Ở học kỳ 2 đại học năm thứ 3, cả nước phải trải qua dịch bệnh SARS, trường học có một đoạn
thời gian phải cho học sinh nghỉ học, đương nhiên tình lữ cũng như măng
mọc sau mưa, kể cả Khương Dương, hắn rốt cục cũng theo đuổi được hoa
khôi hệ văn, Uông Tử. Cô ấy xinh đẹp, hoạt bát, tính cách sáng
sủa, khuyết điểm duy nhất là ưa thích cùng nam sinh làm chuyện mập mờ.
Như bình thường sau buổi trưa, cô ngồi trong phòng học tự học, thì nhận
được tin nhằn từ Hạ Tử Phi ‘’Mau tới sân cỏ, Khương Dương cùng Hi Thừa
đánh nhau’’ nhìn nội dung tin nhắn, cô sửng sốt hồi lâu mới vội vàng thu dọn sách vở đi ra khỏi phòng học.
Cô chạy đến đồ thư
quán, trước mắt là sân cỏ, dưới cây đại thụ một đám người đang vây
quanh, Hạ Tử Phi, Khương Dương, Cổ Ninh bọn họ đều có mặt, nhưng lại
không có Ôn Hi Thừa.
Hạ Tử Phi nhìn thấy cô, đưa tay lên vẫy, cô đi tới, ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt của mọi người đều có chút
nghiêm trọng, cô nhìn thấy Khương Dương trên mặt máu ứ đọng, thấp giọng
hỏi” Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tử Phi rút ra một điếu
thuốc, thở ra 2 cái nói :’’ Hi Thừa cùng Uông Tử trên bãi cỏ uống rượu
bị tôi nhìn thấy, nói cho Khương Dương, Khương Dương nói khi hắn tới thì chứng kiến 2 người họ đương lúc thân mật, sau đó liền đánh nhau.”
Cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới tiếp nhận được tin
tức này, chỉ là lòng như bị gai đâm nhói lên một cái, rồi đột nhiên
không còn.
“Không lẽ là hiểu lầm?” cô nói.
Hạ Tử Phi không nói chuyện, Khương Dương ngả về phía sau nói’’ Hiểu lầm cái rắm, hai
người miệng kề miệng lại còn hiểu lầm, tôi TM* chính là mắt bị mù mới có thể cùng Ôn Hi Thừa cái loại người bại hoại này kết làm bằng hữu”, cô
cúi đầu không nói gì thêm, những người khác cũng trầm mặc.
Một
lát sau cô nghe thấy một hồi tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn đến Ôn Hi
Thừa đi tới, trên trán của hắn bọc băng gạc, trên mặt có màu đỏ tươi của vết máu, sắc mặt của hắn cơ hồ có thể dùng từ trắng bệch để hình dung,
nhìn thấy cô hắn rõ ràng sững sờ, trong ánh mắt hiện lên một tia chật
vật, lòng của cô càng ngày càng lạnh, qua một bên mặt lấy một lon bia
uống vào.
Ôn Hi Thừa nồi xổm xuống trước mặt Khương
Dương, mở hai chai bia đưa qua một lon, Khương Dương không có nhận, hắn
cũng không có thu tay về, trong mắt tràn đầy ảm đạm, tất cả mọi người
đều không lên tiếng, có cúi đầu, có nhìn hai người bọn họ, thật lâu sau, Khương Dương mắng một câu”thâm!” sau đó tiếp nhận bia ngửa đầu quát
mạnh.
Ôn Hi Thừa như là thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh hắn cũng bắt đầu uống, hai người bọn họ một lon tiếp một lon uống, mọi người dần dần bắt đầu công khai lên án Ôn Hi Thừa, nam sinh trong lúc mắng người
đôi khi rất khó nghe, cô ngồi lại trong chốc lát mới đứng dậy rời đi.Cô
có thể cảm giác được phía sau lưng kia ánh mắt đang chăm chú nhìn, nhưng không có một tia dục vọng muốn quay đầu lại, cô nghĩ cô và Ôn Hi Thừa
cuối cùng vẫn là người của hai thế giới!
