Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị

Chương 1: Chúng ta ly hôn đi



1

“Chúng ta ly hôn đi.”

 

Lúc tôi nói ra câu đó, tôi đang ngồi trong lòng Yến Thời.

 

Khoảng cách giữa hai người – âm mười tám centimet.

 

Ánh trăng lặng lẽ tràn qua khung cửa sổ, đêm nay anh ta vẫn chăm chú như mọi khi.

 

Ba năm hôn nhân, đây là điều duy nhất chúng tôi thật sự ăn ý là chuyện trên giường.

 

Trên giường, chúng tôi hoang dại và cuồng nhiệt.

 

Xuống giường, mạnh ai nấy sống, không liên quan đến nhau.

 

“Lý do?” – anh ta chỉ lạnh nhạt hỏi hai chữ, đúng kiểu người kiệm lời.

 

Tôi để tay vuốt dọc thân thể anh ta như bất giác.

 

Một thân hình gần như hoàn hảo: vai rộng, eo thon, đường nét mềm mại mà rắn chắc, không gồng cơ bắp nhưng chỗ nào cũng khiến người ta không rời mắt.

 

“Chán rồi.” – tôi nói, hơi có khẩu thị tâm phi.

 

Nghe có vẻ xấu hổ, nhưng tôi phải thừa nhận—tôi không yêu anh ta, nhưng thật sự rất thích cơ thể của anh ta.

 

Yến Thời im lặng một lúc rồi đáp:

 

“Được.”

 

Có lẽ đàn ông ai cũng để tâm chuyện này, Yến Thời cũng không ngoại lệ.

 

Tôi nói “chán rồi”, anh ta bắt đầu cố tình “đấu sức” với tôi.

 

“Chưa đủ sao?” – tôi gần như không chịu nổi.

 

“Làm tròn trách nhiệm ngày cuối.”

 

“…”

Xong xuôi, tôi trêu anh ta:

 

“Như này thì cũng tính là một cái kết đẹp nhỉ.”

 

Yến Thời không nói gì, chỉ đứng dậy vào nhà tắm.

 

Tôi nhìn ra khung cửa sổ, ánh tuyết bên ngoài chói mắt.

 

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Yến Thời, là một nước cờ do cha tôi bày ra.

 

Ba năm trước, để leo lên cây cao Yến gia, sau một bữa tiệc tiếp khách, cha tôi “gói tôi thành quà”, đưa vào phòng Yến Thời.

 

Tôi thật sự không tình nguyện.

 

Nhưng khi đó, cha tôi đã dắt người tình về nhà, ngoài miệng bảo là “người giúp việc”, thực ra lại là tiểu tam công khai.

 

Mẹ tôi không chịu ly hôn, thậm chí nhẫn nhục chịu đựng.

 

Bà vừa khóc vừa cầu xin tôi:

 

“Vãn Vãn, nghe lời ba đi con, cố gắng lên chút, đừng để ba nghĩ mẹ con mình chẳng ra gì.”

 

“Mẹ sống không còn bao lâu nữa… mẹ chỉ muốn lúc ra đi có danh phận, mẹ không muốn c.h.ế.t trong tủi nhục.”

 

Tôi thương mẹ, nên lần nữa chọn thỏa hiệp.

 

Tối hôm đó, Yến Thời uống nhiều, ánh mắt mơ hồ nhìn tôi, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc.

 

“Lại đây.”

 

Đêm của người lớn, chuyện gì nên đến thì cũng đến.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ta đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng cao quý thường thấy.

“Cô muốn gì?” – anh ta hỏi.

 

Tôi nhớ đến lời mẹ dặn, nửa đùa nửa thật nói:

 

“Cưới tôi đi.”

 

Thật ra tôi không kỳ vọng gì. Với Yến Thời, chuyện đêm đó chỉ là tình một đêm. Anh ta có nhiều cách để “trả công” cho tôi—tiền, hay một vài hợp đồng cho cha tôi.

 

Không ngờ, anh ta lại đồng ý:

 

“Được.”

 

Tôi ngẩn ra:

 

“Anh không cần chịu trách nhiệm đâu.”

 

“Tìm thời gian, chúng ta đi đăng ký.”

 

“Anh nghiêm túc đấy à?”

 

“Tôi không yêu cô, hiện tại và cả sau này đều không. Cô nghĩ kỹ rồi hãy quay lại tìm tôi.”

 

Nghe vậy, tôi lại thấy nhẹ nhõm.

 

Tôi tiếp cận anh ta cũng không phải vì yêu.

 

Thế là huề nhau.

 

Tôi mỉm cười:

 

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

 

Cứ thế, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

 

Điều kiện duy nhất anh ta đặt ra: giữ kín.

 

Tôi không phản đối.

 

Từ ngày đầu kết hôn, tôi đã biết sẵn cái kết rồi.

 

Cho nên, tôi không quan tâm hình thức.

 

Ngoài cha mẹ hai bên và một vài người thân cận, chẳng ai biết tôi và Yến Thời đã là vợ chồng.

 

Cũng như ba năm qua—âm thầm, yên ắng, chẳng để lại dấu vết gì.

 

Bắt đầu chẳng ai chúc phúc, kết thúc cũng chẳng ai buồn lòng.

 

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



 

2

Hôm sau, tôi để lại đơn ly hôn, thu dọn đồ đạc rời đi.

 

Người đại diện Chu Dạng dẫn theo trợ lý nhỏ đến đón tôi.

