Chỉ Rung Động Vì Em

Chương 20: Nai con chạy loạn



Chương 20: Nai con chạy loạn


Edit & Beta: Lady


Khương Dao mím môi cười, buông di động, đứng lên. Vừa đi vào chỗ nghỉ cô vừa nhìn thoáng qua mọi người, không ai chú ý tới cô cả.


Cô đi vào, nhìn thấy Cố Mục Niên ngồi ở chỗ quầy bar, mắt anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, uống cà phê, hầu kết chuyển động trông rất gợi cảm.


Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, đi qua chỗ anh rồi ngồi xuống.


"Tìm em có chuyện gì vậy?"


Cố Mục Niên quay đầu nhìn cô một cái, đem cà phê bỏ lên trên bàn, nói: "Chẳng lẽ có chuyện gì mới được tìm em hay sao?"


"Hả? Không có nha." Cô lại mỉm cười,giọng nói nhẹ nhàng: "Được rồi, em muốn hỏi một chút, Chí Sinh chuẩn bị như thế nào rồi? Vẫn thuận lợi chứ?"


"Tám giờ tối nay, sẽ đồng bộ phát lên các trang website office, weibo office, lập tức mở ra dự thu."


Khương Dao còn không có quyền lợi xem qua video trước khi phát lên trang web, cho nên cũng không biết được hiệu sẽ quả như thế nào, có thể thu hút người tiêu thụ hay không?


Hơn nữa IR và Bội Cẩm, đã bắt đầu dự thu rồi, ở trên thị trường thì bọn họ cũng đã chiếm đóng được không ít. Chí Sinh có thể lật ngược hướng gió hay không thì phải xem kết quả đêm nay như thế nào.


Cô khích lệ nói: "Yên tâm đi, chúng ta chuẩn bị tốt như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề gì. Đêm nay mọi người đều tự nguyện ở lại tăng ca để chờ đợi kết quả cuối cùng."


Cố Mục Niên gật đầu.


Cô nhìn mi mày của anh có vẻ trầm ổn và thành thục, không khỏi cảm thán nói: "Cố Mục Niên, lúc em mới quen anh, anh không phải như thế. Lúc trung học anh như con nít, ngây thơ cực kỳ..."


Cô nhận được ánh mắt lạnh của anh ném tới, lập tức hối hận che miệng lại, đôi mắt lại cong thành hình trăng non, cô muốn trốn.


Anh nhanh chóng bắt được cổ tay của cô, đem cô kéo đến bên người, anh và cô dán vào nhau thật gần.


Lưng Khương Dao dán vào quầy bar, giống như bị anh giữ vào trong ngực.
Lòng của cô không khống chế được nhanh chóng nhảy lên, cả người ngây ra.


"Muốn chạy trốn? Đều không có cửa." Giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự cảnh cáo.


Khương Dao nhướn mày, giọng nói mang theo hờn dỗi: "Anh buông ra... Đợi lát nữa, lỡ như có người tiến vào ."


"Còn nói anh ngây thơ không?"


Khương Dao nở nụ cười: "Bây giờ anh làm như vậy thật sự rất ngây thơ."


Tay phải của anh nắm lấy cổ tay cô không có buông ra, tay còn lại thì gãi gãi cằm của cô.


Cằm truyền đến chút ngứa, Khương Dao vừa định đánh vào tay anh thì anh đã buông lỏng tay cô ra.


Cô thu tay lại, trừng mắt nhìn anh một cái: "Ngây thơ !!"


Nói xong cô cũng quay đầu đi bỏ Cố Mục Niên ở lại. Anh nhớ lại bộ dáng vừa rồi của cô, từ trước tới nay một chút cô cũng không thay đổi vẫn trẻ con như vậy.


Bên môi cô nhiễm lên ý cười, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều.


Buổi tối, khi mọi người cơm nước xong, tất cả mọi người cơ bản đều ở lại công ty ăn cơm. Phòng tiêu thụ đang làm thống kê số liệu cuối cùng, phòng mở rộng đang chỉnh lại video, mỗi người đều có một trăm phần trăm tinh thần cùng với nhiệt huyết.


Gần tới tám giờ, Khương Dao đến phòng tin tức và kĩ thuật ở dưới lầu, đợi lát nữa nơi này sẽ có đầy đủ tình huống tiêu thụ, mọi người có thể lập tức xem kết quả.


