Sau bữa tối dưới ánh nến, Giang Tu Viễn lấy ra một món quà đã được chuẩn bị sẵn.
Khi anh đi lấy quà thì Tống Âm lặng lẽ đi theo như một cái đuôi nhỏ, trong lòng ngập tràn kỳ vọng. Ngay khi nhận được quà, cô nóng lòng muốn mở hộp ra ngay.
Một chiếc vòng cổ kim cương nằm yên vị trong hộp. Dưới ánh đèn từ trên trần nhà rọi xuống, những viên kim cương bật ra luồng ánh sáng rực rỡ, chói mắt vô cùng.
Kim cương luôn là món đồ đắt giá mà hầu như bất cứ cô gái nào cũng thích. Tống Âm cũng không ngoại lệ.
Sau khi xem xong, cô không ngừng mở to mắt cẩn thận đem vòng cổ ra tay xem một cách tỉ mỉ từng chi tiết.
“Em thích không?” Giang Tu Viễn hỏi.
“Ừm… Ừm…. Thích lắm luôn đấy.” Tống Âm gật đầu tâm đắc, đôi mắt thì không ngừng chớp chớp thầm nghĩ “Cái dây chuyền thật sự rất đẹp!”
Giang Tu Viễn nhìn thấy vẻ mặt thích thú của cô liền cong môi: “Sợi dây chuyền này do chính tay chuyên gia làm ra, trên thế giới chỉ có một sợi này thôi.”
Nghe thấy lời này, Tống Âm không nhịn được mà “Wow!” lên một tiếng, lại hỏi một câu rất hiển nhiên: “Vậy… chắc dây chuyền này giá đắt lắm đúng không?”
Giang Tu Viễn nhìn thấy bộ dạng lo lắng giá cả của Tống Âm mà bật cười: “Không đắt, chỉ cần nó khiến em vui thì bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.”
“Đến đây, anh giúp em đeo nó lên cổ.” Anh cúi đầu, tay cầm hai đầu sợi dây chuyền, luồn qua cái cổ thon dài như ngọc của cô.
Tống Âm vội vàng chạy đến trước gương, soi hết bên trái rồi soi đến bên phải.
Giang Tu Viễn đi tới phía sau cô, nhìn cô trong chốc lát lại vén tóc cô lên, chốc lát lại buông tóc xuống. Anh thấy bản thân cô vui mừng như một đứa trẻ thay quần áo mới vào dịp Tết.
“Em đeo có đẹp không?” Cô xoay người lại hỏi.
Giang Tu Viễn cúi đầu nhìn thấy chiếc dây chuyền bằng bạc trên chiếc cổ trắng nõn của cô rũ đến cổ váy chữ V, những viên kim cương sáng lấp lánh giống như chứa đựng một ngôi sao nhỏ ở trong. Dù thế nào thì đôi mắt rực rỡ sự hạnh phúc của Tống Âm trong mắt Giang Tu Viễn còn đẹp hơn cả những viên kim cương, không một loại trang sức nào trên thế giới có thể so sánh được.
“Đẹp lắm! Nó khiến em rất nổi bật.” Anh trả lời.
Tống Âm vô cùng hạnh phúc, cười híp cả mắt.
Nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng trong thoáng chốc khiến cô trở nên ủ rũ.
Giang Tu Viễn nhìn thấy sự biến sắc đột ngột của cô, sắc mặt cứ một giây lại thay đổi, bộ dạng ủ dột.
Anh đưa tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cô: “Sao vậy?”
Tống Âm cúi gầm mặt và nhỏ nhẹ thở dài một hơi. Ánh mắt áy náy nhìn về hướng anh mà nói: “Chính là… Trước đây em không biết anh sẽ đến cho nên không chuẩn bị quà cho anh. Chờ em về mua quà tặng anh được không?”
Nghe được là nguyên nhân này, Giang Tu Viễn cảm thấy có chút buồn cười nhưng vẻ mặt không biến sắc nói: “Chờ em về chắc sau tết mới nhận được quà quá! Món quà này đợi hơi bị lâu.”
Tống Âm thấy cũng có lý. Cô cắn môi, nhất thời không biết làm sao bây giờ.
Anh ngàn dặm xa xôi chạy tới cùng mình trải qua Giáng Sinh còn tặng cho mình một sợi dây chuyền rất đẹp nhưng bản thân lại tay không, một món quà cũng không có. Mình thật sự là một người bạn gái thất bại.
“Xin lỗi anh, lần sau em nhất định sẽ chuẩn bị quà cho anh.” Cô thành khẩn xin lỗi anh.
Bộ dáng xin lỗi tíu tít như chú chim nhỏ quả thật rất đáng yêu!
Lúc này, Giang Tu Viễn không thể giả vờ nghiêm túc nữa mà bật cười: “Thật sự muốn tặng quà cho anh?”
“Em muốn.” Tống Âm gật đầu.
Giang Tu Viễn không nói gì nữa, đi tới trước vali, kéo dây kéo ra, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo: “Em mặc cái này, chính là món quà tuyệt vời rồi.”
Tống Âm cúi đầu nhìn liền biết đây là bộ đồ thủy thủ cô mặt trước mặt anh lần trước. Sau đó cô tìm ở dưới gầm giường nửa ngày cũng không tìm thấy. Cô còn nghĩ thật kỳ lạ khi nó biến mất. Giờ mới biết là bị anh cất còn giặt sạch sẽ. Đi thăm mình còn đặc biệt đem theo. Rốt cuộc sao anh thích bộ đồ này nhiều vậy?