 

Thấy chỉ có mấy chiếc vali lẻ loi dưới chân tôi, trợ lý ngạc nhiên:

“Chị Vãn, chỉ có từng này đồ thôi ạ?”

 

Trong mắt cô ấy, một nữ minh tinh đáng lẽ phải có phòng thay đồ hơn trăm mét vuông, đầy váy áo lấp lánh, giày thủy tinh, túi xách giới hạn.

 

Chu Dạng cũng bĩu môi chê bai:

“Dù gì cô cũng là diễn viên, đồ đạc gì mà sơ sài vậy.”

 

“Tôi ngại phiền.” Tôi chui vào xe, thuận tay vặn hết cỡ lò sưởi.

 

Tôi sợ lạnh, ghét nhất mùa đông.

 

“Huống hồ, tôi chỉ là diễn viên hạng mười tám, ăn mặc đẹp cũng chẳng ai quan tâm.”

 

Chu Dạng trợn mắt:

“Là do cô vô dụng thôi.”

 

Cô ấy đầy vẻ thất vọng:

“Cô nói xem, ở bên tổng giám đốc Yến ba năm, nếu cô chủ động một chút, có tài nguyên nào anh ta không thể cho cô?”

 

“Cô cứ dửng dưng như thế, bỏ phí một cái đùi vàng. Haizzz”

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu nghe răn dạy, còn tỏ ý đồng tình.

 

Chu Dạng tức điên:

“Tôi đúng là kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này phải làm trâu ngựa cho cô!”

 

Tôi lười biếng dựa vào ghế, thành khẩn nhận lỗi:

“Thật ra nổi tiếng chưa chắc đã tốt, dù sao tôi cũng không thiếu tiền.”

 

Chu Dạng mắng:

“Cô đúng là lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, bó tay!”

 

“Đừng giận nữa.” Tôi ngoan ngoãn dỗ:

 

“Đi thôi, tôi  mời hai người đi nghỉ dưỡng ở Tam Á, hưởng thụ một chuyến xa hoa.”

 

“Vừa ly hôn mà vui thế, đáng ăn mừng à?”

 

“Không hẳn.”

 

Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào ấm áp trốn đông cho qua mùa lạnh này. Ly hôn hay không, chẳng quan trọng.

 

Chu Dạng hỏi tôi:

“Cô không tiếc chút nào à?”

 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi cười:

“Cũng có chút.”

 

“Chút nào?”

 

“...Ngon, sức tốt, …bền bỉ...”

 

Chu Dạng giơ tay tát nhẹ tôi một cái, xấu hổ nói:

“Đồ hư hỏng!”

 

“Đi được rồi!” Trợ lý và tài xế cất hành lý vào cốp xe, lên đường.

 

Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ, lần cuối cùng liếc nhìn căn biệt thự chúng tôi sống suốt ba năm.

 

Ngôi nhà ấy nằm lưng chừng núi, mỗi mùa tuyết rơi, trước sau đều phủ đầy tuyết dày.

 

Yến Thời rất thích cảnh tuyết nơi đó.

 

Thích đến mức, mỗi lần ân ái cũng phải … mở rèm cho bằng được.

 

Tôi từng trêu anh ta biến thái, nếu bị chụp lén, chúng tôi sẽ lên thẳng p h i m người lớn mất.

 

Anh ta phản bác:

“Vậy càng tốt, cô chỉ đang  thiếu …  một tác phẩm tiêu biểu!”



Xe uốn lượn theo đường núi, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.

 

Trợ lý hỏi tôi đầy tò mò:

“Chị Vãn… sao đột nhiên ly hôn vậy?”

 

Mắt tôi nhắm hờ, mơ màng trả lời:

“Trình Song Tư thích mùa đông, còn tôi thì ghét nhất mùa đông.”

 

“Hả?” Trợ lý nghe không hiểu.

 

Tôi không muốn giải thích thêm.

 

Trong đầu vụt qua vài ký ức vụn vặt…

 

Lần đầu gặp bố mẹ Yến Thời sau khi đăng ký kết hôn, mẹ anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường:

 

“Trừ gương mặt giống, còn lại tất cả…cô kém xa Trình Song Tư.”

 

Lúc ấy tôi mới biết, lý do Yến Thời cưới tôi, chỉ vì tôi giống hệt mối tình đầu của anh ta – Bạch Nguyệt Quang  - Trình Song Tư

 

Ánh mắt ngạc nhiên ngày hôm đó, chẳng qua vì tôi “giống người cũ”.

 

Thậm chí, anh ta ham muốn tôi, cũng không phải vì tôi mềm mại dễ ôm, mà vì gương mặt tôi khiến anh ta có hứng.

 

Tôi – chỉ là một người thay thế.

 

Và suốt một thời gian dài, tôi rất biết điều khi đóng vai “người thay thế”.

 

Tôi tuân thủ tam tòng tứ đức:

 

Không đòi hỏi, không làm phiền, không chen vào cuộc sống của anh ta.

 

Về “tứ đức”? Chính là – mặc kệ mọi thứ.

 

Cho đến một ngày, tôi nhận ra mình không thể diễn nổi nữa.

 

Tôi không thể giả vờ thích mùa đông như Trình Song Tư, cũng không thể làm chuyện ấy trước cảnh tuyết với Yến Thời.

 

Dù sao… tôi còn biết xấu hổ, biết tự trọng.

 

Thế nên… tôi phải ly hôn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.