Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)

Chương 17: Tôi mời cô



Edit: Thảo My

Cái tay anh khoác lên phía sau lưng ghế của cô càng như kéo cô vào trong trận doanh cảm giác của anh, người không biết, còn tưởng rằng cô và anh là một đôi, mà không phải cô là cháu dâu tương lai của anh. 

Nhưng hết lần này tới lần khác anh rất tự nhiên dựa qua đây, ngay trước mặt mọi người, không lạnh không nhạt hỏi: "Đang nói cái gì?"  

Bởi vì anh dựa quá gần, nói mỗi một chữ, hơi thở thổi tới phía trên lỗ tai của cô. 

Viêm Cảnh Hi hơi nghiêng đầu, dựa vào bên Lục Hữu Nhiễm. 

Phùng Như Yên sợ Viêm Cảnh Hi chọc giận Lục Mộc Kình, ánh mắt cảnh cáo bắn tới.  

Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ nheo đôi mắt lại, Phùng Như Yên mang theo nụ cười giả dối nói: "Lục tiên sinh thoạt nhìn rất trẻ tuổi, cũng không lớn hơn Hữu Nhiễm nhiều." 

"Tôi lớn hơn nó ba tuổi." Lục Mộc Kình có điều ngụ ý đáp một tiếng. 

Cửa bị đẩy ra một cô gái mặc áo màu đen váy ngắn từ bên ngoài tiến vào, trên móng tay sơn màu đen, nhẹ nhàng gọi: "Ba ba, mẹ, anh rể, chút út."  

Cô liếc Cảnh Hi một cái, trong mắt khinh thường, cố ý bỏ qua, ngồi vào bên người Lục Hữu Nhiễm, cười rực rỡ với Lục Hữu Nhiễm: "Thật xin lỗi, anh rể, trên đường kẹt xe." 

Viêm Cảnh Hi lười biếng đưa mắt nhìn nụ cười rực rỡ của Viêm Nhị. 

Chị gái cũng không có, anh rể nơi nào tới? 

Suy nghĩ một chút, không đúng lắm. 

Viêm Cảnh Hi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mi mắt mượt mà của Lục Mộc Kình.  

Viêm Nhị nhỏ hơn cô một tuổi, gọi anh là chú út, anh giống như không có bất kỳ phản ứng xấu! 

Duy chỉ có nhằm vào cô. 

"Xảy ra chuyện gì?" Lục Mộc Kình tỉnh táo nhìn vào mắt của Viêm Cảnh Hi hỏi.  

Anh vừa lên tiếng, ánh mắt mọi người đều nhìn về bọn họ. 

Viêm Cảnh Hi chỉ muốn yên lặng làm một mỹ nhân mà thôi, không muốn bị chú ý, cảm giác được ánh mắt không vui của Phùng Như Yên lại nhìn sang, trong đôi mắt thoáng qua giảo hoạt, giơ ly rượu lên, thoạt nhìn khéo léo nói: "Tôi muốn kính Lục tiên sinh một chén!" 

Trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một tia sáng trong ánh lửa. 

Nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh sáng trong của cô, trong đầu nghĩ đến hồ ly, ngược lại muốn biết phản ứng tức giận của cô. 

Anh không nâng chén, thu tay khoác lên lưng ghế dựa của Viêm Cảnh Hi về, dụi tắt thuốc trong gạt tàn. 

Viêm Cảnh Hi rõ ràng bị cự tuyệt, không khí có chút cứng ngắc. 

Thời điểm cô muốn để ly rượu xuống, Lục Mộc Kình lại cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lắc, giống như là có thể chạm cốc với anh. 

Viêm Cảnh Hi chỉ có thể dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người giống như là một đứa ngốc chờ " lọt mắt xanh" của anh. 

Một giây dài giống như là một giờ. 

Dày vò, không biết chờ đợi. 

Anh giống như là một chúa tể, hoàn toàn đùa bỡn người khác ở trong tay. 

Gò má tuấn tú có vẻ lạnh bạc, chậm rãi ghé mắt, vẻ mặt chậm rãi ghé mắt, trong mắt lại xẹt qua một đạo giống khiêu khích, nhẹ nhàng nhấp một miếng rượu đỏ, để ly rượu xuống, nói: "Tôi không muốn uống rượu phụ nữ kính, không tiện." 

Anh không uống thì không uống, nói sớm là được, mở cái bản nhạc gì.  

Anh xa cách, anh bài xích, thông qua những lời này, vẽ bề ngoài vô cùng tinh tế. 

Viêm Cảnh Hi thật sự là một người có năng lực chịu đựng rất tốt, tất cả sự khôn ngoan, tâm tư, mục đích, tư tưởng, trả thù đều giấu dưới bề ngoài nhìn như nhu thuận, chờ có một ngày đủ sức, hoàn toàn thoát khỏi trói buộc bây giờ. 

Người đàn ông trước mắt này thật là có bản lãnh chọc giận cô. 

Trong mắt Viêm Cảnh Hi toát ra ngọn lửa nóng rực, hừng hực dấy lên lửa giận, lực nắm trên ly rượu rất lớn, giống như ly rượu trở thành cổ anh, thân ly rượu đều khẽ run. 

Lục Mộc Kình thấy cô nổi giận, dương nụ cười, nghiêng nước lại khuynh thành, cho cô xuống đài, nâng ly rượu lên đụng nhẹ ly rượu của cô một cái: "Tôi mời cô đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.