Nói xong, Tống Âm cảm giác được cơ thể người đàn ông cô đang ôm đang dần trở nên cứng đờ.
Nhưng đợi nửa ngày, đối phương cũng không lên tiếng.
Đây là hành động giận lẫy chưa dứt hay sao? Anh vẫn còn giận thì phải?
Lần đầu tiên chủ động nhưng không nhận được phản ứng nhiệt tình. Trong lòng Tống Âm thất vọng nhưng cô cũng không bỏ cuộc.
Chỉ là… Người xưa hay có câu “Đầu giường vợ chồng cãi nhau cuối giường làm hòa.”
Tuy rằng trước mắt bọn họ còn chưa phải là vợ chồng nhưng nếu làm chuyện đó hẳn là có thể làm thay đổi tình hình hiện tại, để cho anh không còn giận nữa.
Nghĩ như vậy, Tống Âm lại lặp lại động tác vừa rồi, dùng chân nhỏ cọ cọ vào anh.
Cảm thấy người đàn ông trước mắt tâm như mặt hồ yên ả, trạng thái dầu muối gì cũng không ăn, cô càng to gan hơn vươn tay vào bên trong áo ngủ của anh.
Nhưng còn chưa kịp làm đã bị nắm lấy.
Giang Tu Viễn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lại xoay người đè lên cơ thể nhỏ bé của cô.
“Em bệnh nên trở nên hồ đồ à?” Anh cúi đầu khiển trách một câu, giả bộ hung dữ, cố gắng đe dọa cô.
“Em không có giỡn.” Tống Âm tuyệt đối không sợ hãi ngược lại còn nở nụ cười.
Cô nhìn thẳng về phía anh, đáy mắt trong suốt giống như gợn sóng nước trong trẻo. Giọng nói ngọt ngào đến mức khiến trái tim phải lay động: “Đã lâu không gặp, em nhớ anh rồi, nên…”
Nói đến nửa câu sau, âm thanh của cô nhỏ hơn một chút, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung lên một chút: “Cũng muốn cùng anh làm.”
Kỳ thật những lời này đều là sự thật.
Thật tâm cô thích làm cái kia với Giang Tu Viễn.
Đặc biệt, vào mùa đông như thế này, gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi xào xạc, nơi đâu có tuyết lạnh băng, họ quấn lấy nhau mà sưởi ấm.
Hai người không có gì ngăn trở, xiết chặt vào nhau, anh còn có thể hôn cô, hết lần này đến lần khác, mãnh liệt mà dịu dàng.
Sử dụng hành động thực tế để làm cho cô cảm thấy mình được bao quanh bởi tình yêu dày đặc.
Hơn nữa, mặc dù cô là một tờ giấy trắng trong việc này, không có kinh nghiệm, cô cũng có thể biết rằng kỹ thuật của anh rất tốt. Mỗi lần làm xong hơi mệt chút nhưng rất thoải mái.
“Rất muốn.” Cô nói thêm một câu đem một bàn tay nhỏ bé khác của mình vẽ một vòng tròn trước người anh.
Đồng thời, cô đưa ánh mắt về phía anh, nghiêng đầu hỏi: “Anh không muốn sao?”
Ánh mắt Giang Tu Viễn phản chiếu hình ảnh của cô lúc này.
Một khuôn mặt nhỏ bé thuần khiết, xinh đẹp mà lúc này điệu bộ ngây thơ khiến người khác muốn phạm tội. Cô hoàn toàn không biết lòng của anh như thiêu đốt, hừng hực và khó chịu đến mức nào.
Không muốn chỉ có thể là bị điên rồi.
Cổ họng anh khô rát, khàn khàn. Tuy nghĩ thế nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn thương cô không muốn cô đang bệnh mà phải làm chuyện này.
Chỉ có thể uy hiếp một câu: “Có biết mình đang làm gì không? Đợi lát nữa chịu không nổi khóc cầu xin tha thứ cũng vô dụng.”
Tống Âm hai tay vòng một vòng, ôm lấy cổ anh, không biết trời cao đất dày nói: “Vận động nhiều sẽ đổ mồ hôi. Bệnh tình nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”
Thấy anh không phản hồi gì, cô ủy khuất bĩu môi tỏ vẻ buồn: “Em hiếm khi chủ động như vậy. Nếu anh còn không chịu sau này em sẽ không chủ động nữa.”
