Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 49: Mệt rã rời



Kể từ khi Ngô Hồng Nhi ngủ quên lần đó, tình huống chẳng những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại liên tục vài ngày giữa trưa lên cơn buồn ngủ, có đôi khi quả thực ngồi cũng có thể ngủ.

Ngày hôm đó cô đang gỡ chăn cùng Lý Quế Lan ở trên giường gạch, đang làm việc mí mắt lại trĩu xuống ghê gớm, tựa hồ chỉ cần vừa buông lỏng là sẽ díu vào nhau. Nhưng nhìn xem công việc trên tay, Ngô Hồng Nhi cố gắng mở mở mắt, hiện tại không thể ngủ.

Tháo giặt chăn bông là một việc lớn, mùa đông trời rất lạnh, nếu dùng nước nóng lại quá tốn củi, bởi vậy Lý Quế Lan luôn tháo giặt chăn bông vào mùa hè. Thật ra không chỉ là chăn bông, ngay cả quần áo bông của mọi người, áo khoác nhỏ, chăn nhỏ của Đản Đản, thừa dịp tiết trời ấm áp cũng phải đều tháo ra.

Lý Quế Lan thấy hai mí mắt của Ngô Hồng Nhi cũng đã sắp dính lại rồi, bèn nói: “Hồng Nhi, nếu là quá buồn ngủ thì đi ngủ một lát đi. Mình mẹ làm cũng được.”

Ngô Hồng Nhi ngượng ngùng cười cười sau đó nói: “Không có chuyện gì, mùa hè chính là dễ ngủ gật, cũng chỉ là một lúc này, qua lúc này cũng là tốt rồi.” Ngô Hồng Nhi thầm nói thầm xem ra đoạn thời gian trước thật là quá mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy vẫn chưa lấy lại được sức.

Chẳng qua ngủ suốt hiển nhiên là không thực tế lắm, ở nông thôn gần như không có thời gian rảnh rỗi, chỉ là thu lúa mạch cùng thu hoạch vụ thu là đã làm cho người ta mất hai cái mạng. Trừ cái đó ra còn phải nuôi lợn nuôi gà, bình thường bớt chút thời gian còn phải làm dưa muối, làm tương gạo. Nếu nói tỉ mỉ việc này cũng không có gì, nhưng việc đồng áng không chỉ có riêng là thu hoạch mà thôi, làm cỏ, tưới tiêu, bắt sâu, tỉa cây, thiếu một loại nào cũng không được. Bởi vậy thời gian duy nhất có thể rảnh rỗi cũng chính là tháng bảy tháng tám nóng nhất và tháng chạp cùng tháng giêng lạnh nhất.

Mùa đông là thời kỳ gia đình nông thôn tập trung làm việc vui, mà giữa hè chính là thời gian phụ nữ nông thôn tháo tháo giặt giặt.

Mấy ngày này Ngô Hồng Nhi và Lý Quế Lan cũng là có nhiệm vụ, trừ tháo giặt chăn bông xong còn phải vội vàng làm áo bông cho Đản Đản. Thằng nhóc này gần như mỗi ngày mỗi lớn, chờ đến mùa đông là gần tròn một tuổi rồi, áo bông làm lúc trong tháng năm ngoái đều không thể mặc vừa nữa, toàn bộ đều phải làm một lần nữa. Hơn nữa quần áo bông trẻ con cũng mặc sớm, đám người lớn còn mặc rất mỏng cơ, chúng nó đã phải mặc áo bông mỏng rồi.

“Mùa hè chính là làm cho người ta chẳng có tinh thần, con xem Đản Đản của chúng ta cũng bị nóng không có tinh thần.” Lý Quế Lan cười nói. Đản Đản hiện tại cũng bị nóng đến uể oải, hiện tại đang ngủ ngon đó. Cũng chỉ có buổi sáng cùng với buổi tối lúc mát mẻ thằng nhóc này mới có thể lên tinh thần.

