Chỉ Riêng Mình Em

Chương 28



Giang Gia Thụ phát hiện mấy ngày nay Nghênh Niệm cứ là lạ, hễ rảnh rỗi là lại nhìn điện thoại cười như con khờ. Hai người không cùng lớp, trừ khi hẹn nhau thì chỉ gặp nhau lúc tập thể dục buổi sáng. Mấy lần Giang Gia Thụ tìm cô, lần nào cũng thấy cô vừa cầm điện thoại vừa cười ngu ngơ.

Không nhịn được tò mò, cậu bèn hỏi, "Trong điện thoại có ai mà em cười thế này? Thằng nào vậy?"

Dĩ nhiên Nghênh Niệm sẽ không thừa nhận, bị anh hỏi đến phiền nên đành phải trả lời, "Không có ai hết, bạn trên mạng thôi."

Giang Gia Thụ không tin, cô không nói thì cậu cũng bó tay.

Hỏi không ra nguyên nhân nên đành dẹp nó sang một bên. Vì đã giải quyết xong chuyện của Đinh Ức, Giang Gia Thụ định gọi Nghênh Niệm cùng đi chơi với đám bạn của cậu, nhưng vừa nói dứt câu đã bị cô từ chối.

"Không được, tuần này em bận rồi."

"Vậy tuần sau?"

"Tuần sau cũng bận, em hẹn với Đinh Ức đến nhà cô ấy ăn cơm rồi."

"Không đúng." Giang Gia Thụ nhíu mày, "Không phải đã hẹn xong rồi ư?"

"Ừ, lúc trước hẹn cuối tuần này nhưng em có việc đột xuất, nên hẹn sang tuần sau."

Cậu lại tò mò, "Tuần này em bận gì?"

Nghênh Niệm không hề giấu diếm, trả lời anh ngay, "Đi xem Dụ Lẫm Nhiên thi đấu!"

"..." Chi bằng không trả lời thì hơn.

Giang Gia Thụ không vui. Sao lại là anh ta? Cái tên họ Dụ này cứ như âm hồn không tan thế này?!

"Anh ta đẹp ở chỗ nào vậy hả?" Trong lòng bất mãn nên không giữ được cái miệng, "Chẳng qua chỉ đẹp trai có chút xíu, người đẹp trai trên đời có mà đầy. Nội trong trường của chúng ta thôi, em nhìn đi, Trần Hứa Trạch bạn anh có phải đẹp hơn anh ta không?"

Nghênh Niệm nghe xong, trợn trắng mắt nhìn cậu, "Ôi, tên Trần Hứa Trạch đó ấy à? Thôi đi, mặt thì đơ, ngày nào cũng trưng ra cái vẻ mặt làm như người ta thiếu tiền của cậu ta ấy, có biết cười không? Đứng gần cậu ta em còn sợ bị đông đá ấy! Mắt nữ sinh trường mình chắc chắn là có vấn đề hết rồi!"

Anh em của Giang Gia Thụ có thể đem ra chỉ có Trần Hứa Trạch, ai cũng khen cậu ta đẹp trai, tài giỏi, nhưng chỉ có mình Nghênh Niệm là không thấy thế.

Mặc dù Trần Hứa Trạch học hành không tử tế, đi thi cũng tùy hứng, vị trí trong top 5 phải xem cậu ta làm được bao nhiêu câu, nếu nghiêm túc thì hạng nhất của Thất Trung chỉ e là sẽ có hai người. Nhưng Nghênh Niệm lại không sợ cậu ta.

Ai cũng tài giỏi, giống như mọi người xung quanh nhìn theo bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng có nhất thiết cần thế không?

Nói tới nói lui thì hai người này vẫn không hợp nhau.

"Cậu ấy đâu đến nỗi như em nói đâu!" Giang Gia Thụ muốn gỡ lại công bằng cho anh em mình, "Còn nữa, làm như em hiểu rõ Hứa Trạch lắm chắc?"

