Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 36: Sinh con



Thím Phạm là một bà đỡ ở trang An Bình, trẻ con mười dặm quanh vùng này gần như đều là bà đỡ đẻ giúp, kinh nghiệm rất chi là phong phú, vào tháng mười Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ đã xách đồ đi nhà bà chào hỏi trước rồi, chỉ chờ một ngày sinh này thôi.

Hồ Đào Nhi vừa dứt lời, Phạm Quế Hoa đã bị Hồ Quốc Đống nửa kéo tới, hàng xóm nhà họ Hồ cũng nghe thấy được động tĩnh trong nhà, có mấy người qua đây hỗ trợ. Mọi người đun nước thì đun nước, hỗ trợ chăm sóc thai phụ thì chăm sóc thai phụ, trái lại để Hồ Quốc Đống rảnh rỗi ở đó.

Hồ Đào Nhi đi ra bưng nước ấm thấy thằng ngốc này cứ ngơ ngác đứng ở cửa như vậy, bèn nói: "Quốc Đống, cậu đi phòng bếp đun nước nóng đi, đun nhiều một chút. Yên tâm đi, thím Phạm nói, thai vị của Hồng Nhi rất đúng, vừa rồi con bé còn ăn một tô chè trứng luộc đầy lu lu nữa đấy."

Hồ Đào Nhi vừa nói xong, lại nghe thấy một tiếng hét của Ngô Hồng Nhi, Hồ Quốc Đống run rẩy một cái, sau đó tóm tay Hồ Đào Nhi nói: "Chị ơi, hẳn là rất nhanh là có thể sinh ra chứ." Lúc nói lời này, chân Hồ Quốc Đống cũng có chút mềm, đây là lần đầu tiên hắn thấy người sinh con đó, lúc năm chị gái sinh con hắn cũng đều là sau khi sinh mới qua. Bây giờ Ngô Hồng Nhi ‘a a’ một tiếng, chân của hắn lại run một cái. Dáng vẻ mềm yếu này của hắn sau này cũng bị Hồ Đào Nhi chê cười không ít, đương nhiên hiện tại hắn đúng là không biết.

"Nào có nhanh như vậy chứ, còn sớm mà, trước khi trời tối sinh đã không tệ rồi. Được rồi được rồi, nhìn tí tiền đồ này của cậu còn không lớn gan bằng Hồng Nhi đâu, con bé nhìn còn trấn định hơn cậu." Hồ Đào Nhi ngó lại bên trong cũng lười nhìn bộ dáng mềm yếu không có tiền đồ này của Hồ Quốc Đống. Chị dặn Hồ Quốc Đống một câu ở đây đun nước cho tử tế, sau đó bưng nước vội vã đi luôn.

Hồ Đào Nhi sinh nhanh hơn nhiều so với dự liệu của Hồ Đào Nhi, bởi vì lúc mang thai dinh dưỡng bổ sung tốt, bình thường cũng chú ý rèn luyện, vừa mới giữa trưa em bé đã sinh ra rồi. Thằng cu trắng trẻo mập mạp, tiếp nhận đứa bé, Lý Quế Lan cao hứng đến miệng không khép lại được, nói tốt không ngừng.

Hồ Đào Nhi thấy bộ dáng vui mừng kia của mẹ chị, cũng vui mừng mà rơi nước mắt. Chẳng qua chị vẫn chú ý thím Phạm và người đỡ đẻ của sở vệ sinh kia xứ lý tốt công việc sau khi sinh cho Ngô Hồng Nhi, lúc này mới cười vỗ tay Ngô Hồng Nhi nói: "Vất vả cho em rồi."

Hồ Quốc Đống đã sớm nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp đi ra bắt đầu trông chừng ở bên ngoài, nhưng thấy đứa nhỏ tựa hồ đã ra đời mà vẫn không có người đi ra nên không nhịn được gõ cửa nói: "Mẹ, chị cả, Hồng Nhi thế nào rồi, em bé thế nào rồi?"