Sau một đoạn thời gian rất dài, cô đều không cùng bọn họ tham gia tụ hội, thẳng đến khi Khương Dương, Uông Tử chia tay.
Đêm hôm đó tinh thần Khương Dương rất sa sút, tại thời điểm cô đến quán
bar, hắn đã uống quá nhiều, ghé trên bờ vai Ôn Hi Thừa như là đang
khóc, cô sau khi ngồi xuống nghe được hắn nói” Thật xin lỗi, huynh đệ,
thật xin lỗi!”
Ôn Hi Thừa vẫn cúi đầu, ngay cả cô lại gần cũng không phát hiện.
Cô hỏi Hạ Tử Phi” Chuyện gì xảy ra?”
Hạ Tử Phi ngửa đầu ném hạt lạc vào trong miệng, nhàn nhạt nói” Uông Tử
cùng hắn chia tay nói lần kia tại sân cỏ là cô ta uy hiếp Hi Thừa cùng
mình uống ly rượu giao bôi .”
Cô có chút khó hiểu” Uông Tử lấy cái gì uy hiếp anh ta?”
” Cô ta nói nếu như Hi Thừa không đồng ý, thì cô ta sẽ cho Khương Dương đội nón xanh(cắm sừng!)!”
Cô cười lạnh:’’ Vậy cũng là uy hiếp?”
Hạ Tử Phi nhìn cô liếc mắt một cái nói” Người con trai kia chính là Ôn Hi
Thừa, Hi Thừa đem hắn làm huynh đệ có thể bỏ mặc huynh đệ sao, cuối cùng con tiện nhân Uông Tử kia vẫn là phách thối , Khương Dương liền TM là
SB!*” .Cô mím môi không nói.
(*sb là les đóng vai trò nam ( chồng ) mạnh mẽ, fem là les đóng vai trò nữ ( vợ ) yếu đuối)
Khương Dương uống đến bất tỉnh nhân sự ngã về phía sau, Hạ Tử Phi lại cùng nam sinh khác rời đi trước, Ôn Hi Thừa ngồi không nhúc nhích, cúi đầu lặng
yên uống rượu.Vì huynh đệ hắn cùng bạn gái người ta làm ra cái chuyện
mập mờ này cô còn không có cách nào tiếp nhận nổi, cũng không biết nói
với hắn cái gì, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
” Ngồi một lát không được sao?” Ôn Hi Thừa ngẩng đầu nhìn cô thanh âm có chút khàn
khàn nói, trong ánh mắt của hắn lộ ra sự yếu ớt, cô hít sâu một hơi,
không làm được không quan tâm đến, một lần nữa ngồi xuống.
” Trong khoảng thời gian này vì sao tránh mặt anh?” hắn chôn đầu xuống dưới nói thật nhỏ.
” Tôi không có, kỳ thi sắp đến tôi phải ôn tập’’
‘’ Ngay cả thời gian tiếp điện thoại hay nhắn tin cũng không có?’’
Cô không nói chuyện.
Ôn Hi thừa ngẩng đầu nhìn cô chân thành nói” Chuyện Uông Tử kia anh xử lý không tốt, hy vọng em có thể tha thứ’’.
Cô lắc đầu nói” Anh cùng cô ta, hoặc là cùng bất kỳ một nữ sinh khác thế
nào, xảy ra chuyện gì đều không cần nhận được sự tha thứ của tôi, chúng
ta chỉ là bằng hữu, tôi không có quyền lợi can thiệp .”
Ôn Hi
Thừa nhìn về phía cô ánh mắt càng ngày càng ảm đạm, dần dần có đau xót,
hắn không ngừng nuốt nước miếng, yết hầu nhiều lần rung động, trầm mặc
không nói, cô không đành lòng nhìn ánh mắt của hắn, bỏ qua một bên đứng
lên nói” Không còn sớm, tôi phải trở lại ký túc xá , anh cũng sớm một
chút trở về đi.”
Hắn không nói chuyện, cô quay người rời đi, thời điểm đi ra, cô nhìn thấy hắn xoay người ghé vào trên mặt bàn,
hiện lên bóng lưng cô độc mà bất lực.
