Tôi nghiêng đầu cười khẩy:
“Còn trẻ mà đã phóng túng thế, lo mà giữ sức đi.”
Cậu ta nhếch môi cười tà:
“Vì chị, em nguyện ‘phóng túng đến cùng’.”
Tôi phải công nhận, nhóc này đúng là biết cách trêu ghẹo.
Nhìn cái mặt kia, tim tôi cũng hơi ngứa ngáy.
Nhưng lý trí vẫn thắng thế, dập tắt luôn tia lửa mơ hồ ấy.
“Đi thôi.”
Tôi dụi thuốc, gạt tay cậu ta đang chặn lối, mở cửa rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng, tay đã bị kéo lại từ phía sau.
“Chị say rồi, để em đưa về.”
Tôi cúi mắt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, chợt hoa mắt một chút – hình như… tôi thật sự hơi say.
“Trợ lý tôi đang ngoài kia.”
Tôi định rút tay về, ai ngờ bị kéo mạnh một cái, ngả lưng vào lòng cậu ta.
“Chị đứng còn không vững, cứ để em đưa về đi.”
Giọng cậu ta vừa mang chút cợt nhả, vừa dịu dàng sát bên tai.
Đưa tôi về khách sạn nghĩa là gì, tôi quá rõ.
Đêm của người trưởng thành, chuyện gì xảy ra cũng nhuốm sắc thái mập mờ...
Tôi bật cười thú vị, đẩy cậu ta ra rồi quay về phòng.
7 Cô trợ lý cầm khẩu trang chạy tới đón, vừa ngửi thấy mùi khói thuốc đã cau mày:
“Chị hút thuốc lén à?”
Tôi cười khẽ, định chối.
“Chị Vãn, chị Chu Dạng đã dặn rồi, không rượu không thuốc, chị quên rồi à?”
Cô bé bám sát theo tôi, lải nhải không ngớt.
“Nhớ chứ.” Tôi đáp qua loa. Trong lòng nghĩ: lần sau hút tiếp.
Thang máy từ từ đi lên. Tới trước cửa phòng, tôi định nói “ngủ ngon” thì chợt thấy bóng ai đó bước ra từ thang máy.
Dưới ánh đèn hành lang vàng ấm, Lương Tây Dã bước đến với dáng vẻ nhàn nhã, dáng người cao ráo trẻ trung.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã đến gần.
“Rượt theo đến tận đây?” Tôi hơi sửng sốt.
Lương Tây Dã chớp chớp mắt vô tội, rồi rút ra thẻ phòng mở cửa phòng đối diện.
Trước khi vào, cậu ta liếc sang tôi, nhướng mày:
“Chị à, để em đưa về không phải tốt hơn sao? Dù sao cũng tiện đường mà.”
“…Cậu chơi tôi à?” Tôi có cảm giác bị troll.
“Có một câu hỏi.”
Cậu ta khoanh tay, nụ cười gian trá:
“Khi nãy em nói muốn đưa chị về, chị đang nghĩ gì thế?”
Ặc… đúng là xấu hổ quá đi mất.
Tôi không thèm trả lời, quay sang nói tạm biệt với trợ lý, chợt phát hiện nó đang dán mắt vào Lương Tây Dã.
Quả nhiên, phụ nữ toàn là loại miệng nói một đằng, lòng một nẻo.
Ban ngày còn thề sống thề c.h.ế.t làm fan trung thành của tôi, giờ thấy idol chân dài là tê liệt luôn.
Bị tôi nhìn, con bé đỏ mặt rút lui:
“Chị Vãn, em về phòng trước nhé. Ngủ ngon!”
Tôi lắc đầu, lặng lẽ đóng cửa.
Tắm xong bước ra, vẫn thấy khó chịu.
Tôi ở đây mấy ngày rồi mà không hề biết có một siêu sao ở ngay phòng đối diện.
Lương Tây Dã che giấu kỹ thật đấy.
Đúng lúc đang nghĩ, chuông cửa vang lên.
Từ mắt mèo nhìn ra, thấy Lương Tây Dã mặc áo choàng tắm đứng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn đang do dự, cậu ta đã cười khẽ nói vọng vào:
“Chị à, đã nhìn thì mở cửa cho đàng hoàng đi.”