Hiện tại cũng không giống như đời sau muốn điều hòa có điều hòa, muốn quạt điện có quạt điện. Thật ra cho dù là có phỏng chừng cũng không có người sẽ bỏ được mà dùng. Một xu một que kem cũng không mấy người nông thôn bỏ được mà ăn, nhiều nhất cũng chỉ là cho đứa nhỏ trong nhà ăn đỡ thèm mà thôi. Đến thị trấn nếu người lớn có thể mua một chai nước uống có ga ba xu cho phỏng chừng là có thể làm cho bọn nhỏ khoe khoang rất lâu rồi.

“Đúng vậy, thằng nhóc này phỏng chừng cũng là buổi tối nô quá lợi hại.” Mùa hè trời quá nóng rất nhiều gia đình đều ngủ ở trên nóc nhà, thậm chí còn xảy ra chuyện đêm dài yên tĩnh có người ngủ say như chết rơi từ trên nóc nhà xuống. Chẳng qua nhà cửa bây giờ đều thấp, cho dù là rơi từ trên nóc nhà xuống cũng không xảy ra chuyện lớn lắm. Bởi vậy mọi người vẫn ngủ ở trên nóc nhà như trước.

Một cô dâu mới kết hôn hơn một năm như Ngô Hồng Nhi đương nhiên sẽ không tùy tiện chạy lên nóc nhà ngủ, có điều buổi tối mỗi ngày cũng đem con lên nóc nhà chơi một lát, chờ thời tiết hết nóng lại về phòng ngủ cũng là chuyện thường ngày. Trên nóc nhà mát mẻ, Đản Đản ban ngày ngủ nhiều buổi tối lại hoạt bát, mỗi ngày đều nô không ngừng.

“Đúng rồi mẹ, ngài xem nhân lúc làm áo bông cho Đản Đản có cần con làm cho chị Ba hai bộ áo bông nhỏ không, lúc chị Ba con sinh có thể đang lạnh đó.” Chính xác là dự tính ngày sinh cái thai thứ ba của Hồ Lê Nhi vừa lúc vào trong tháng chạp. Đối với người khác mà nói tháng chạp ở cữ là hưởng phúc, dù sao ở cữ không thể tắm rửa cũng không thể gội đầu, nếu như là vào mùa hè trên người thế nào cũng phải hôi rình, nhưng đối với Hồ Lê Nhi mà nói trong tháng chạp ở cữ lại không phải tin tức tốt lắm.

Thứ nhất chị không có mẹ chồng chăm sóc trong tháng cho chị, về phần mụ mẹ chồng kế kia không cho chị ngột ngạt chị đã muốn niệm a di đà Phật rồi. Thứ hai Hồ Lê Nhi hiện tại tách ra ở riêng, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều trông cậy vào chị, trong tháng chạp nhiều việc lại rối ren, chị ở cữ chẳng làm được cái gì chỉ sợ trong nhà sẽ phải lộn xộn rồi.

Vốn Lý Quế Lan đang lo lắng vì vụ việc này, hiện tại vừa nghe trong lòng lại buồn bực không thôi.”Con nói một chút, chị Ba con đây là cái mệnh gì, ngay cả mang thai cũng không đúng dịp như vậy. Làm cho nó hai bộ đi, của cải nhà nó mỏng, phỏng chừng cũng không nỡ mua mới cho con, nhất định là dùng lại đồ của Đại Nữu và Nhị Đản.” Ở nông thôn đều là như vậy, đứa thứ hai mặc của đứa thứ nhất, đứa thứ ba mặc của đứa thứ hai, cũng chỉ đứa thứ nhất mới có thể mặc quần áo mới. Chẳng qua trẻ con mới sinh này, mặc chiếc áo bông mới cũng là vô cùng bình thường, chỉ có gia đình quả thật hết sức khó khăn mới có thể một bộ quần áo mới cũng không làm cho đứa nhỏ.