Kỳ thi đến, cô
không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà tự hỏi mình đối với Ôn Hi Thừa cuối cùng là loại tình cảm gì, mà trên thực tế từ đêm đó về sau ngoại trừ
lúc thi bọn họ cơ hồ không có gặp mặt.
Nghỉ hè năm 3, cô cùng người bạn cùng phòng Lưu Ny Ức tham gia vào đội tình nguyện trường với họat động bảo vệ môi trường, cả kỳ nghỉ họ đều đi khắp thành phố
tuyên truyền bảo vệ môi trường cùng với quét sạch rác rưởi, cơ bản mọi
người đều ở lại trên đỉnh núi, nơi ấy tín hiệu rất kém, điện thoại lại
không có điện cô liền để nó vào ngăn cuối cùng của cặp sách.
Nghỉ hè chấm dứt trở lại trường học, tất cả mọi người nói cô phơi nắng đến
độ gần giống, gần thành, gần bằng dân châu Phi chạy nạn .
Khai giảng, cô cùng bọn Tử Phi tụ hội, nhưng không có gặp Ôn Hi Thừa, hắn không có trong trường học.
Cơm nước xong xuôi tại thời điểm trở lại trường học, Hạ Tử Phi hỏi cô ”
Nghỉ hè điện thoại di động của em như thế nào luôn tắt máy?”
” Trên núi không có tín hiệu, nên tắt điện thoại, làm sao vậy? Anh đi tìm em?”
” Hi Thừa đi tìm em rất nhiều lần, giống như có chuyện gì gấp, chỉ kém chưa bắt tôi đi tìm nhà em.’’
Cô sửng sốt một chút nói” Anh ta tìm tôi có thể có chuyện gì gấp?”
Hạ Tử Phi lắc đầu” Không biết, hắn không nói.”
Cô nghĩ nghĩ nói” Anh biết anh ta vì sao không ở trường không?”
Hạ Tử Phi trầm mặc một lát nói” Ông nội của hắn ngã bệnh, hình như rất nghiêm trọng.”
Cô không lên tiếng nói chuyện.
Một lát sau, Hạ Tử Phi nhìn cô nói” Hi Thừa có nói với em về người nhà của hắn khônh?”
Cô lắc đầu, ” Em chỉ biết là người nhà của anh ta đều ở nước ngoài, cũng là anh nói cho em biết , làm sao vậy?”
Hạ Tử Phi quay lưng về phía cô nói:’’ Khi hắn lên 6, ba mẹ hắn vì tai nạn
xe cộ mà qua đời, hắn từ nhỏ đã cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau, , nhưng ông nội của hắn đối với hắn vẫn luôn không tốt lắm, anh gặp một
lần, ánh mắt ông nội của hắn nhìn hắn như kẻ thù, nhưng Hi Thừa rất quý ông nội của hắn, lần này ông nội của hắn sinh bệnh anh nghĩ hắn khẳng
định rất khổ sở.”
Cô khiếp sợ nhìn hắn, nhất thời không cách nào
tiêu hóa tin tức như vậy.Ôn Hi Thừa, một bé trai sáng sủa hoạt bát như
vậy, nhưng cha mẹ đều mất!
Hạ Tử Phi đốt một điếu thuốc, ánh mắt trở nên xa xăm, một lúc lâu sau, hắn nói” Hạ Thiên, anh không
biết giữa 2 ngươi phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn ra được sau sự kiện
Uông Tử kia, em liền đối với hắn lãnh đạm rất nhiều, anh cho em biết
những việc này không phải muốn em đồng tình hắn, trên thực tế, hắn sợ
nhất người khác đồng tình cùng thương xót, cho nên trên mặt mới luôn
mang theo dáng vẻ tươi cười, tôi chỉ là hy vọng em có thể chân chính
hiểu rõ hắn, không phải anh thay hắn nói tốt, nữ sinh hắn gặp toàn bộ
đều là các nàng theo đuổi, mà hắn chỉ là không biết cự tuyệt thế nào,
nhưng em không giống với họ, tình cảm của hắn với em ở đại học năm 2 anh nhìn ra được, anh nói với hắn mấy lần, bảo hắn đối với em thổ lộ, nhưng là hắn nói hắn không thể, hắn nói nếu như thổ lộ, ngay cả bạn bè cũng
không thể làm, hiện tại xem ra, hắn đúng.”