Ánh mắt Giang Tu Viễn nhìn cô, dùng vài lời dụ dỗ: “Âm Âm đi mặc cho anh xem đi. Nó sẽ là món quà không gì so bì được.”
Tống Âm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Vậy anh quay mặt lại đi, em thay đồ một chút.”
Giang Tu Viễn đi tới cười ranh ma: “Để anh giúp em.”
Anh đưa tay kéo dây áo ngủ xuống, chiếc váy đỏ nhẹ nhàng chạm sàn kèm tiếng vang nhẹ, cảnh tượng trắng như tuyết chiếu vào mắt.
Trong phòng ánh sáng khắp nơi, Tống Âm thẹn thùng đến mức thở hổn hển, cơ thể nóng lên.
Động tác của Giang Tu Viễn kiên nhẫn mặc áo cho cô, lại mặc cho cô chiếc váy ngắn, giống như tự tay đóng gói một món quà vô cùng trân quý cho mình.
Cuối cùng, anh hài lòng ôm cô, trong mắt xẹt qua một tia cười: “Tối hôm đó lá gan em cũng to nhỉ?”
Tống Âm sững sờ, suy nghĩ một lát, cảm thấy anh đang nhắc đến cái ngày mình khóc lóc đó.
Cô đỏ mặt: “Em chỉ đùa thôi! Anh không cần để ý đâu.”
Giang Tu Viễn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Vậy cũng không được. Em nói bừa nhưng anh nhớ rất kĩ. Ngày hôm đó anh không làm em khóc để đợi đến ngày hôm nay thực hiện cho em đấy.”
Tống Âm: “?”
Không phải… Cô làm gì có ước muốn kì dị đó.
Lời phản kháng còn chưa kịp nói ra, môi đã bị chặn lại.
Sau đó chính là… một đêm dồn dập như bão không như đêm hôm đó, nhẹ nhàng và từ tốn biết bao.
Thật sự Tống Âm từ phút mười lăm đã khóc rồi.
Ban đầu là áp lực, nhỏ giọng nức nở giống như mèo con rên rỉ. Về sau cô cắn môi cũng không khống chế được.
Giang Tu Viễn lúc này một chút thương tiếc cũng không có, hoàn toàn nhiệt tình tận hưởng, hoàn toàn không để ý thân dưới Tống Âm đang gào thét cỡ nào.
Có thể nói là hoàn toàn chú tâm hòa mình với cô.
Sau lần cuối, Giang Tu Viễn ôm cô trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
Anh biết cô đã quen, sau mỗi lần kết thúc phải mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
Nhưng lần này dư âm đặc biệt dài, hai phút trôi qua, ánh mắt cô vẫn còn mơ màng, thở hổn hển từng chút, từng chút một.
Một lát sau, Tống Âm chậm rãi điều chỉnh lại. Giang Tu Viễn sẵn đã cầm ly nước đưa cho cô.
Tống Âm khát nước, cổ họng khô đến mức bốc khói, lập tức “lầm bầm” uống hết nước.
Cô có một chút ủy khuất nhìn về phía người đàn ông vừa rồi quá mãnh liệt, khàn giọng nói: “Em thích lần trước hơn. Lần này, anh làm em chịu không nổi.”
Đến giây phút cuối cùng, thân thể cô co rút không khống chế được, thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết.
Giang Tu Viễn đặt ly nước rỗng lên bàn bên giường: “Lần trước là lo cho cơ thể bệnh tật, ốm yếu của em. Này mới là nhịp độ bình thường sau này của chúng ta.”
Tống Âm: “…”
Không nghĩ tới còn có chuyện này!
Tự nhiên giờ muốn mình lại bị bệnh quá! QAQ.
Giang Tu Viễn nhẹ nhàng lấy sợi tóc trên mặt cô, cười nói: “Huống chi vừa rồi em không biết mình hưởng thụ bao nhiêu sao? Nước chảy rất nhiều, giống như vỡ đê. ”
Anh dừng một chút, giọng nói càng thêm trêu chọc: “Khắp nơi đều là nước. Em tạo nước giỏi thật.”
Tống Âm mặt nóng đến muốn đốt cháy, đưa tay dùng sức vặn cánh tay, đồng thời trừng mắt nhìn: “Anh không được nói nhảm!”
Đem cô chọc đến thẹn thùng thành giận, Giang Tu Viễn ngược lại nở nụ cười: “Nghỉ ngơi được chưa?”
Tống Âm gật đầu, mở miệng muốn nói: “Em đi tắm.”
Chữ đầu tiên mới nói ra, đã bị anh xoay người đè lại.
“Không, không phải đã kết thúc sao?” Cô hỏi trong hoảng loạn.
“Cái gì kết thúc, vừa rồi chỉ là giải lao.”
Giang Tu Viễn vuốt ve lưng cô, cười rung rinh cả cặp mắt: “Anh còn chưa nghe em khóc đủ đâu.”
Tống Âm: “??!!!”
Cổ họng đều đã khàn khàn, sao còn chưa khóc đủ!
Cô thề sau này sẽ không chủ động nữa, không nói lung tung nữa!!!