Chi Nông Tâm

Chương 50



Đối với quan hệ của Vương thị với bà dì, Tử Lan rất kinh ngạc, thời nay lấy đạo hiếu làm gốc, ngay cả hoàng đế đối với Thái hậu cũng phải hảo hảođối đãi. Sau này Thái hậu mất, giữ đạo hiếu, lễ nghi cúng tế rất longtrọng, thậm chí còn phong tước cho người nhà thái hậu.

Tử Lankhông rõ tại sao Vương thị lại có thái độ như vậy với bà dì? Rõ ràngbiểu cữu rất hiếu thuận a? Nàng như vậy là không để ý tới cảm thụ củatrượng phu sao?

Thiết kế trong Thứ sử phủ tương đối tinh mỹ, đều là đền đài đình các tinh xảo, Thạch Lâm nhìn ngắm bốn phía một phen, Tử Lan thì mắt nhìn thẳng, đi theo Trần Văn Thanh, Dương Khang An cũngkhông nhìn loạn,chỉ có chút khẩn trương nhìn chằm chằm nương tử củamình.Trần Văn Thanh nhìn biểu hiện của mấy người, hơi hơi giương môi.

Đám người Tử Lan vừa vào Thứ sử phủ, chỉ dựa vào dung mạo của Thạch Lâm cómấy phần tương tự Trần Văn Thanh, đặc biệt là một ít lão nhân Trần gia,nhìn Thạch Lâm mập mạp cơ trí, liền nhất thời khiếp sợ, nếu nói đứa nhỏnày không có quan hệ với lão gia, thì sẽ không có ai tin tưởng, bởi vìThạch Lâm, moi người đang chăm chú nhìn hắn tìm tòi nghiên cứu, Tử Lanliền lôi kéo đệ đệ để hắn đi theo sát phía sau nàng.

Hôm nay muốn tới nhận thức người thân, mấy người Tử Lan mặc dù không mặc y phục đắttiền, nhưng y phục sạch sẽ, cự tuyệt yêu cầu đi rửa mặt thay quần áo, Tử Lan đi theo Trần La thị vào trong phòng, Trần Văn Thanh mang theo Dương Khang An và Thạch Lâm đến thư phòng nói chuyện.

Sau khi Vươngthị nghe Trần Văn Thanh nói thân phận của mấy người Tử Lan, chờ nhómngười Trần Văn Thanh rời đi, Vương thị nhìn Tử Lan một lát, cũng làm bộcó chuyện phải rời đi.

“Con không hiểu thái độ của Vương thị phải không?” Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tử Lan, Trần La thị cười hỏi.

Tử Lan gật đầu một cái, rất kinh ngạc.

“Xuất thân của bà không cao, bà được gả ra ngoài, coi như là đồ cưới phongphú, nhưng dù vậy, thân phận của bà có chút thấp, lại là nữ cô nhi, chonên dựa vào bản lĩnh của mình mà phu thê hòa thuận, nhưng trong nhà cólão thái thái lại không thích bà.”

Trần La thị nhớ lại nói, banđầu cũng không phải bà không muốn giúp tỷ tỷ, nhưng những ngày bà trôiqua cũng không tiện, chờ tới khi bà đứng vững trong nhà, tỷ tỷ đã bị độc phụ kia bán ra ngòai, bà cũng không có tin tức của tỷ tỷ.

Tử Lan vươn tay, cười nói: “Năm ấy con năm tuổi, có một ngày, bà ngoại thậtcao hứng, mặc quần áo mới cho con, cùng ông ngoại mang theo con và mẫuthân đang ôm đệ đệ đứng trong đám người, nhìn biểu cữu cưới một con ngựa cao lớn.

Lúc ấy bà ngoại nói với con, đó là biểu cữu của con,còn nói giờ thì bà ngoại đã an tâm, bà dì cũng coi như hết khổ, nhi tửđã có tiền đồ sáng lạn.”

Trần La thị cầm khăn lau khóe mắt, nói tiếp: “Từ nhỏ, tỷ tỷ luôn luôn vì bà. Cả đời bà, trừ biểu cữu con ra, một biểu di đã xuất giá, còn có hai đứa nhỏ nữa, nhưng không giữ được. Nữ nhân mà mất đi hài tử là chuyện tổnthương cỡ nào?

Cho nên sau này biểu cữu con lấy vợ, định sẽkhông làm khó nàng, bà cũng coi trọng một cô gái tương đối tốt, gia thếcũng khá, biểu cữu con cũng rất thích.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc biểu cữu con trúng Thám hoa, bị Vương thừa tướng coi trọng,đầu tiên là cô nương kia bị buộc gả đi xa, sau đó Vương thị liền vàocửa.

