Chi Nông Tâm

Chương 57: Chương 43.1



“Vẫn là tỷ tỷ có tâm thương chúng ta, dọc theo đường đi thức ăn sao ngon miệng như thế này chứ?” Sau khi ăn xong, Tần Thiên Dương vuốt vuốt chòm râu hoa râm, hài lòng nói.

Trần Vũ Phi cười đắc ý, vừa muốn mở miệng, Trần Văn Thanh đột nhiên nói: “Tần thúc, phụ thân, bữa cơm hôm nay là biểu ngoại sinh nữ (cháu gái bên ngoại- Tử Lan) của con tự mình xuống bếp làm.”

“Khụ… khụ… quả là một cô nương tốt.” Trần Lão thái gia lúng túng cầm ly trà lên uống một hớp.

Tần Thiên Dương liếc mắt nhìn Trần lão thái gia, lắc đầu một cái, thật khó khi không chê cười người bạn già của ông, chỉ nói: “Vừa là thân nhân gặp nhau, cũng khó được, lão phu hôm nay cần hảo hảo chúc mừng tỷ tỷ, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện nhiều năm.”

“Tần thúc, ngoại sinh nữ lại mang mệnh khổ, mẫu thân mất sớm, đệ đệ còn bé, phụ thân mặc dù thương nàng, nhưng vẫn là tâm thô, hiện đã xuất giá, phu quân cũng thành thật chăm chỉ, nhưng lại có một tiểu đệ yếu ốm, hàng năm thuốc không rời miệng, ngoại sinh nữ không đành lòng nhìn tiểu thúc tuổi còn nhỏ ốm đau, nên muốn cầu xin ngài giúp đỡ chẩn bệnh một chút, người thấy sao?” Trần Văn Thanh cung kính nói với Tần Thiên Dương.

Tần Thiên Dương gật đầu, không do dự, lập tức gọi tiểu đồng mang hộp đồ của ông tới, vừa rửa tay vừa nói: “Nếu như thế, coi như là có duyên, liền đưa bệnh nhân dẫn tới đi.”

Tử Lan kéo Trần La thị, phía sau có Thạch Lâm, Dương Khang An, Dương Dật An, sau khi vào cửa, Trần La thị vỗ vỗ tay Tử Lan, nói: “Đây là di ông ngoại của con, đây là Tần gia gia, đều là người trong nhà, để cho Tần gia gia xem bệnh cho Dật An một chút, nếu Tần gia gia đã ăn cơm của con, nhất định Tần gia gia sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh cho Dật An.”

“Ông ngoại, Tần gia gia, làm phiền các ngài vì Tử Lan mà phí tâm, lại thêm phiền toái cho các ngài rồi.” Tử Lan phúc phúc thân, dịu dàng nói.

Tần Thiên Dương cùng Trần Lão thái gia đều sửng sốt, ngay sau đó Tần Thiên Dương cười nói: “Quá giống. Năm đó Trần Đại ca cùng tỷ tỷ đại hôn, lão phu từng có may mắn tham dự, hôm nay nhìn thấy cháu gái, thật là như nhìn thấy tỷ tỷ lúc lần đầu gặp mặt.”

“Hôm nay thấy ngoại tôn nữ cùng ngoại tôn, nàng cũng coi như mãn nguyện tâm niệm nhiều năm.” Trần lão thái gia vui mừng nhìn lão thái bà thấp giọng nói.

Trần la thị nhìn Tử Lan, chậm rãi gật đầu. Mới vừa rồi ở bên ngoài, nhóm người Thạch Lâm đãdập đầu, Tần Thiên Dương nói cùng Tử Lan, để cho Dật An đi tới trước mặt Tần gia gia, sau đó giúp hắn xem mạch…

Một hồi lâu, Tần Thiên Dương mới chậm rãi nói: “Huyết khí chưa đủ, đến nỗi bệnh thiếu máu, can thận âm hư, ngũ tạng hao tổn… Có thể từ dạ dày bổ sung khí huyết, hóa sinh chi nguyên, không phải bệnh nặng gì.”

Nghe nói không phải bệnh nặng, Tử Lan thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận suy nghĩ một chút, Tử Lan cảm thấy cái này giống thiếu máu ở hiện đại, không sai khác mấy, vì vậy hỏi: “Tần gia gia, có phải có thể dùng thuốc thiện điều lý? Đương quy, táo đỏ, hoa sinh, a giao, hoàng kì, cầy long nhãn đều bổ huyết? Là thuốc thì có ba phần độc, hàng năm uống thuốc, sẽ kéo theo suy sụp thân thể, Tần gia gia, ngài muốn nói là cái này sao?”

Tần Thiên Dương gật đầu, vuốt ria mép, cười nói: “Cháu nói có lý, để lão phu kê đơn, năm ngày, một ngày hai lần, mười ngày sau liền tạm dừng, con nấu thuốc thiện điều lý cho hắn, chưa tới ba tháng sẽ có chuyển biến tốt.”

“Cảm ơn Tần gia gia, cho dù không cần gấp gáp, con cùng tướng công cũng yên lòng.” Tử Lan không nghĩ tới nàng nói vậy mà đúng rồi, trong lòng nhất thời cảnh báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.