Trần Hứa Trạch tính tình hỡ hững, không thích xen vào chuyện của người khác. Có mấy lần cậu dẫn cậu ta đi ăn cơm với mấy người không quen, cậu ta lười phải nể mặt. Lúc trước đám người ngăn chặn đám Lê Vân Vân cũng không có mặt cậu ta, mấy lần đi ăn cơm với Nghênh Niệm, cậu ta cũng không đi.

Theo như lời của mấy người bạn khác, Trần Hứa Trạch tình nguyện về nhà với tiểu thanh mai nhà cậu ta còn hơn -- Trần Hứa Trạch có một cô bạn thanh mai chơi với nhau từ nhỏ, hình như hai người chỉ là bạn bè bình thường, có đôi khi cậu ta sẽ dẫn cô ấy đi ăn cơm cùng với bọn Giang Gia Thụ.

Nghênh Niệm hừ một tiếng, kiên trì nói, "Đó là do anh em tốt của anh đáng ghét hơn người khác! Em nhìn cậu ta một cái thôi là mắt đau đến mấy ngày!"

"..." Cô đúng là biết tạo nghiệp. Giang Gia Thụ im lặng, đành phải đổi đối tượng để khen, "Vậy em nhìn anh của em đây, cũng đẹp trai mà đúng không? Còn anh Hoành nữa! Sao mắt thẩm mỹ của em không được soi sáng thể hả?"

"Anh Hoành" là anh ruột của Nghênh Niệm, Nghênh Hoành. Mặc dù không cùng style với Giang Gia Thụ, nhưng cũng không cùng style với Dụ Lẫm Nhiên.

Nghênh Niệm trách cậu, "Sao anh nói nhảm lắm thế! Anh em thì không nói làm gì, anh mà đẹp trai hả? Quên đi nha!"

Giang Gia Thụ tức đến suýt té ngửa.

Hít sâu cho xuôi giận, cậu nói, "Cuối tuần đừng đi xem thi đấu, anh dẫn em đi chơi nhé?"

Nghênh Niệm cười với cậu, "Không."

Nói xong rồi cũng không thèm nhiều lời với cậu, vẫy tay rời đi.

"Tự anh chơi một mình đi, cuối tuần em phải đi gặp Dụ Lẫm Nhiên nhà em rồi!"

Giang Gia Thụ ở đằng sau tức giận mắng to, "Nghênh Niệm, em... em là đồ ngốc!"

Nghênh Niệm quay lại đạp cho cậu một cái.

Vì Dụ Lẫm Nhiên bảo đừng mua bánh chocolate nữa nên Nghênh Niệm đã đổi sang vị khác. Một ngày trước khi đi cô đã đặt sẵn, chờ đến lúc đó sẽ giao ở gần chỗ thi đấu.

Ngủ một giấc là có thể được ngồi máy bay, sẽ được gặp Dụ Lẫm Nhiên nhanh thôi, chỉ có mười mấy tiếng mà Nghênh Niệm đã không thể kìm chế được tâm trạng kích động của mình.

Định nhắn tin cho anh, nhưng lại sợ làm phiền anh, Nghênh Niệm nằm trong chăn trở qua trở lại, cầm điện thoại thở dài liên tục.

Lúc trước trò chuyện qua điện thoại, thái độ khác hẳn so với trước đây khiến cô vừa hồi hộp vừa e dè, sợ mình làm ra chuyện gì đó mất mặt, quấy nhiễu sự "tiến triển" khó khăn lắm mới có được này.

Thế là cô lại càng cẩn thận, nhất là sau chuyện đó, ngoại trừ nói chuyện tìm chỗ ngồi cho cô, Dụ Lẫm Nhiên không tìm cô nữa, mà cô cũng không dám chủ động nói chuyện với anh.

Dụ Lẫm Nhiên nói sẽ mua vé cho cô, nhưng SF luôn có vé tặng, sau khi Nghênh Niệm xác định thời gian, Dụ Lẫm Nhiên đã sắp xếp cho cô một chỗ ngồi rất tốt.