"Ôi chao, con xem chúng ta chỉ mải lo cao hứng đến quên mất cha đứa nhỏ ở bên ngoài rồi." Một thím trong họ của Hồ Quốc Đống nói. Lý Quế Lan cũng tạm thời lấy lại tinh thần từ trong niềm vui mừng khôn xiết có được cháu trai, thấy Ngô Hồng Nhi hết thảy mạnh khỏe liền đưa em bé cho Hồ Đào Nhi bảo chị chăm sóc hai mẹ con, thế này mới gọi đoàn người đi gian ngoài.

Lý Quế Lan đưa hai cái bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong cho thím Phạm và hai nhân viên đỡ đẻ tới hỗ trợ đỡ đẻ, thấy hai người thu rồi lại nói với mấy người trong tộc đến hỗ trợ: "Buổi trưa hôm nay trong nhà rối ren cũng không kịp mời mọi người ăn cơm, buổi tối nhất định đến nhà để lão Hồ làm thêm mấy món ăn cho chúng ta cũng vui vẻ một phen."

Hồ Quốc Đống thấy mẹ hắn đi ra nhưng mà lại chỉ lo hàn huyên với mấy thím chẳng thèm để ý đến hắn, bèn hỏi: "Mẹ, thế nào rồi ạ?" Hiện tại đầu óc hắn lại vô cùng tốt, mẹ hắn cao hứng đến bộ dáng kia không cần đoán cũng biết là đã sinh con trai, hiện tại hắn chỉ lo lắng đứa nhỏ thế nào thôi.

"Chao ôi, Quốc Đống cháu có hậu rồi, vợ cháu sinh cho cháu thằng con trai trắng trẻo mập mạp rồi. Vợ cháu cũng là đứa có hậu, sinh thuận lợi vô cùng, hiện tại hai mẹ con đều tốt." Thím Phạm vừa mới thu bao lì xì thật dày của nhà họ Hồ, trong lòng vui vẻ bèn nói với Hồ Quốc Đống.

"Thật? Vậy cháu, vậy cháu." Trong khoảng thời gian ngắn quả thực Hồ Quốc Đống kích động đến không biết nói cái gì cho phải. Cho đến khi Lý Quế Lan tiễn hết người đi hắn còn đang đứng cười ngây ngô ở cửa.

"Thằng ngốc còn đứng ở cửa làm gì, mau vào đi xem con trai của mày một chút đi." Bây giờ đã sớm không còn kiêng kỵ đàn ông không thể vào phòng sinh rồi, có đôi khi bận rộn chưa đầy tháng sản phụ đã ra đồng rồi đấy.

Chạng vạng Hồ Lão Đồ xách chút món thịt làm tiệc rượu còn thừa lại ngâm nga khúc hát đang chậm rãi đi về, phía sau Vương Lập đi xe đuổi theo nói: "Cha, lão ngài còn đang đủng đỉnh ở đây ư, mau về đi thôi, hôm nay vợ Quốc Đống sinh rồi." Vương Lập đây là vừa báo tin vui từ nhà mẹ đẻ của Ngô Hồng Nhi ở thôn Bàn Đào trở về, vừa vào thôn lại thấy được cha vợ đang nhàn nhã thoải mái bèn vội nói.

Miệng lưỡi của Vương Lập lại kém xa Triệu Cường, nhìn cái miệng vụng về cái lưỡi kém cỏi của hắn nè, vốn là một việc rất vui nói ra từ trong miệng hắn lại làm cho Hồ Lão Đồ có xúc động muốn đạp hắn hai cái, gì gọi là ông còn đang đủng đỉnh đây, thằng ngu này. Chẳng qua Hồ Lão Đồ cũng chẳng kịp so đo với hắn cái này, vội vàng nói ngay: "Sinh gì? Sao lại đột nhiên sinh như vậy, sáng sớm hôm nay lúc sắp đi mẹ anh còn nói không hề có tí dấu hiệu nào mà."

