười nhưng trong không cười. Lúc hơn mười tuổi đã như ông già, một ngày không nói được mấy câu, bây giờ già rồi lại càng thanh tâm quả dục không biết làm thế cho ai nhìn.
Không nghĩ không nghĩ nữa!
Còn như vậy không cứu được nữa đâu.
Ngu Quy Vãn nằm trên giường cảm thấy trống rỗng, bên ngoài có tiếng mở khóa, bực bội kéo chăn che tai lại.
"Đại Vãn, dậy nhanh lên." Tiếng của Thành Vi truyền đến, Đại Vãn có nghĩa là người có tài nhưng thành đạt muộn, còn vần âm thì có nghĩa là "Tai to mặt lớn".
Ngu Quy Vãn lười biếng trả lời, chậm chạp ngồi dậy ngửi được mùi thơm của bánh bao thịt mới bỏ được chiếc giường.
Quả nhiên là Đào Tử vừa mua cháo và bánh bao về, cô đi qua ôm chầm lấy hất cằm nói: "Gia yêu nàng muốn chết."
Đào Tử đã quen với phương thức này nên rất bình tĩnh.
Ngu Quy Vãn nhìn Thành Vi, vừa ăn sáng vừa hỏi, "Hai ngày này có việc gì không?"
Thành Vi húp ngụm cháo "Hai ngày nữa có buổi chụp ảnh cho tạp chí, còn có một buổi ghi hình cho chương trình giải trí, sau đó là sinh nhật lão Ngu nhà em, tiếp đó vào tổ " Minh Lam truyện", một năm lại sắp qua rồi." Giọng điệu mang theo sự tiếc hận nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói: "Hai ngày này ở nhà ngủ cho tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức."
Đào Tử cũng cảm khái nói: "Một năm này trôi qua nhanh thật." Sau khi Tốt nghiệp đại học gặp trở ngại liên tục khi tìm việc, được bạn học giới thiệu cho làm trợ lý Ngu Quy Vãn, trước đó luôn cảm thấy nữ minh tinh vừa xinh đẹp kiêu ngạo như thế thì tính tình rất khó chiều, sau khi ở chung mới biết nữ thần là một người vui tính, dần dần thích ứng với công việc bận rộn này.
Ngu Quy Vãn ngủ một giấc, cảm thấy tinh thần rất tốt, không muốn rảnh rỗi chút nào nếu không lại nghĩ linh tinh.
Cô nhìn bốn xung quanh đột nhiên có ý tưởng nghiêm túc nói với hai người "Ăn sáng xong, chúng ta tổng vệ sinh."
"Em điên rồi!" vẻ mặt Thành Vi ngạc nhiên, "Không phải có dì dọn dẹp rồi sao?"
"Không muốn người khác động vào đồ của em."
Thành Vi: "......"
"Hai người không làm thì thôi, em tự làm."
Đào Tử nhấc tay, "Chị Vãn, em làm với chị." Ngu Quy Vãn cho cô ánh mắt cổ vũ.
Thành Vi cuối cùng cũng nhận ra nếu còn phản kháng một câu nữa sẽ bị cô lập ngay.
Ngu Quy Vãn mua hai căn hộ, một mình ở một căn, còn căn đối diện cho trợ lý và người đại diện ở, hai ba phòng ngủ quét dọn mất khá nhiều sức.
"Đào Tử, Đào Tử, em lại đây."
"Có chuyện gì thế?" Đào Tử cho rằng có chuyện gì gấp vội vàng cầm khăn tới.
"Em xem quần áo chị có vấn đề gì không, chụp giúp chị một bức ảnh." Ngu Quy Vãn nói xong đưa điện thoại cho cô, cầm cây chổi tập trung quét rác, cách hai phút, ngửa đầu hỏi: "Chụp được chưa?"
"Chụp rồi." Đào Tử click mở album, "Chị chọn một hình đi."
"Kỹ thuật chụp ảnh của em lại tiến bộ rồi, tuyệt!"
