Lương Tây Dã từ từ bước ra trong bóng tối, hai tay đút túi, dựa vào bàn, đôi mắt đào hoa hơi híp lại nhìn tôi, ánh mắt ấy... thật sự là câu hồn đoạt phách.
Tôi thừa nhận, riêng khoản nhan sắc, Lương Tây Dã đã hoàn toàn nắm được điểm yếu của tôi.
“Với cái tính của chị, đúng là không hợp lăn lộn trong giới giải trí.”
Lương Tây Dã liếc nhìn điếu thuốc trong tay tôi, giọng mỉa mai.
Bị một cậu em nhỏ tuổi hơn mắng thẳng mặt, tôi không vui chút nào.
Tuy rằng tôi đúng là một “con cá mặn”, nhưng không có nghĩa là tôi không có lòng tự trọng.
Tôi đáp trả một cách đầy khí thế:
“Lúc chị debut thì em còn đang chơi bùn đấy.”
“Thật à?”
Lương Tây Dã nhếch môi cười khẩy, “Lăn lộn bao nhiêu năm rồi mà vẫn thế này, không thấy mất mặt à?”
Tự tin của tôi ngay lập tức sụp đổ.
Cũng chẳng biết là vì tức hay là vì bất lực, tôi bật cười, hỏi:
“Em cố tình tới gây sự đúng không?”
Tôi là kiểu người, trong mối quan hệ nam nữ luôn chủ trương “đến thì vui vẻ, đi thì tử tế”.
Không dây dưa, không oán hận, không lưu luyến – mọi người đều tốt. Nếu không chịu được thì chia tay, đừng kéo nhau vào những cuộc giằng co cảm xúc.
Lương Tây Dã không nói gì, mười mấy giây sau mới u ám hỏi:
“Tại sao chị lại phớt lờ em?”
Tôi ngẩn người:
“Chị phớt lờ em lúc nào?”
“Em nhắn tin cho chị, chị không trả lời tin nào hết.”
Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Tôi sững lại, rồi nhớ ra.
Đúng là có một khoảng thời gian, tôi thường nhận được tin nhắn từ một số lạ không lưu danh bạ, thường là những câu cụt lủn, chẳng đầu chẳng cuối.
Ví dụ như:
— “Hôm nay chơi game, nghe thấy giọng một cô gái rất giống chị.”
— “Vài hôm nữa em bay sang Thượng Hải, chị về chưa?”
— “Bận c.h.ế.t đi được.”
— “Em thấy hơi nhớ chị rồi.”
Tôi không phải kiểu người thích dán mắt vào điện thoại, cũng không hứng thú với việc giao du. Số người tôi lưu danh bạ vốn đã ít, Lương Tây Dã tất nhiên không ngoại lệ.
Cậu ấy cũng không nhắn gì rõ ràng để tôi nhận ra là ai.
Cho đến khi tôi nhận được câu “hơi nhớ chị rồi”, tôi cứ tưởng là fan hoặc kẻ theo đuổi vớ vẩn nào đó.
Thế là tôi... thẳng tay chặn luôn.
Chuyện này đúng là lỗi của tôi, có chút chột dạ. Tôi vội vàng chống chế:
“Spam nhiều quá nên chắc bị trôi mất, chị không thấy.”
“Em còn kết bạn WeChat với chị.”
Lương Tây Dã truy hỏi tiếp, “Chị cũng không chấp nhận.”
Khóe mắt tôi co giật, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Người kết bạn quá nhiều, em chắc là không ghi chú, chị không biết là em.”
Với kiểu cool ngầu của Lương Tây Dã, tôi dám chắc là cậu ấy chẳng buồn ghi chú đâu. Cậu ta nghĩ tôi sẽ tự nhận ra.
Nhưng... tôi thật sự không nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù có nhận ra, tôi cũng sẽ không chấp nhận.
Tình một đêm, điều tối kỵ chính là lưu luyến không dứt. Đã dứt thì phải dứt khoát.
Lương Tây Dã nhìn chằm chằm vào mặt tôi, soi mói biểu cảm, muốn xác định tôi có nói dối hay không.
Tôi diễn rất tốt, tự nhiên như không, cuối cùng cậu ấy tạm tin:
“Được rồi, tạm tin chị lần này.”
Đúng là dễ dụ dỗ, tôi âm thầm thở phào.
“Vậy thì... bây giờ thêm đi.”
Cậu ấy rút điện thoại ra đưa cho tôi, “Chị quét mã.”
Tôi: “……”
Tình huống này tôi thật sự không tìm được lý do gì để từ chối, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi kết bạn, Lương Tây Dã tự tiện cầm lấy điện thoại của tôi, bấm bấm một hồi, sau đó hài lòng trả lại:
“Xong rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn, suýt nữa hét lên.
Cậu ta tự tay đổi biệt danh của mình thành: “Em trai siêu đẹp trai, siêu mạnh mẽ, siêu dai sức, siêu đáng yêu của chị.”
À quên, tiện tay ghim luôn lên đầu.
Mặt tôi tối sầm lại, tay cũng bắt đầu run.
“Sao thế? Không hài lòng?”
Lương Tây Dã cúi người lại gần, đôi mắt đen láy như hạt nho, giọng thì thầm đầy nguy hiểm:
“Nếu chị dám đổi biệt danh, hoặc xóa bạn...
Ngày mai em sẽ đăng lên Weibo.”
“Đăng cái gì bây giờ ta?”
Cậu ta cười xấu xa, hàm răng trắng bóc lộ ra,
“À, đăng là chị lừa tình cảm của em, rồi không chịu chịu trách nhiệm, đúng là... cặn bã.”
14
Toàn thân tôi bất giác run lên – cảm giác như sắp tiêu rồi.
Tôi biết cậu ấy chắc không đến mức làm thật, nhưng cũng không thể chắc là cậu ta sẽ không nổi điên.
Thôi vậy.
Tôi cam chịu cất điện thoại đi, nói:
“Ra ngoài thôi, lát nữa sẽ có người đến.”
Dù gì cũng ở tiệc rượu, nhiều người như vậy, Lương Tây Dã dù có ngông cuồng cũng biết điều – tôi vừa bước ra, cậu ta cũng thong thả theo sau.
Tôi đi về phía đại sảnh, không ngờ lại đụng mặt một đôi nam nữ đang tiến lại.
Lần đầu tiên sau khi ly hôn, tôi gặp lại Yến Thời.
Anh ấy vẫn là kiểu đàn ông chững chạc, tao nhã, dáng người cao lớn, khí chất thu hút ánh nhìn người khác một cách dễ dàng.
Người phụ nữ đi bên cạnh anh ta mặc váy dạ hội ánh champage đính ngọc trai lấp lánh, làn da trắng toát, đẹp đẽ, thanh tao.
Tôi hứng thú nhìn cô ấy thêm vài giây, gần như không cần hỏi cũng đoán được – chắc chắn là Trình Song Tư.
Quả thật, ngũ quan của cô ấy và tôi có phần tương đồng.
Có điều cô ta theo phong cách tiểu thư khuê các, trang điểm nhẹ nhàng và thuần khiết; còn tôi đi theo phong cách lạnh lùng quyến rũ, sắc sảo hơn nhiều.
Dù sao cũng là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt.
Tôi bất giác nhớ lại lời mẹ của Yến Thời từng nói:
“Giả thì vẫn là giả, dù có giống đến mấy cũng chỉ là hàng nhái.”