Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 51: Cai sữa



Edit: Trạch Mỗ

"Oa, oa" tiếng khóc lực xuyên thấu cực mạnh từ trong sân nhà họ Hồ truyền tới, hai người Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ mới đi đến đầu hẻm đã nghe thấy tiếng khóc của Đản Đản, hai người nhìn nhau cười khổ, thằng nhóc này lại bắt đầu náo loạn rồi.

Đản Đản sở dĩ khóc như vậy, thuần túy là bởi vì Ngô Hồng Nhi bắt đầu cai sữa cho nó. Bởi vì sức khỏe tốt, dinh dưỡng bổ sung cũng đủ, sữa của Ngô Hồng Nhi vẫn rất dồi dào, cho nên tuy rằng lại mang thai, nhưng sữa cũng đủ cho Đản Đản ăn. Chẳng qua có lẽ là nguyên nhân mới mang thai hơi mệt, thai này rõ ràng khó khăn hơn hồi mang thai Đản Đản. Lúc nào cũng mệt rã rời không nói, đến giai đoạn sau lại bắt đầu nôn mửa.

Bởi vậy người nhà họ Hồ nhất trí quyết định muốn cho Đản Đản cai sữa. Thật ra lúc Ngô Hồng Nhi vừa biết lại có thai đã muốn cai sữa cho cu cậu rồi. Nhà họ Hồ giàu có, sữa mạch nha các loại cũng không phải không ăn nổi. Nhưng Đản Đản làm thế nào cũng không hợp tác. Vừa không cho cu cậu ăn nó sẽ khóc đến vang rung trời. Các loại biện pháp cai sữa cho trẻ con như bôi nước ớt…, Ngô Hồng Nhi đều thử lần lượt, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

Vừa kéo một cái lại hơn nửa tháng. Thấy thai tượng của Ngô Hồng Nhi thật sự là không tốt lắm, Lý Quế Lan đành phải để cho Hồ Quốc Đống đưa Ngô Hồng Nhi đến nhà mẹ đẻ ở vài ngày, trẻ con ấy à, chỉ cần không thấy được cũng sẽ cai được.

Hôm nay là ngày thứ hai Ngô Hồng Nhi về nhà mẹ đẻ, ngày hôm qua thằng nhóc này đã như thế nào cũng không chịu ăn gì, vất vả lắm đợi đến buổi tối đói không có cách nào mới uống một chút sữa mạch nha, hiện tại đến giờ cu cậu ăn cơm lại gào lên. Có điều nhìn cu cậu khóc đến vang rung trời, hai cha con đều thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng làm ầm ĩ suốt, nhưng có sức khóc to như vậy, xem ra chuyện cũng không lớn bao nhiêu.

Thấy hai cha con nhà họ Hồ trở về, Lý Quế Lan cũng không kịp chào hỏi, tiểu tổ tông này từ buổi sáng vừa mở mắt đã bắt đầu tìm mẹ nó, sau lại thấy như thế nào cũng không tìm thấy lại bắt đầu khóc lên, vô luận dỗ như thế nào cũng vô dụng. Đản Đản này thật là cục cưng của Lý Quế Lan, thấy cu cậu khóc như vậy, thật là sắp khóc nát lòng Lý Quế Lan rồi.

"Nếu không chúng ta đi đón Hồng Nhi lại cho bú hai ngày đi, Đản Đản này tính hết mức cũng mới hơn chín tháng nào có cai sữa sớm như vậy, như thế nào cũng phải trên mười tháng mà." Thấy cháu trai cả khóc như vậy, Lý Quế Lan cũng sắp không chịu nổi rồi, bởi vậy bèn thương lượng với hai cha con nhà họ Hồ.

"Cái này nào được mẹ, vốn thai tượng lần này của Hồng Nhi cũng không tốt lắm, bây giờ cô ấy căn bản không ăn được bao nhiêu thứ, sao có thể tiếp tục cho Đản Đản bú nữa. Hơn nữa bác sĩ người ta không phải cũng đã nói, Hồng Nhi mang thai lại cho Đản Đản bú, đối với Đản Đản cũng không tốt." Hồ Quốc Đống vừa nghe Lý Quế Lan nói như vậy bèn nói. Tuy rằng hắn cũng xót con, nhưng hắn cũng xót vợ mà.