"Đã sinh thằng cu mập, lúc này con vừa mới báo tin từ nhà mẹ đẻ của vợ Quốc Đống trở về. Phỏng chừng cha đi không được bao lâu thì bắt đầu, nghe Đào Nhi nói sinh rất thuận lợi hơn một giờ trưa đã sinh con ra rồi." Thật ra Vương Lập cũng không biết tình huống cụ thể, em dâu nhà mẹ đẻ của vợ sinh con sao hắn có thể sán lên chứ, hôm nay hắn chỉ làm chân chạy vội trong vội ngoài thôi. Mới bắt đầu là đi sở vệ sinh đón người đỡ đẻ sau đó lại đi thôn Bàn Đào báo tin, cũng chỉ lúc buổi trưa nghe được Hồ Hạnh Nhi nói mấy câu như vậy.

Hồ Lão Đồ nhìn con rể cả hoàn toàn không ý thức được lại đâm vào ngực ông một dao một cái, có chút ưu thương nhàn nhạt, lúc trước sao ông lại làm mối con gái cả của ông cho thằng ngu này, ông đợi ở nhà nhiều ngày như vậy chỉ là muốn chờ cháu trai cả sinh ra, hôm nay ông vừa đi ra ngoài cháu trai cả lại ra đời ngay, thằng ngu này còn nói toạc ra, chẳng lẽ không biết điều này đối với ông nội mang một quả tim hết sức chân thành như ông mà nói là kích thích bao nhiêu sao.

Có điều bây giờ hiển nhiên không phải lúc nói chuyện này, Hồ Lão Đồ ném đồ vào trong tay Vương Lập rồi vội vã đi trở về, cháu trai cả à, Hồ Lão Đồ ông cũng có cháu trai rồi.

Hậu quả Vương Lập luống cuống tay chân với đồ Hồ Lão Đồ ném tới, vội vàng đi xe đuổi theo Hồ Lão Đồ, nhưng là Hồ Lão Đồ thân thể rất khỏe mạnh, cho đến khi hắn về đến nhà cũng không đuổi kịp Hồ Lão Đồ đang sốt ruột trông thấy cháu nội.

"Cháu trai cả nè, trông thật giống người nhà lão Hồ chúng ta." Hồ Lão Đồ cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ, bây giờ thằng cu mắt cũng còn chưa có mở nhưng đã làm cho Hồ Lão Đồ vui mừng có chút không khép miệng lại được. Ông cẩn thận từng li từng tí vạch tã lót của em bé ra, xác định thật là cháu trai, trên mặt đã tươi cười đến có chút đần độn rồi.

Lý Quế Lan cũng thấy được động tác của ông, lườm ông một cái nói: "Còn sợ tôi lừa ông à, mau đưa đứa bé cho tôi đi, tôi bế đứa bé về. Trẻ con thân thể yếu đuối, hiện tại trời lạnh như vậy, nếu không phải đồ hàng già như ông nhất định đòi nhìn nó làm sao tôi chịu bế ra." Lý Quế Lan nói.

Tuy rằng đây là cháu trai ruột, nhưng Hồ Lão Đồ là cha chồng người ta, con dâu đang ở cữ ông cũng không thể đi vào phòng sinh xem cháu trai, Lý Quế Lan bọc cháu trai chặt chẽ kín đáo rồi mới bế ra để cho Hồ Lão Đồ nhìn một cái. Nhưng cũng không dám ra bế ra ngoài bèn ở trong phòng bọn họ.

Bởi vì suy đoán mấy ngày này Ngô Hồng Nhi sẽ sinh cho nên mấy ngày nay giường lò của nhà họ Hồ đều đốt vô cùng nóng hổi, trong phòng thật ra chẳng hề lạnh, nhưng Lý Quế Lan cũng có chút lo lắng, trẻ con vừa sinh ra rất yếu ớt, lỡ như bị lạnh bọn họ khóc cũng không có chỗ khóc đi.

Hồ Lão Đồ thấy Lý Quế Lan nói như vậy có chút không nỡ lại nhìn đứa nhỏ hai cái nữa mới giao đứa nhỏ cho Lý Quế Lan.