Lúc đó lão thái thái vẫn còn sống, Vương thị rất biết ănnói, làm lão thái thái rất thích nàng,, còn bà thì lão thái thái vẫnkhông thích vì thân phận thấp hèn, vì chuyện này, Vương thị không thèmđể mẹ chồng là ta đây vào mắt, biểu cữu con không ít lần to tiếng nhắcnhở nàng ta, nhưng nàng ta không hề thay đổi.

Vương thị là mộtngười điêu ngoa, mỗi lần to tiếng với biểu cữu con thì đem người làm rađể xả giận. Không chỉ là thánh thượng ban hôn, mà còn có một Thừa tướngquyền cao chức trọng nữa không thể hưu.”

“Bà cũng đóan được ýđịnh của Vương thị, hai năm qua Vương thừa tướng từ từ già nua, con trai độc nhất mới bắt đầu vào quan trường, mà biểu cữu con ngày càng có địavị, cho nên Vương thị có chút sợ, nàng ta không có hài tử, trước kianàng ta không cho bất kỳ nữ nhân nào nói chuyện với biểu cữu con. Cònoanh oanh liệt liệt nói sẽ cưới thê thiếp cho biểu cữu con, lại khôngngờ sẽ hại đến con.”

Trần La thị vẫn rất khó chịu với việc Tử Lan phải vội vàng gả cho Dương Khang An..

Tử Lan vội vàng nói: “Bà bà, bà đừng khổ sở, tướng công thật sự rất tốt,chàng đối với con rất rất tốt, nói ra thì thật ngại ngùng, thật ra từsớm con đã muốn được gả cho chàng, cho nên bà đừng khổ sở. Mặc dù, những ngày trôi qua không quá giàu có, nhưng tướng công thật sự yêu thươngcon, con thật sự cao hứng khi được gả cho chàng.”

“Nhưng là… con nhìn … nhìn mặt hắn xem…” Trần La thị nhớ tới vết sẹo trên mặt Dương Khang An.

Tử Lan thấy không sao cả noi: “Con không quá thích dáng dấp tuấn tú, vì như vậy cảm thấy không đáng tin.”

“Thật ra hiện tại Vương thị cũng biết nhiều năm như vậy nàng ta thật quáđáng, biểu cữu con luôn không chấp nhận được Vương thị, nên tình trạngngày càng trầm trọng thêm, hài tử, con yên tâm, vốn bà còn muốn tìm cho biểu cữu con một cô nương tri thức hiểu lễ nghĩa, về phần Vương thị thì mặc nàng ta, cũng không làm Vương thị khó khăn, nhưng nhìn thái độ bâygiờ của Vương thị, biểu cữu con còn chưa ngồi vững vị trí, nàng ta vẫncòn dùng quyền thế gây chuyện, sau này cần hảo hảo giáo huấn nàng ta, áp chế cái ngông cuồng của nàng ta xuống.”

Trần La thị thấy thái độ Vương thị lúc gặp gỡ Tử Lan, càng thêm không ưa Vương thị.

Tử Lan không nói gì nữa, Vương thị sẽ bị tổn thương, nhưng đây chính làkết quả mà chính nàng ta tự tạo ra, Tử Lan không phải là ác nhân, nhưngkhông phải kẻ ngu lấy đức báo oán, đời trước có chuyện của Chương VânKiệt, cũng đủ để nàng nhớ rõ vấn đề.

Tử Lan xoa xoa cánh tay Trần La thị, đổi đề tài, không nói những chuyện này nữa, chỉ nói nhữngchuyện lý thú trong nhà, nói đến chuyện bọn họ lượm cục đá ở bờ sông đểsao cây dẻ, nàng cùng đệ đệ ăn no bụng. Còn có chuyện phụ thân biết nàng thích ăn nấm, sau cơn mưa liền sớm lên núi, hái một đống nấm lớn chonàng, còn có, nàng dùng quả làm rượu trái cây có mùi vị ngon như thếnào.

Tử Lan nói một phen, làm Trần La thị nhớ lại chuyện tình khi còn bé, tán gẫu với Tử Lan rất vui vẻ.

“Bà bà, năm đó bà ngoại làm đồ chua đặc biệt ngon, chờ con trở về, con sẽlấy một chút đồ chua cho bà, bà ngoại nói, từ nhỏ bà đã thích nó vì giòn giòn chua chua.” Tử Lan nhớ lại ngày trước bà ngoại dạy nàng làm đồchua, bà ngoại đã cảm khái như vậy..