"Đúng đó, bà chỉ toàn ra chủ ý ôi thiu. Vất vả lắm mới kiên trì được một ngày, bà đón Hồng Nhi về phía trước không phải mất công vô ích ư. Lại nói tối qua Đản Đản không phải cũng đã ăn sữa mạch nha sao." Hồ Lão Đồ cũng không đồng ý. Trái với Hồ Quốc Đống suy nghĩ vì tình trạng sức khỏe của Ngô Hồng Nhi, Hồ Lão Đồ thì là cảm thấy nếu sớm hay muộn đều phải chịu cái tội này, cháu trai bây giờ cũng đã chịu một ngày rồi, như vậy kiên trì là tốt nhất. Bằng không hiện tại tuy rằng nó thôi khóc, về sau còn phải lại chịu tội. Đàn ông dù sao vẫn lý trí hơn phụ nữ một chút.

Cơ mà nhìn thấy Đản Đản đầy mặt đều là nước mắt, Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống cho dù là tâm địa cứng rắn hơn nữa cũng không đành lòng. Đứa nhỏ này sinh ra đã béo núng nính, sau này bởi vì nguồn sữa dồi dào cũng nuôi được tốt, trên cánh tay trên bắp chân nhỏ đều là thịt, cả người đều là mỡ sữa, nhìn là làm cho người ta thích. Trong khoảng thời gian này tuy rằng vẫn không thể cai sữa thành công, nhưng giằng co một đoạn thời gian, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này cũng gầy hẳn đi.

"Nếu không tôi đi tìm nhà lão Vương xin chút sữa dê xem sao?" Hồ Lão Đồ nói. Trong thôn có một nhà nuôi dê, sữa dê này tuy rằng không dễ uống cũng là thứ tinh quý, đương nhiên không thể xin không, cũng là phải cho người ta đồ. Trong thôn có mấy nhà con dâu không đủ sữa, lại không mua nổi sữa mạch nha gì gì đó bèn kiếm từ nhà họ Vương chút sữa dê nấu chút cháo linh tinh cho đứa nhỏ ăn.

"Mùi vị như vậy đứa nhỏ có thể uống được sao?" Sữa dê mùi nặng, có người lớn cũng không uống nổi, huống chi trẻ con. Lý Quế Lan lo lắng nói. Bà là thật lòng xót cháu trai, nếu không phải cha con nhà họ Hồ không đồng ý, bà đã muốn bế đứa nhỏ đi nhà có trẻ con đang bú sữa trong thôn xin cho cháu trai chút sữa uống rồi.

"Thử trước một chút đi, thật sự không được lại đi thôn bên cạnh hỏi thăm một chút xem thử có nuôi bò hay không." Hồ Lão Đồ nhìn cháu trai đầy mặt đều là nước mắt, trong lòng cũng là mềm nhũn. Thật sự không được, ông sẽ đem cái mặt mo này đi thôn phụ cận tìm xem có bò cái đang trong thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ hay không.

Cũng may tuy rằng sữa dê có mùi, nhưng Đản Đản cũng có thể uống chút sữa dê, hơn nữa ăn chút canh trứng gà hớp chút cháo thịt các loại, qua ba bốn ngày cuối cùng cũng khóc không ghê như vậy nữa.

Cảm thấy hòm hòm rồi, lúc này Hồ Quốc Đống mới đi nhà họ Ngô đón Ngô Hồng Nhi trở về. Con cái của ba anh em nhà Ngô cũng là sinh một lứa lại một lứa, chị dâu hai của Ngô Hồng Nhi vừa sinh con, nhà anh Ba lại mang thai. Ngô Hồng Nhi thai tượng lại không phải tốt lắm, tuy rằng người nông thôn không yếu ớt như vậy, nhưng Thôi Vinh Mai cũng có chút bó tay.