Lời này vừa nói ra, ai còn có thể nhịn được?
Giang Tu Viễn dùng tay đan vào năm ngón tay của cô. Tay kia bắt đầu ôm hờ eo nhỏ của cô, vùi đầu hôn lên đôi môi anh đào đã lâu không gặp.
Lúc trước anh từng nói “Khóc cầu xin tha thứ cũng vô dụng” nhưng trên thực tế cũng chỉ là đe dọa, đến lúc đó lại rất nhẹ nhàng.
Cô vừa mới bệnh ở trong mắt anh chính là một con búp bê sứ dễ vỡ, cho dù có khao khát cỡ nào nhưng cũng sẽ kiềm chế, tránh làm cô đau.
Dù quen lâu nhưng vẫn như cặp đôi mới cưới, không chỉ lăn qua lại vài lần thì có thể dập được lửa tình, dù thế anh cũng muốn ít nhất là hai lần. Vì thế, thật hiếm khi thấy Tống Âm không bị mệt mỏi còn có tâm tình cùng Giang Tu Viễn tán gẫu một chút, không giống như trước kia, buồn ngủ đến mức muốn ngủ ngay tại chỗ.
“Tụi mình đã làm chuyện này rồi thì anh sau này không được giận em nữa.” Cô nằm trong vòng tay của anh nói.
Giang Tu Viễn nở nụ cười, cố ý trêu chọc cô: “Dựa vào cái gì? Chính em không nói chuyện với anh trước.”
“Này còn phải nói sao? Không phải ước định là thành sao?”
Tống Âm kinh ngạc, từ trong lòng ngồi dậy, dùng ánh mắt lên án nhìn anh: “Anh ăn đã rồi lật mặt hả?”
Giang Tu Viễn nhìn thấy cô tức giận đến mức sắp nổ tung.
Nếu lúc này cô biến thành một con thỏ, đó chính là loại hai lỗ tai đều dựng thẳng lên, không có tính công kích ngược lại còn rất đáng yêu.
Anh nhíu mày, trầm tĩnh nói: “Tống Âm, em vô lý ghê. Từ đầu đến cuối, không phải anh đang hầu hạ em sao, chẳng lẽ em không nghe thấy tiếng kêu của mình dao động cỡ nào à.”
Nói xong, anh tận mắt chứng kiến cô thở hổn hển trong nháy mắt, má đỏ hay hay như vừa thoa cả đống phấn má hồng lên mặt.
Tống Âm không còn gì để nói.
Bởi vì… Lần này thật sự quá thoải mái. Toàn bộ quá trình anh đặc biệt chủ động, làm cho cô có cảm giác phiêu nhiên, giống như rơi vào trên mây.
Đê mê một ít lâu cô lại đỏ mặt không nói nên lời, Giang Tu Viễn hài lòng nhếch môi, lại ôm người vào trong ngực: “Được rồi, anh không tức giận.”
Tống Âm lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đắc ý yêu cầu: “Vậy… Sau này anh cũng kiềm chế như hôm nay nhé?’’
Giang Tu Viễn hầu như không do dự nói: “Không.”
“Tại sao?” Tống Âm không hiểu.
Như vậy thật tốt, sau khi kết thúc bọn họ còn có thể nói chuyện một lát sẽ không mệt đến mức muốn ngủ ngay, cả tắm rửa cũng phải phiền anh ôm đi.
Giang Tu Viễn liếc cô một cái: “Tối nay có thoải mái không?”
Tống Âm xấu hổ đến không nói nên lời, đành phải gật đầu.
Giang Tu Viễn nắm lấy tay cô, đặt nó ở một nơi nào đó trong thân thể mình.
Cô gái nhỏ thẹn thùng lập tức rụt tay trở về: “Làm gì vậy? ”
Giang Tu Viễn nhẹ nhàng cười, thong dong giải thích: “Để cho em cảm nhận một chút. Em rất thỏa mãn còn anh thì còn lâu nhé! Làm như vậy một lần hai lần là được. Thời gian lâu sợ sẽ bị nghẹt, vậy sau này sao em xài? Sau này sao thỏa mãn em nữa?”
Tống Âm nghẹn ngào không biết trả lời như thế nào.
Khi nói đến những lời trêu chọc, cô không bao giờ có thể nói lại anh.