Cô cảm thấy trong người cực kỳ đặc biệt khó chịu, tim như bị ai bóp nghẹn, không cách nào hô hấp.
‘’ Hạ Thiên, nói thật với anh, em thích hắn không?’’.Đứng dưới ký túc xá của cô, Hạ Tử Phi nhìn cô chăm chú hỏi.
Trong lòng của cô loạn thành một bầy, thấp giọng nói” Không biết, Tử Phi, anh để em suy nghĩ thật kỹ, hôm nay tiếp nhận quá nhiều tin tức, em không
có biện pháp trả lời anh.”
Hạ Tử Phi cười cười, vỗ vỗ bờ vai của
cô nói” Lên đi, nếu như có thể gọi điện thoại, an ủi hắn một chút, có
rất ít người có thể đi vào nội tâm của hắn, chúng tôi hẳn là cảm thấy
vinh hạnh thay em.” ,Cô cười gật đầu, trước mắt mơ hồ thử xem,xoay người lên lầu.
Trở lại ký túc xá, cô đi đến sân thượng hướng dãy số
Ôn Hi Thừa gọi, trong ống nghe truyền đến từng tiếng thanh âm đơn điệu
‘’ tút…tút..’’.Cô nhìn vào màn đêm đầy sao, từng lần một nặng nề ấn lại
dãy số kia, lòng dần trở thành lạnh, đáp án kia cũng chầm chậm rõ ràng,
không nhớ rõ là lần thứ mấy, điện thoại rốt cục cũng thông.
‘’Hạ Thiên’’.” Ôn Hi Thừa thanh âm rất thấp, ngữ điệu bằng bằng nghe không ra cái gì tâm tình.
Cô nắm điện thoại cười cười nói” Là em, anh có khỏe không?”
Ôn Hi Thừa không nói chuyện, hô hấp dần dần trở nên trầm trọng.
Cô nhẹ nhàng kêu anh một tiếng” Hi Thừa.” .Đây là lần đầu tiên gọi anh như vậy, anh trầm thấp đáp lời, âm thanh có chút run rẩy, trước mặt cô anh
không hề thanh minh, bầu trời đêm trở nên mông lung mà huyền ảo
Cô nói” Ôn Hi thừa, em thích anh!”
Sau khi nói xong nước mắt của cô liền chảy xuống, nghe tiếng hít thở của
anh dồn dập, cảm giác đau lòng càng hiện ra rõ ràng, Ôn Hi Thừa vẫn trầm mặc, như là đã trôi qua một thế kỷ, anh khàn khàn mở miệng” Hạ Thiên,
anh yêu em!”
Nước mắt của cô chảy xuống càng nhiều, che miệng nói không ra lời, mà anh chỉ dừng lại một chút liền nói tiếp” Thời điểm
nghỉ hè, ông nội sức khỏe hơi kém suýt chút nữa liền rời anh đi, lúc đó
anh thật sự rất sợ, anh đặc biệt đặc biệt nhớ em, ông nội nặng nề nằm ở
phòng giám hộ chừng trong 72 giờ, anh từng gọi cho em, nhưng em, con
người vô tâm này, vẫn tắt máy, anh đành nhờ Tử Phi, hắn cũng không liên
lạc được với em, khi đó anh liền suy nghĩ nếu như ông nội rời đi, anh
nhất định sẽ sụp đổ !” .Thanh âm của anh đứt quãng , nghẹn ngào lợi
hại.Cô xoa xoa nước mắt, cười nói” Về sau không bao giờ, em cam đoan với anh, ở bất kỳ thời điểm nào em sẽ đều ở bên cạnh anh, mãi mãi không rời xa cho đến khi anh không cần em nữa mới thôi.’’.
Đây là một lời
hứa hẹn của cô, nhưng không làm được, tại lúc Ôn Hi Thừa chính miệng
hướng cô thừa nhận muốn cùng người khác đính hôn, ngày hôm sau cô liền
đổi số điện thoại di động, nhưng buổi tối còn chưa đến, trong túi
cô luôn có một cục pin dự bị.