Cô mặc một chiếc áo hoodie dài màu vàng nhạt trên đầu gối, đội mũ lưỡi trai, cầm cây chổi rất ra dáng, chụp nghiêng mặt. Ngu Quy Vãn rất vừa lòng, trực tiếp đăng lên Weibo, kèm theo dòng chữ: "Hôm nay nghỉ ngơi, ở nhà tổng vệ sinh, yeah!"
Không đến hai phút, bình luận đã mấy vạn.
@ vãn vãn con cá nhỏ: "Nữ thần nữ thần! Tôi biết em không giống với những cô nàng mặt mũi yêu diễm đó mà."
@ Mùa hoa rực rỡ: "Ngày nào cũng nhớ em, cuối cùng cũng nổi lên rồi."
@ Ngậm chanh chua e ẩm: "Chị Vãn có tiềm chất hiền thê nương mẫu, có phải đang muốn gả không? / cười trộm /"
Mấy người dọn dẹp xong đã đến chiều, Ngu Quy Vãn ăn cơm xong nằm ở trên giường, tay bò chân mềm, tiếp tục lướt Weibo. Thịnh Sâm nhắn lại trên Weibo cho cô với nội dung: "Thực sự là hiền thê nương mẫu."
Bình luận phía dưới muốn nổ tung.
@ Yêu em không phải một ngày hai ngày: "Thịnh tổng nhanh chóng cưới hiền thê về nhà để chiều thôi!!!"
@ Mỉm cười ngọt ngáo: "A a a! Đây là chính thức phát đường sao, làm tôi nghẹt thở."
@ Không yêu hoa: "Thịnh tổng, anh nói đi có ý với nữ thần đúng không, anh nói đi."
Thịnh Sâm là công tử của công ty điện ảnh Hoa Thịnh, chính là công ty quản lý của Ngu Quy Vãn, tính cách hai người rất hợp nhau nên ngầm coi là anh em tốt.
Ngu Quy Vãn lướt bình luận xong rồi ngủ, ngủ thẳng đến chiều hôm sau.
Thành Vi cùng Đào Tử khiếp sợ.
Còn cô rất bình tĩnh, tắm rửa xong ăn cơm rồi lại tiếp tục ngủ. Ngày tiếp theo tinh thần thoải mái đi chụp tạp chí.
《 Fashion Show 》 là tạp chí đứng đầu trong nước, Thành Vi cũng phải tốn chút sức lực mới kéo được tài nguyên về, dù sao cũng là trang bìa không phải bên trong tạp chí.
Ngu Quy Vãn rất kinh ngạc khi thấy đối tác là Trì Dạng
Thời gian Trì Dạng xuất đạo không lâu bằng cô, mở màn bằng tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng nên mấy năm nay nổi lên nhanh chóng, thuộc về loại hình mỹ nam nghe nói hành sự quái đản nhưng rất chuyên nghiệp.
Hai người có gặp nhau vài lần tại lễ trao giải cũng có ấn tượng rất sâu với đối phương nhưng chưa từng hợp tác.
Koo là nhiếp ảnh gia nổi tiếng chỉ nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ đã cả thấy hoàn mỹ rồi.
Hai người chào hỏi nhau một cách lịch sự, rốt cuộc cũng không quen nên không có đề tài gì để nói.
Ngu Quy Vãn mặc cái váy lụa màu trắng, vai ngọc lộ ra ngoài, tóc buộc thành đuôi ngựa, trang phục này che giấu khá nhiều sự quyến rũ trên cơ thể cô, mang thêm chút khí chất như tiên nhân cùng sự lạnh lùng kiêu ngạo, hơn nữa kiểu tóc dịu dàng thêm sự nghịch ngợm.
Cô ngước mắt lên nhìn, Trì Dạng đi ra từ bên kia, mặc tây trang đi giày da đeo nơ bướm khí chất ôn nhuận.
Koo cầm máy ảnh chỉ huy động tác cho hai người "Dạng Dạng cho tay vào túi quần, tay phải đặt lên eo Vãn Vãn, Vãn Vãn tay phải chống nạnh, tay trai sờ đầu Dạng Dạng cười ngọt ngào với máy ảnh nào."