Nếu là trước đây lúc con trai chưa kết hôn Lý Quế Lan còn có thể đi chăm sóc trong tháng cho con gái, nhưng bây giờ bà đã có con dâu như thế nào cũng phải kiêng dè một chút. Hơn nữa cháu trai bà hiện tại cũng nhỏ, nào có đạo lý bà nội bỏ mặc cháu nội đi chăm sóc con gái ở cữ đâu. Bây giờ Lý Quế Lan nói lời này thật ra cũng chính là vòng vèo kể khổ với Ngô Hồng Nhi, con xem nhà chị Ba con điều kiện kém, con cũng đừng so đo quá nhiều.

Lý Quế Lan cũng là không có cách nào, bây giờ vì một đồng tiền cũng có đầu người đánh thành đầu chó, đây đều là cái nghèo làm ra, nếu không phải nghèo như vậy, mọi người phỏng chừng cũng sẽ không quá mức tính toán chi ly. Tuy rằng Hồng Nhi nhìn đều chung đụng rất tốt với mấy cô con gái, nhưng lỡ đâu trong lòng nó khó chịu thì sao.

Thật ra Lý Quế Lan đây thuần túy là suy nghĩ nhiều, Ngô Hồng Nhi đã chủ động đề xuất làm áo bông cho con nhà Hồ Lê Nhi rồi thì làm sao mất hứng đây. Nói thật, mấy chị gái của Hồ Quốc Đống đều đối với Hồ Quốc Đống rất tốt, có thứ gì tốt đều nhớ tới Đản Đản, cho dù là có qua có lại Ngô Hồng Nhi cũng sẽ không so đo cái này. Hai bộ áo bông của trẻ con có thể sử dụng bao nhiêu thứ?

“Không sao đâu mẹ ạ, trong tháng chạp ở cữ cũng có chỗ tốt, đến lúc đó ngoài ruộng vườn cũng không có bao nhiêu việc, ngài vừa lúc có thể đi chăm sóc chị Ba vài ngày.” Biết Lý Quế Lan là nghĩ như thế nào, Ngô Hồng Nhi bèn an ủi.

“Aiz, bỏ lại trong nhà mẹ nào yên tâm.” Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng Lý Quế Lan vẫn là mang nụ cười. Khi đó ánh mắt bà chọn con dâu thật là không tệ, Hồng Nhi trừ làm việc nhà nông yếu một chút ra quả thực không có chỗ có thể xoi mói.

Hơn nữa không làm giỏi thì thế nào, không phải ai sinh ra cũng làm giỏi, lúc trước mấy đứa con gái nhà họ ở nhà cũng được nuông chiều ghê gớm, hiện tại chẳng hề kém cạnh người khác. Dù là bà năm đó mới gả tới đây cũng không thiếu bị người chê cười đâu. Dần dần cũng là tốt lên.

Nói xong chuyện nhà chuyện với Lý Quế Lan, Ngô Hồng Nhi mới coi như miễn cưỡng nhấc lên tinh thần, một buổi chiều hai người tháo xong giặt xong toàn bộ mấy cái chăn và áo bông mùa đông, bận suốt đến buổi tối mới kịp thở ra một hơi.

Bởi vì quá nóng, buổi tối nhà họ Hồ dứt khoát ăn mì lạnh. Nạo dưa chuột sợi lại rán dầu ớt (sa tế), chính là một món ăn phụ không tồi. Thật ra nếu có tương vừng thì càng tốt, nhưng một tí vừng trong nhà kia lại là bảo bối, Lý Quế Lan ngay cả mài dầu vừng cũng tiếc càng miễn bàn tương vừng. Chẳng qua không có tương vừng lại có tương đậu nành Lý Quế Lan tự mình làm ăn cũng rất mỹ vị.

Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống mỗi người đều ăn ba bát loa mì, Lý Quế Lan cũng ăn hai bát. Ngay cả Đản Đản ăn chút mì cũng ăn đến say sưa, chỉ có Ngô Hồng Nhi bưng bát mì trộn lên trộn xuống cuối cùng mới ăn chậm rì rì xong.