Giang Tu Viễn lần này tới đây là cùng cô trải qua Giáng sinh, dĩ nhiên cũng chuẩn bị quà rồi.
Quà tặng là một sợi dây chuyền kim cương được mua tại cuộc đấu giá, danh tiếng là thứ hai, chủ yếu mang ý nghĩa tốt đẹp, thế giới chỉ có một, tượng trưng cho tình yêu duy nhất.
Anh muốn đứng dậy lấy cho cô, lại bị cô ôm không buông tay.
“Không muốn xem quà sao?” Giang Tu Viễn nửa không nỡ nửa là yêu thương nhìn: “Em không buông ra, anh làm sao đi lấy. ”
“Anh đến cạnh em, chính là quà tốt nhất.”
Tống Âm giống như gấu koala, tay chân cũng ôm chặt: “Quà tặng khác cũng không phải anh, em chỉ cần anh.”
Giang Tu Viễn cười cười, cúi người hôn môi cô một cái: “Ừm, anh biết rồi. Thừa dịp anh không chú ý mà nói mấy câu nịnh nọt hen.”
“Em nói thật lòng.” Tống Âm nghiêm túc nhấn mạnh: “Trong khoảng thời gian này, em thực sự nhớ anh, gọi điện thoại và video tuy rằng có thể nhìn thấy, có thể nghe được, nhưng ở bên cạnh anh là rất khác nhau. ”
“Tối đi ngủ, không có anh, chăn đã lâu không được ấm, chân em lạnh cũng không thể gác lên người anh. Nửa đêm có đôi khi tỉnh lại, phát hiện mình một mình nằm trong căn phòng trống rỗng sẽ cảm thấy không quen, còn có chút sợ hãi, muốn bật đèn bàn mới có thể tiếp tục ngủ.”
“Tuần trước em tới kì, nếu như anh ở đây, nhất định sẽ giúp em xoa bụng. Em kỳ thật cũng tự mình xoa được nhưng không bằng anh. Có nhiều khi, em muốn ôm anh nhưng không thể ôm, trái tim sẽ có một chút buồn.”
Lẩm bẩm nói rất nhiều, cô nhận ra rằng mình đang hồi tưởng lại.
Rõ ràng đều là chuyện nhỏ rất tầm thường, rõ ràng lúc trước mình một mình đều có thể xử lý tốt nhưng sau khi có anh liền trở nên yếu đuối, phụ thuộc.
“Trời ạ! Em chỉ nói lung tung, anh đừng để ở trong lòng.”
Tống Âm muốn chuyển đề tài: “Em cảm thấy sắp khỏe rồi. Ngày mai có thể đi quay phim, anh có muốn đến thăm đoàn phim của em không?”
Lúc nghe cô nói, Giang Tu Viễn lại cảm thấy đau lòng, tự trách mình khi gọi video ngày trước lại không nhận ra.
Nhớ lại mỗi lần nói chuyện với nhau, cô quả thật lúc nào cũng vui vẻ.
“Tại sao lúc gọi điện thoại cho anh không nói cho anh biết, làm anh đến gặp em sớm hơn dự kiến?”
Tống Âm sửng sốt, đương nhiên trả lời: “Bởi vì em biết, công việc của anh nhất định là rất bận, em không thể làm chậm trễ chuyện quan trọng của anh được.”
“Khờ quá.” Giang Tu Viễn hôn bạn gái vì quá hiểu chuyện.
Đôi mắt đen của anh tràn ngập tình yêu, lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy trước mặt người ngoài: “Vừa rồi em cũng nói, anh là món quà tốt nhất. Đối với anh, em cũng là điều quan trọng nhất.”
“Về sau đừng hiểu chuyện như vậy có biết hay không? Con nít biết khóc mới có kẹo ăn, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.”
Anh nói những lời răn dạy, tay sờ tóc cô, xoa xoa cái đầu nhỏ bù xù.
“Con nít biết khóc mới có kẹo ăn nhưng em không phải con nít.” Tống Âm nhỏ giọng phản bác một câu.
“Sao lại không phải?” Giang Tu Viễn nhìn cô, lông mày khẽ nhíu giống như đang cười, giọng điệu lại đặc biệt nghiêm túc: “Không phải đã sớm nói rồi sao, em mãi mãi là bảo bối bé nhỏ của anh sao?”