Nếu không phải thật sự không có cách nào, Hồ Quốc Đống cũng không nỡ đưa vợ đến nhà mẹ vợ. Mặc dù là con gái ruột, nhưng đồ ăn nhà họ Ngô lại kém xa nhà họ Hồ. Có quả trứng gà cũng phải hai chị em mỗi người một nửa. Lại cộng thêm bên cạnh nhiều cháu giương mắt nhìn như vậy, thường thường ngay cả nửa quả trứng gà Ngô Hồng Nhi cũng ăn không được vào miệng.

Lúc hai vợ chồng trở về, Thôi Vinh Mai gói cho chút dưa muối, lại cầm cho nửa rổ trứng gà, lại ra sức dặn dò Hồ Quốc Đống ăn xong lại mau mau qua lấy. Dưa muối Thôi Vinh Mai làm chua cay ngon miệng, Ngô Hồng Nhi hiện tại ăn rất hợp khẩu vị, chỉ cái này là có thể hớp một bát cháo ngô. Có điều thức ăn mặn gì gì đó cũng không ăn được nhiều lắm.

Người nhà chồng nghe được tin Ngô Hồng Nhi mang thai thuần túy chính là cao hứng, nhưng đến chỗ Thôi Vinh Mai lại không giống nhau. Đầu tiên bà chính là lo lắng, con cái vẫn là cách hai năm sinh là tốt nhất, hai đứa con cách nhau quá gần thứ nhất mệt người, thứ hai mang thai sinh con tới tấp như vậy cơ thể người mẹ cũng không chịu nổi. Bởi vậy lúc biết Ngô Hồng Nhi lại mang thai, Thôi Vinh Mai vừa cao hứng lại vừa lo lắng, chờ Ngô Hồng Nhi đến nhà mẹ đẻ ở lại lôi kéo cô dặn dò vài câu, chờ lần sau nhất định phải cách tuổi nhau hơn một chút.

Thôi Vinh Mai nói những lời này Ngô Hồng Nhi là vừa cảm động lại bất đắc dĩ. Cảm động là đây mới là mẹ ruột đó, vĩnh viễn đặt cô ở vị trí thứ nhất, bất đắc dĩ là đứa thứ hai hiện tại phỏng chừng còn chưa to bằng hạt đậu tương đâu, bây giờ mẹ cô đã bắt đầu nghĩ tới đứa thứ ba rồi.

Thấy Hồ Quốc Đống tới đón người, Ngô Hồng Nhi vô cùng dứt khoát đi luôn, cô ở tại nhà mẹ đẻ cũng không yên ổn, nhà mẹ đẻ hiện tại cũng là một đoàn rối loạn, bé cháu gái vừa mới ra đời, chị dâu ưỡn bụng to, bên dưới một chuỗi cháu trai, đây đều cần mẹ cô chiếu cố. Lại nói cô thật sự là nhớ Đản Đản, chờ Hồ Quốc Đống vừa đến là vội vàng lôi kéo hắn hỏi tình huống của Đản Đản. Biết con hiện tại cuối cùng cũng không khóc ầm ĩ cả ngày nữa trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm. Có điều chờ hai người trở về nhà, vẫn là làm cho Ngô Hồng Nhi khóc một trận.

Mặc dù mới vài ngày không gặp, khuôn mặt của Đản Đản giày vò gầy đi một vòng, hơn nữa thằng nhóc này hiển nhiên đã bắt đầu hiểu chuyện, trước đây vừa thấy được Ngô Hồng Nhi là bắt đầu đi nhào lên trước, hiện tại cho dù Ngô Hồng Nhi vươn tay muốn bế nó, nó toàn trốn ra sau không ngừng.