Cơm nước xong xuôi Ngô Hồng Nhi cũng không có cùng đi lên nóc nhà hóng mát, trái lại đi về phòng, cô thật sự là buồn ngủ, vốn cho rằng qua buổi trưa cơn buồn ngủ kia đã tốt hơn nhiều, nhưng không nghĩ tới lại càng buồn ngủ. Vừa lúc hiện tại Lý Quế Lan dẫn Đản Đản đi chơi, cô có thể nhân cơ hội ngủ một lát.

Thấy Ngô Hồng Nhi một mình lặng lẽ không một tiếng động vào phòng, Hồ Quốc Đống nhíu nhíu mày, sau đó cũng theo vào. Mấy ngày nay vợ hắn không thích hợp lắm, cả ngày nhìn cũng không có tinh thần gì. Mấy ngày hôm trước hắn còn tưởng rằng là gặt lúa mạch bị mệt, nhưng bây giờ nhìn lại không giống lắm, dù sao đã qua thời gian dài như vậy rồi còn như thế, sẽ không phải là ngã bệnh chứ.

Chờ Hồ Quốc Đống vào phòng, Ngô Hồng Nhi đã nằm xuống rồi. Thời tiết nóng nực, trong phòng có chút oi bức, nhưng Ngô Hồng Nhi lại nằm ở đó không nhúc nhích, ngay cả cái quạt cũng không quạt, Hồ Quốc Đống thấy thế bèn nói: “Hồng Nhi, đây là thế nào, có phải là có chỗ nào không được thoải mái hay không? Nóng như vậy còn nằm ở trong phòng, nếu không đi với anh lên nóc nhà hóng mát một lát.” Nóc nhà ở nông thôn đều là một nhà nối với một nhà, từ trên nóc nhà nhà mình có thể đi nhà người ta, bởi vậy hiện tại bên trên rất náo nhiệt, đều là ăn cơm tối đi ra hóng mát.

Bây giờ Ngô Hồng Nhi chỉ muốn ngủ, đối với việc tán gẫu với bao nhiêu người kia không có hứng thú tí nào bèn nói: “Em buồn ngủ lắm, ngủ trước một lát, anh đi lên chơi đi.”

“Sao mấy ngày nay lúc nào cũng mệt rã rời, có phải mấy ngày hôm trước mệt nhọc hay không. Nếu không ngày mai anh rút thời gian dẫn em đi sở vệ sinh khám thử?” Hồ Quốc Đống sờ sờ trên trán Ngô Hồng Nhi chỉ có chút mồ hôi, trái lại không phát sốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút lo lắng, cứ buồn ngủ suốt thế này cũng không phải chuyện tốt mà.

“Không cần em đây chỉ là mùa hè buồn ngủ, trước đây cũng như vậy, chờ qua mùa hè sẽ tốt hơn.” Ngô Hồng Nhi giải thích, cơ mà hiển nhiên cô là cực kỳ buồn ngủ, một câu nói phía sau có chút mơ mơ hồ hồ. Sau khi nói xong cô lại không lên tiếng nữa, hiển nhiên là ngủ rồi.

Thấy Ngô Hồng Nhi đã ngủ, Hồ Quốc Đống dùng tay gạt gạt tóc trên mặt cho cô, thấy tóc cũng hơi ướt, hiển nhiên là bị nóng, bèn tiện tay cầm một cái quạt quạt gió cho cô. Vừa quạt hắn vừa nghĩ trạng thái mấy ngày nay của Ngô Hồng Nhi, nghĩ như thế nào cũng không thích hợp lắm.

Chẳng qua tuy rằng Ngô Hồng Nhi nói không có chuyện gì, nhưng Hồ Quốc Đống vẫn không yên lòng, hạ quyết tâm ngày mai nhắc một tiếng với mẹ hắn, nếu qua vài ngày vẫn là cái dạng này nói cái gì cũng phải dẫn cô đi sở vệ sinh khám thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.