Tiếng bước chân, tiếng bàn phím, tiếng nói chuyện ở bên tai tầng tầng lớp lớp vang lên. Giờ phút này tim của Khương Dao đập rất nhanh. Cô nhìn các nhân viên ở xung quanh mình, trong đó có mấy người vẻ mặt mệt mỏi vì mấy ngày nay hầu như mỗi đêm đều ngủ ở công ty. Tất cả những việc bọn họ làm đều xuất phát từ nội tâm muốn cống hiến chính mình lực lượng, vì chính là đêm nay.


Cố Mục Niên ngồi ở chính giữa màn hình LED cùng mọi người chờ đến tám giờ.


Thời gian tích tắc, kim đồng hồ đi đến 19:55:30, mỗi người đều nín thở chờ đợi.


19:55:45...


19:55:55...


20:00:00.


Tám giờ đúng, màn hình đang tối đen bỗng sáng lên.


Đập vào mắt chính là hình ảnh sáng sớm của mùa hè, sau đó một nữ sinh mặc đồng phục đang đạp xe, tóc dài bay bay trong gió, mấy giây sau, có một chiếc xe đi tới, người lái xe là một nam sinh.


Lập tức vang lên tiếng nói nội tâm của nam sinh: "Tớ đã thích cậu bốn năm rồi."


Đoạn video này, nhân vật chính là Nam Nam và Vụ Hạnh.


Tiếp theo hình ảnh chuyển đến trường học, hai người cùng đi vào phòng học, lập tức xuất hiện mặt nam nữ chính, qua trang điểm bọn họ xem qua đều giống như học sinh cấp 3 vậy.


Hình ảnh tiếp tục chuyển cảnh, hai người là bạn bàn trên và bàn dưới, hiện lên hình ảnh Phía Nam Nam ngồi ở đằng sau ngây ngốc nhìn bộ dáng của Vụ Hạnh, lúc Vụ Hạnh ngủ gật ở trên lớp thì Phía Nam Nam vụng trộm quạt cho cô ấy mát.


Tiếp tục hình ảnh chuyển đến sân thể dục, nhà ăn, sân bóng rổ, mỗi hình ảnh đều thấy Phía Nam Nam để ý Vụ Hạnh, không ai biết là Vụ Hạnh có ý với Nam Nam hay không. Câu chuyện này có chút chua chua ngọt ngọt .


Hình ảnh đột nhiên tối sầm lại, sau đó sáng lên. Trong video xuất hiện một cái hẻm nhỏ, Phía Nam Nam đứng ở đèn đường mờ mờ, cầm di động nhìn tin nhắn


[Cậu đến hẻm sau một chút, tớ có việc tìm cậu. —— Phía Nam Nam]


[Hả? Bây giờ tớ không rảnh, có vài bạn học nữ uống say, có chuyện gì đợi lát nữa lại nói nha. —— Vụ Hạnh]


Độc thoại lại tiếp tục vang lên bên tai: "Đêm nay tớ muốn nói cho cậu biết rằng tớ thích cậu, tớ đã chuẩn bị xong hết thảy rồi nhưng cậu lại không đến."
Hình ảnh lại dần dần tối xuống. Khương Dao nhìn thấy biểu cảm buồn bã của Phía Nam Nam ở trong video, trong lòng lại căng thẳng.


Tất cả mọi người rất chờ mong tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.


Hình ảnh lại sáng lên, là ban ngày. Ở một tòa nhà, một người con trai mặc tây trang xuất hiện trong tầm nhìn, cầm trong tay một cái hộp. Màn ảnh cho thấy đây là hộp trang sức cho hoạt động thất tịch của Chí Sinh lần này!


Tiếp theo đột nhiên xuất hiện một trận âm thanh huyên náo: "Tân nương đã đến, đứng ở bên cạnh tân lang."


Camera chiếu vào gương mặt của Phía Nam Nam, cậu ấy mang theo tươi cười, nhìn theo hướng của cậu ấy thì nhìn thấy Vụ Hạnh xuất hiện với bộ váy cưới lộng lẫy.


Đây là hai người ở cùng một chỗ, còn chuẩn bị kết hôn !


Phía Nam Nam ôm cô ấy, chậm rãi mở hộp trang sức của Chí Sinh ra, sản phẩm thất tịch của Chí Sinh hiện ở trước mắt mọi người, vô cùng xinh đẹp.


Phía Nam Nam chậm rãi đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út của Vụ Hạnh, cuối cùng vang lên bên tai một câu độc thoại: "Hoàn hảo, cuối cùng cậu vẫn xuất hiện."


Âm nhạc vẫn còn vang ở bên tay, màn hình dần dần tối, tất cả mọi người đều cho rằng video đã kết thúc, thế nhưng hình ảnh lại quay về cái đêm Phía Nam Nam chuẩn bị thông báo.