Thấy con dâu đôi mắt đều đỏ rồi, Lý Quế Lan bèn an ủi: "Không sao đâu, hai ngày nữa thì tốt rồi, đứa nhỏ này hay hờn đây là trách con mấy ngày nay đi đấy." Đúng là tuy rằng Đản Đản đang trốn tránh Ngô Hồng Nhi, nhưng đôi mắt nhỏ kia lại không ngừng mà len lén nhìn về phía bên này. Ngô Hồng Nhi chú ý đến điểm này, sự khổ sở trong lòng mới giảm bớt một chút.

Mấy ngày sau đó Ngô Hồng Nhi vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí dỗ dành con trai, biết bây giờ thằng nhóc này bắt đầu uống sữa dê, còn đặc biệt dùng theo biện pháp kiếp trước, dùng bột trà nấu qua với sữa dê sau đó lại thêm đường mới đưa cho con trai uống. Buổi tối cũng vẫn ôm con ngủ. Trẻ con hay hờn hơn nữa cũng là vài ngày như vậy, không qua vài ngày hai mẹ con lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Đản Đản vừa cai sữa Ngô Hồng Nhi vừa nôn nghén, qua một phen lăn qua lăn lại này, cả nhà họ Hồ cũng có chút người ngã ngựa đổ. Đợi đến khi tình trạng của Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng khá hơn một chút, mùa hè đã đến cuối. Chỉ chớp mắt đã là thu hoạch vụ thu.

Lúc này nhà họ Hồ thật đúng là phát rầu rồi, chỉ gặt lúa mạch đã làm cho người mệt không thôi. Hiện tại mùa thu đồ phải thu hoạch nhiều hơn. Lúc gặt lúa mạch Ngô Hồng Nhi coi như là lao động khỏe mạnh, hiện tại rõ ràng không thể nào rồi. Trong nhà người thì già trẻ thì nhỏ. Càng làm cho người bất đắc dĩ là mười con lợn nhà họ Hồ nuôi hiện tại cũng đã nuôi được hơn nửa năm, Hồ Lão Đồ nuôi lợn ba bốn mươi năm, kinh nghiệm rất phong phú, lợn hơn nửa năm con nào cũng rất to béo mỡ màng, dĩ nhiên tuy rằng lợn không nhỏ, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm mổ lợn, chỉ là một mục cho lợn ăn này đã phải mất không ít thời gian.

Người nông thôn vì sao thích bé trai, chính là vì điều này. Trong nhà bé trai chờ được đến lúc làm việc thì sẽ không vất vả như vậy nữa. Như là nhà họ Hồ Lý Quế Lan tuy rằng sinh được nhiều, nhưng con gái bây giờ đều là của nhà người khác, đến ngày mùa ngày màng hết thảy đều không giúp được gì. Nhà họ Hồ điều kiện tốt, bình thường còn không thấy cái gì, nhưng chờ tới khi cần nhân thủ lại bắt đầu khó khăn. Anh em họ nội, anh em con chú con bác tuy rằng đều có thể hỗ trợ, nhưng cũng phải trên cơ sở nhà người ra đã làm xong. Hơn nữa cho dù là người trong tộc tới hỗ trợ cho anh cũng tuyệt đối không có đạo lý giúp không.

Cũng may Hồ Đào Nhi gả đến ngay trong thôn, Hồ Hạnh Nhi gả đến trấn trên, hai người đều có thể qua đây giúp đỡ một chút. Chính là nhà họ Ngô, Ngô Xuyên Tử cũng lo đến việc của thông gia, chuẩn bị làm xong việc của mình thật sớm rồi đến hỗ trợ.

Có điều chuyện của nhà họ Hồ ở trong cái nhìn của họ không nhỏ, nhưng là ở trong thôn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, năm nay là năm đầu tiên chia ruộng đến hộ, hơn nữa mưa thuận gió hoà, mùa màng cực kỳ tốt, bởi vậy năm nay là năm được mùa thu hoạch. Mấy cụ già nhìn ở trong mắt vui ở trong lòng, lương thực này thu được hơn năm ngoái ít nhất hai ba mươi phần trăm. Lão trưởng thôn vẫn luôn thấp thỏm, bây giờ lắc lư một cái yên tâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.