Nghênh Niệm gõ gõ màn hình điện thoại, đang do dự xem có nên nhắn tin cho anh không.

Hay là đăng lên vòng bạn bè? Chụp lại đơn đặt hàng bánh kem, xem có gây được sự chú ý của anh hay không?

Hình như có hơi làm kiêu.

Nghênh Niệm suy nghĩ, cảm thấy làm gì cũng không thích hợp, đành bấm vào tường nhà Dụ Lẫm Nhiên nhìn đến ngẩn người. Trong vòng bạn bè của anh chỉ hiện lên trạng thái của ba tháng gần đây, trong ba tháng này, chỉ có một tâm ảnh cánh cửa căn cứ của SF.

Anh ghi là: "."

Không sai, một dấu chấm tròn.

Nghênh Niệm bấm like vào tấm ảnh cũ này.

Nửa phút sau, cô lại cảm thấy không ổn, thế là bỏ like.

Suy nghĩ một hồi lại bấm like lần nữa.

Cũng không đúng, bài đăng lâu rồi, cái like này giống như cố ý, cô luống cuống tay chân vội bỏ like.

Nhưng lâu rồi anh không đăng bài mới, chỉ có một tấm ảnh mà cô cũng không chịu like, làm fan thế là không được, cứ bấm like đi.

Vấn đề là...

Nghênh Niệm xoắn xuýt không thôi, like rồi bỏ, like rồi bỏ, làm tới làm lui nãy giờ.

Ngay lúc cô đang định bấm like lại thì bên trên hiện lên tin nhắn của Dụ Lẫm Nhiên.

"... Em có thôi đi không?"

Nghênh Niệm sững sờ.

Anh thấy hả?

Cô vờ không hiểu, thấp thỏm hỏi lại, "Sao thế?"

Dụ Lẫm Nhiên không vờ ngốc với cô, "Like rồi bỏ, like rồi bỏ, chơi vui không?"

Nghênh Niệm sợ anh giận nên vội xin lỗi, "Xin lỗi anh, em không cố ý mà."

Sau đó liên tiếp gửi mấy tin xin lỗi.

Cả buổi trời mà Dụ Lẫm Nhiên vẫn không trả lời lại.

Cô hỏi, "Đội trưởng, anh giận hả?"

Ba mươi giây sau anh mới đáp, "Không có."

Teo rồi, anh giận thật rồi.

Nghênh Niệm buồn lòng, "Đội trưởng, em không cố ý làm phiền anh đâu, anh đừng giận mà."

"Không giận."

Cái giọng này rõ là đang giận. Nghênh Niệm lại nói, "Anh đừng giận mà..."

Anh vẫn trả lời lại hai chữ, "Không giận."

Lòng cô nặng nề, "Xin lỗi, xin lỗi anh."

Bên kia không trả lời lại.

Nghênh Niệm mặt mày ủ dột, cả người ỉu xìu như miếng cải trắng.

Giao diện trò chuyện bỗng hiện lên một tin nhắn thoại, thời gian không hề ngắn.

Cô ngạc nhiên bấm vào, giọng nói của Dụ Lẫm Nhiên vang lên trong ổ chăn ấm áp của cô.

"Tôi không giận."

Ba chữ mang theo chút bất đắc dĩ, anh dừng một lát mới nói tiếp, "Cứ chốc chốc lại hiện thông báo, bấm vào toàn là tin em bấm like, em có mệt không? Có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi là được."

Nghênh Niệm nghe giọng nói dịu dàng của anh, sự lo lắng trong lòng cũng buông xuống, thở dài nhẹ nhõm.

Cô cũng gửi lại cho anh một tin nhắn thoại, đang lúc tủi thân, có chút lo lắng nên không nhận ra giọng mình tựa như đang nũng nịu, "Em cứ tưởng anh giận thật..."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, không tới nửa phút, màn hình lại hiện lên tin nhắn.

Anh nói:

"Bấm like lại đi."

"Đã like rồi thì cũng đừng bỏ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.