Trời ạ!
Thế này tôi lại không dám mở nữa!
“Chị mang thuốc cảm không?”
Giọng cậu ta mềm nhũn:
“Em bị sốt, không tiện ra ngoài mua.”
Giọng khàn thật, có vẻ đúng là cảm lạnh.
Tôi mềm lòng, mở cửa.
Quay vào trong, lục thùng thuốc trong vali.
Trợ lý tôi rất chu đáo, mấy thứ thuốc lặt vặt đều chuẩn bị đủ cả.
Lười chọn, tôi đưa luôn cả hộp thuốc:
“Cầm lấy, tự tìm thuốc cảm mà uống.”
Lương Tây Dã vừa gội đầu xong, tóc còn ướt rũ xuống trán, mắt đào hoa ướt át nhìn tôi:
“Chị thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
“???”
Tôi chưa kịp nói, đã lẳng lặng đi đun nước, tìm đúng thuốc cảm và đưa tận tay, nhìn cậu ta uống xong mới thôi.
“Chị tốt quá.”
Cậu ta l.i.ế.m môi, đưa lại cốc nước.
Mẹ kiếp, hành động l.i.ế.m môi này sao mà gợi cảm thế chứ!
Tôi tự trấn an: chắc do chia tay với Yến Thời nên đang… thiếu hơi người.
Đang định đuổi khéo thì cậu ta nhẹ nhàng nắm tay tôi:
“Chị à, tối nay em ngủ dưới sàn phòng chị được không?”
….
8
Tôi cúi đầu nhìn cậu ta, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy chất chứa những tia sáng li ti, long lanh và phảng phất chút tinh nghịch.
Rất khó để người ta không nghĩ tới chuyện mờ ám.
Tôi gỡ tay cậu ta ra, đẩy người ra ngoài:
“Về phòng ngủ đi.”
“Ồ.” Lương Tây Dã lộ vẻ thất vọng, hai tay chống lên hai bên khung cửa, cúi đầu nhìn tôi,
“Vậy chị, chị có thể đến xem buổi hòa nhạc của em không?”
Tôi nhìn ánh mắt mong chờ của hắn, bỗng dưng ngẩn người.
Trong ký ức, cũng từng có một thiếu niên, tha thiết mời tôi đến xem một buổi hòa nhạc của anh ấy.
Khi ấy, anh đã là một ngôi sao rực rỡ, còn tôi thì vẫn chầm chậm, chẳng hề có ham muốn tỏa sáng mãnh liệt, với ánh đèn lấp lánh trong giới giải trí cũng chẳng mấy hứng thú.
Thứ duy nhất khiến tôi muốn theo đuổi – chỉ có chàng trai của riêng tôi.
Tôi rất muốn đến xem buổi hòa nhạc ấy, ngồi dưới khán đài như bao fan hâm mộ yêu quý anh, cùng họ thắp sáng màu đèn cổ vũ, hò hét vì anh, rơi lệ vì anh.
Chỉ tiếc rằng, buổi diễn ấy mãi không đến.
Anh ngã xuống, rầm rộ mà thê lương.
Rồi rất nhanh, bị nuốt chửng giữa cuộc vui phù hoa của đời người.
“Tôi không mua được vé.” Tôi thu lại cảm xúc, tùy tiện đáp một câu, định khép cửa.
Lương Tây Dã nháy mắt tinh nghịch:
“Em có nè.”
Cậu thật sự móc ra từ túi áo ngủ một xấp vé, như dâng vật quý mà giơ lên trước mặt tôi:
“Một xấp luôn á, nếu chị đi một mình thấy chán, có thể rủ thêm người nữa.”
Tôi ngẩn người một lúc, sau đó bật cười bất đắc dĩ:
“Chuẩn bị chu đáo ghê.”
“Đương nhiên.” Cậu nhướng mày đắc ý, lại thì thầm một câu đầy mờ ám:
“Trái tim chị vừa lạnh vừa cứng, không nghiêm túc thì sao mà có được đây?”
Hơi thở ấm nóng của cậu lướt nhẹ qua má tôi, ngứa ngáy tê dại.
Tôi cong môi, cười khẽ, rồi không do dự đóng cửa, nhốt người ngoài kia.