"Gần chút nữa, lại gần thêm, hai người dựa đầu vào nhau."
"Tốt tốt, cứ như vậy."
"Click." Koo vừa lòng nhìn ảnh chụp, tiếp theo nói: "Vãn Vãn đi thay quần áo."
Bộ thứ hai của Ngu Quy Vãn cũng là màu trắng, váy cưới cup ngực dưới đuôi cá, dáng người lả lướt hấp dẫn, môi đỏ rực cháy, tóc xõa ra. Trong tay Trì Dạng cầm thêm bông hoa hồng, ép cô vào cánh cửa tạo thành bức tường vô cùng nhuần nhuyễn khí phách mười phần.
"Dạng Dạng bá đạo một chút, Vãn Vãn mắt quyến rũ hơn......"
Click click tiếng chụp ảnh vang lên, thái độ hai người chuyên nghiệp làm Koo kích động mà hét lên beautiful!!!
Phó Trầm đứng cạnh cửa rất lâu, ánh mắt vẫn luôn nhìn người chụp trong phòng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì vội rời mắt đi che miệng ho nhẹ.
Không còn là cô gái nhỏ nữa!
Chụp xong, Ngu Quy Vãn đi theo Đào Tử vào phòng thay quần áo, thay quần áo của mình ra thì nhìn thấy Trì Dạng đang ngồi với Phó Trầm, Trì Dạng đang phấn khởi nói gì đó như một cậu bé mới lớn.
Còn người con trai đối diện không nói một câu nào, nhưng khóe miệng cong lên lấy muỗng quấy cà phê trên bàn.
Có cần khéo như vậy hay không, Ngu Quy Vãn theo bản năng dùng tay che mắt lại, mấy hôm trước mới làm gì ít nhiều cô vẫn ấn tượng, bây giờ không biết đối mặt với anh thế nào.
Không có thâm cừu đại hận, cũng không có yêu hận tình thù. Chỉ là tâm hồn thiếu nữ tự nhiên như vậy không bệnh mà chết thôi.
Đã từng đọc một câu trên mạng, "Nếu bạn không thể là người yêu thì cũng có thể làm bạn."
A! Cô cũng không thiếu bạn.
Trì Dạng nhìn thấy cô vội vàng vẫy tay chào hỏi, "Ngu Quy Vãn, lại đây ngồi."
Ngu Quy Vãn cười cười, do dự không đi.
Thành Vi nhìn thấy cô do dự khẽ nói: "Nhân phẩm của Trì Dạng khá tốt, hậu trường rất mạnh làm bạn cũng không thiệt."
Cô đi qua, Trì Dạng nhiệt tình đón cô ngồi xuống, còn giới thiệu Phó Trầm cho cô.
"Đây là anh ba của tôi, Phó Trầm." Tiếp lại giới thiệu, "Anh ba, đây là đồng nghiệp của em, Ngu Quy Vãn."
Ngu Quy Vãn nghe vậy, tức khắc hiểu ra quả nhiên cô không hiểu gì mấy về Phó Trầm, không biết người em trai này chui ra từ chỗ nào.
Ngu Quy Vãn bình ổn cảm xúc, cười với Phó Trầm xem như chào hỏi rồi nói với Trì Dạng: "Đợi lát tôi còn về công ty có việc, có rảnh thì nói chuyện nhé."
Trì Dạng: "Nếu không thêm WeChat, về sau khéo còn hợp tác."
Ngu Quy Vãn: "Được!" Mở WeChat đưa cho anh ta quét rồi nhìn về Phó Trầm đối diện chớp mắt nói "Chú Phó, nếu không cũng thêm!" Nói xong đưa điện thoại lại gần
Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ không đồng ý thì Phó Trầm lại thêm cô.
Ngu Quy Vãn được như ước nguyện, sau khi thông qua sửa ghi chú từ chú Phó thành đồ trứng thối