Không nghe được lời đối thoại của hai người, mọi người chỉ thấy Vụ Hạnh xuất hiện, cuối cùng màn hình xuất hiện hình ảnh Phía Nam Nam cúi đầu hôn Vụ Hạnh.


Sau khi video chấm dứt, hiện lên chính là hình ảnh bộ trang sức thất tịch của Chí Sinh.


Sau khi xem xong, Khương Dao mới phát hiện hốc mắt ươn ướt một chút. Trong văn phòng lập tức phát lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.


Dương Nhược ngồi ở bên cạnh Khương Dao, lôi kéo cô nói: "Quá tuyệt vời, rất cảm động."


Khương Dao kích động gật đầu, hiệu quả so với dự đoán của cô tốt nhiều lắm. Lúc này, Cố Mục Niên vừa vặn quay đầu lại, cô vui vẻ vụng trộm đưa lên một ngón tay cái cho anh


Một lát sau, Cố Mục Niên đứng lên, đi vào phòng tin tức kỹ thuật tất cả mọi người đều đi theo phía sau anh.


Người làm tin tức ngồi ở trước máy tính, nhìn chằm chằm máy tính không nói được lời nào, đột nhiên trong lòng mọi người lộp bộp một chút, có phải tình huống không tốt lắm hay không?


Mấy giây sau, người đó phát ra giọng nói kích động: "Bắt đầu tăng rồi! !"


"Cố Tổng, sau khi video phát ra được năm phút, dự thu của chúng ta đã đạt đến gần 2000 khoản, bây giờ...mỗi phút gia tăng 100 khoản xu thế! Thật tốt lắm a! Hôm nay mới chỉ là ngày đầu! So với năm rồi, năm nay thật sự... Thật sự lợi hại!"


"Oa! Lợi hại thật!"


Sau khi kết thúc hoạt động thất tịch, lượng tiêu thụ của Chí Sinh xếp thứ hai, tương xứng với Bội Cẩm, Chí Sinh ở bộ đàm tiêu phí thị trường vẫn không ngừng tăng lên, địa vị của nó trong nhãn hiệu châu báu ở Trung Quốc bắt đầu bay lên, thắng được danh tiếng. Đây là chuyện của sau này.


Còn giờ phút này, tất cả mọi người đều như trút được gánh nặng, cười ha hả, ngay cả Cố Mục Niên cũng không che dấu được nụ cười của mình.


Khương Dao nghe vậy, trong lòng phảng phất có thêm dũng khí, một cảm giác hạnh phúc to lớn trào dâng trong lòng.


Cố Mục Niên nhìn xung quanh một vòng, giọng điệu vững vàng mà hữu lực: "Cám ơn mọi người đã chịu cực khổ. Tôi tin rằng, trận này Chí Sinh nhất định thắng vô cùng xinh đẹp, mỗi người ở đây đều vô cùng ưu tú."


Mọi người hoan hô, vỗ tay, ném văn kiện trong tay xuống, kích động ôm nhau, rất nhiều người hốc mắt đã ướt - những giọt nước mắt của hạnh phúc.


Khương Dao cùng những người bên cạnh ôm lấy nhau, mọi người cười thành một đoàn, chờ đến lúc cô buông tay ra thì nhìn thấy Cố Mục Niên đang nhìn cô.


Anh thu hồi ánh mắt, cười cười: "Nhưng chúng ta không thể khinh thường, còn có 2 cái video nhỏ nữa, mọi người còn phải vất vả hai ngày nữa. Vừa rồi tôi đã bảo tiểu lý đi mua bữa ăn khuya xem như khao mọi người ."


"Cám ơn Boss!"


Hôm nay sau khi hết bận, Khương Dao thật sự nhịn không được tính trở về chung cư. Cô nhắn tin cho Cố Mục Niên nói cho anh biết.


Lúc cô đi đến cửa thang máy, anh lại đột nhiên xuất hiện .


Thừa dịp không có người, cô cùng anh chia sẻ niềm vui sướng của đêm nay, cô tán dương: "Cố Mục Niên, anh thật lợi hại. Anh sẽ khiến cho Chí Sinh ngày càng trở nên hùng mạnh."


Cô cười rộ lên  thấy anh tiến lại gần, một giây sau, ôm lấy cô, đem cô ấn vào trong lòng ngực.


Tim cô đập thật nhanh, cô ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người của anh "A..."


Một lát nữa có người đi qua thì phải làm sao.