Trần La thị nhìn Tử Lan thật vui vẻ, vì thế lôi kéo tay Tử Lan nói thật nhiều chuyện, trong lòngcàng cảm thấy Tử Lan giống tỷ tỷ, đều có thể đem những ngày bình thườngtrôi qua thật thú vị.

Lúc này bên ngòai truyền tới tiếng huyên náo, Trần La thị để Huệ bà bà sai một nha đầu ra ngòai xem một chút.

“Lão thái thái, lão gia, quản gia cùng Lý quản sự trù phòng, cãi vã với phu nhân.” Trong chốc lát, Huệ bà bà đi vào bẩm chuyện.

Trần La thị hừ một tiếng: “Đã biết nên xử lí sớm những tên gia hỏa khôngbiết tôn ti này, lão gia của các ngươi không xử lý, lão bà này nhấtđinh không tha cho bọn hắn. Đúng rồi nói cho lão gia, đừng bỏ qua lòngdạ hiểm độc của nhà địa chủ kia, nhất định không phải là đồ tốt.”

Huệ bà bà cười nói: “Người không rõ lão gia sao? Làm sao sẽ để cho ngườithất vọng chứ? Những năm này cũng là người không cho lão gia vì người mà phát sinh tranh chấp với phu nhân.”

“Còn không phải ta vì lãogia nhà ngươi hay sao?” Trần La thị tức giận nói: “Hắn cùng Vương thị mà náo lên, Vương thị liền khóc đòi về nhà mẹ tố cáo, cuối cùng không phải hắn sẽ chịu khổ hay sao? Nếu không phải vì Vương thị, Vân nhi đángthương của ta sao lại phải buộc gả tới nơi xa xôi? Cái gì mà thân càngthêm thân, Vương gia bọn họ chẳng tốt đẹp gì.”

“Một lòng lão thái thái nghĩ cho lão gia, làm sao lão gia không để trong lòng chứ? Ngườicũng biết từ nhỏ lão gia đã đau lòng vì người, ban đầu liều mạng đi họccũng bởi vì xin phong vị cho người không phải sao?”

Tất nhiên Huệ bà bà biết tình cảm thâm hậu của mẫu tử Trần La thị, cho nên vội vàng khuyên nhủ.

Tử Lan tựa đầu lên vai Trần La thị, cười nói: “Huệ bà bà, bà dì nhất địnhkhông tức giận biểu cữu đâu. Biểu cữu hiếu thuận, trong lòng bà còn đang vui vẻ đấy.”

“Tiểu nha đầu con thì biết cái gì chứ. Đây chính là vì cho con hả giận đấy. Chúng ta đều không để ý, để cho bọn họ đi náoloạn, xem có thể náo ra cái gì, ban đầu bà đóan Vương thị là người không biết hối cải, kết quả còn chưa kịp trông nom, nếu hắn không trông nomthì thật sự đã tạo phản rồi.”

Trần La thị nhìn tiểu nữ Tử Lan, càng thêm yêu mến nàng, điểm điểm đầu nàng, cười mắng.

Lần này Vương thị không làm náo loạn với Trần Văn Thanh, Trần Văn Thanh nói thẳng, nếu hắn không quản được những nô tài điêu ngoa này, Vương thịliền mang bọn hắn hồi kinh đi thôi, Trần gia chỉ là miếu nhỏ, không chứa nối đại Phật, lần này, ngay cả bà vú của Vương thị cũng bị Trần VănThanh tìm lấy lý do bất kính, bị đạp một cước, rồi phạt hai mươi trượng.

“Bổn quan không biết nàng trông coi nhà như thế nào, nhưng từ hôm nay chuyện của Thứ sử phủ nếu truyền đi chút xíu, nếu tra ra được, bổn quan sẽtruy cứu không chỉ một người, ai liên quan đều sẽ phải chịu trừng phạt.”

Trần Văn Thanh vừa nói ra, thể hiện uy phong, từ miệng DươngKhang An mới biết được, tin tức Thứ sử phủ bị truyền đi, nhất thời nhậnthấy nguy cơ, tròng lòng càng bất mãn với Vương thị, điêu ngoa tùy hứng, lại còn không sinh được hài tử, thật sự là quá đáng.

Vương thịnhìn bà vú bị đánh chỉ còn một hơi, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh,nhìn chằm chằm Trần Văn Thanh nói: “Nếu phu quân muốn mạng của thiếp,người cứ nói đi. Làm gì phải làm thế này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.