Thấy bộ dáng luyến tiếc đó của lão già, Lý Quế Lan không nhịn được cười nói: "Được rồi được rồi, cháu trai này cũng không chạy được, sau này có đầy lúc cho ông bế, bây giờ ông còn không bằng nhanh chóng suy nghĩ một chút lấy cho cháu trai cái tên gì đây." Lúc trước hai cụ ngầm đặt một đống lớn tên, nhưng cụ thể chọn cái nào còn chưa quyết định đâu.

Lý Quế Lan nói như vậy Hồ Lão Đồ cũng bị dẫn tâm thần đi, đúng nha, trước đây lấy cho đứa nhỏ nhiều tên như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại cái nào tựa hồ cũng có chút không tốt, còn phải lại cân nhắc lấy một cái tên xứng với cháu trai của ông mới được.

Lý Quế Lan thuận thế nhận nhận đứa nhỏ ôm vào trong phòng của Ngô Hồng Nhi. Ngô Hồng Nhi tuy rằng lúc vừa sinh xong là tỉnh táo, nhưng sinh con dù sao cũng là một việc cực kỳ hao phí thể lực, sinh xong không bao lâu thì ngủ, đến bây giờ còn còn chưa tỉnh lại đâu, Hồ Quốc Đống vốn đang canh giữ ở bên cạnh, nhưng vừa mới rồi bị Lý Quế Lan sai ra ngoài mua thức ăn, tối hôm nay còn phải chiêu đãi người tới đây hỗ trợ, như thế nào cũng phải chuẩn bị mấy món cho ra hồn mới được. Bởi vậy hiện tại chỉ một mình Hồ Đào Nhi trông chừng ở đây.

"Còn ngủ ư?" Lý Quế Lan nhẹ nhàng mà đặt đứa bé ở bên cạnh Ngô Hồng Nhi, nhỏ giọng hỏi.

"Vâng, là ngủ liền không tỉnh, có thể thấy được cũng là mệt lắm rồi." Tiếng của Hồ Đào Nhi cũng cực kỳ nhỏ sợ đánh thức Ngô Hồng Nhi."Hôm nay còn sinh rất thuận lợi, con còn tưởng rằng như thế nào cũng phải đến nửa buổi chiều cơ không nghĩ tới giữa trưa đã sinh rồi." Người nông thôn sinh con tuy nói dễ dàng, nhưng có thể thuận lợi như vậy còn không nhiều lắm.

"Ừ phải, đứa nhỏ này cũng là đứa có phúc ." Vốn Lý Quế Lan đã thích Ngô Hồng Nhi, hiện tại Ngô Hồng Nhi gả vào còn chưa đầy một năm đã sinh cho bà cháu trai cả, hiện tại địa vị của Ngô Hồng Nhi ở trong lòng bà lại cao hơn rồi. Bà nhìn Ngô Hồng Nhi đang ngủ say sưa lại nhìn một chút cháu trai cả bên cạnh cô không nhịn được nói: "Con xem đứa nhỏ này trông quả thật là giống Quốc Đống của chúng ta, vừa nhìn chính là người nhà họ Hồ chúng ta." Thật ra trẻ con vừa sinh ra còn chưa mở mắt đâu, sao có thể nhìn ra giống ai, nhưng Lý Quế Lan chính là nhìn như thế nào cũng cảm thấy cháu trai cả giống con trai bà.

"Con xem như là phát hiện ra rồi, vốn ngài đã thích Hồng Nhi, hiện tại Hồng Nhi lại sinh cháu trai cho ngài, về sau trong nhà này ngay cả chỗ cho chúng con đặt chân cũng không còn rồi." Hồ Đào Nhi biết tâm trang mẹ chị đang tốt bèn giả vờ ghen nói.

"Ừ phải, về sau ở trong lòng mẹ, vị trí thứ nhất chính là cháu trai cả của mẹ, vị trí thứ hai chính là Hồng Nhi, đám đòi nợ các chúng mày đều ném ra sau đi." Lý Quế Lan cười dí trán Hồ Đào Nhi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.