Anh tựa như đang liều mạng, cúi đầu nói nhỏ ở bên cô: "Khương Dao, anh rất vui vẻ vì có em ở bên cạnh anh, cùng anh đánh thắng trận này."


Trong lòng cô nhộn nhạo, bị lời của anh xông đến làm cho đầu óc trống rỗng.


Anh buông cô ra, sờ sờ đầu của cô: "Chu Mộc ở dưới lầu chờ em, anh ta sẽ đưa em trở về."


"Vậy lúc nào anh trở về?" Cô hỏi.


"Sẽ nhanh thôi, còn có chút việc."


Mặc dù cô hơi mệt, nhưng mà vẫn cười đến rất nhẹ nhàng: "Vậy anh cũng phải về sớm một chút nha~ "


Anh sờ sờ cái gáy của cô: "ừm, về đến nhà em phải nhắn tin cho anh."


"Vâng."


Ngày hôm sau, video lại nói lên câu chuyện của cặp đôi phổ thông, mặc dù chỉ là một đôi tình nhân phổ thông nhưng bởi vì câu chuyện ấm áp nên nhận được rất nhiều phản ứng tốt. Thậm chí hoạt động lần này của Chí Sinh trở thành hot search trên weibo, cho nên có rất nhiều người tiêu thụ quan tâm đến Chí Sinh.


Hơn nữa hoạt động thất tịch lần này, Chí Sinh cung cấp cho người tiêu thụ rất nhiều thông tin còn phục vụ rất chu đáo tận tình, vì thế mọi người đối với Chí Sinh đều khen ngợi không thôi.


Thất tịch là vào ngày thứ sáu, Chí Sinh phát cái video cuối cùng. Sau khi video kia kết thúc, tiêu thụ ngạch lại bay lên, hiện ra xu thế bốc lửa. Có đơn đặt hàng đều xếp hàng đến một tháng sau. Trong khi đó phản ứng của Bội Cẩm thì không có tốt như vậy tốt.


Đến tận bây giờ mới thôi, Chí Sinh đánh một trận vô cùng xinh đẹp để khắc phục khó khăn. Trong văn phòng, mỗi nhân viên đều kích động khó diễn tả bằng lời, Cố Mục Niên bảo hôm nay có thể tan tầm sớm, cho mọi người có thời gian đi chơi thất tịch.


Dương Nhược đi đến bên cạnh Khương Dao, cười nói: "Khương Dao, khi nào thì em trở về nhà?"


"Em khả năng còn muốn ở lại lát nữa, đem bản thảo sửa sang lại một chút, chị muốn đi sao?"


Dương Nhược ngại ngùng gật đầu: "Có người... Tới đón chị."


Khương Dao ra vẻ bừng tỉnh: "Là bạn trai sao!"


"Không phải" chị ấy đỏ mặt phủ nhận, "Còn chưa ở cùng một chỗ đâu."


Khương Dao nhìn chị ấy thẹn thùng, quả nhiên chính là bị tình yêu làm say dắm ngay cả không khí cũng vì vậy mà trở nên ngọt ngào: "Vậy chị đi nhanh đi ~ "


Khương Dao nhìn Dương Nhược rời đi, thu hồi ánh mắt, lại không tự được chủ thở dài.


Hôm nay là thất tịch, nhưng mà cô lại độc thân chỉ có thể ăn thức ăn cho chó thôi.


Aidaaa.


Cô đánh rớt tâm tư, trước tiên đem bản thảo sửa sang xong, sau đó đi đến văn phòng của Cố Mục Niên.


Cô mở cửa phòng làm việc ra, đi vào, nhìn thấy Cố Mục Niên ngồi ở trước bàn làm việc, cả người dựa lưng vào trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.


Cô đi qua, đem USB để lên bàn, nhẹ giọng nói: "Bản thảo ở trong này."


Anh ứng tiếng nhưng không có mở mắt ra.


Khương Dao nhìn anh mệt thành như vậy, đau lòng bĩu bĩu môi, sau đó rón ra rón rén đi đến phía sau lưng anh.


Ngón tay cái của cô đặt lên huyệt thái dương của Cố Mục Niên nhẹ nhàng xoay tròn rồi vuốt nhẹ.


Anh mở mắt ra, đầu vừa động, Khương Dao đã mở miệng ngăn lại, giọng điệu mang theo sự dịu dàng: "Đừng nhúc nhích."


Cô nói xong, không nghĩ rằng anh sẽ nghe lời mà ngồi im, anh lần nữa nhắm mắt lại, bộ dáng còn rất hưởng thụ, cô thấy vậy khóe miệng cũng cong lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.