Chỉ Rung Động Vì Em

Chương 4: Bắt đầu phỏng vấn



Chương 4: Bắt đầu phỏng vấn.


Edit & Beta: Lady


Trong lòng cô run lên, người nào đó vẫn thích ghi thù giống như trước đây.


Cô ngồi xuống bên cạnh anh, quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt hai mí cùng với ánh mắt lãnh đạm của anh đang nhìn cô, ở giữa hai hàng lông mày nhuộm lên một tia lười biếng thanh thản.


Cô ngẫm lại, cảm thấy bản thân đúng là quá mức tùy hứng càn quấy, làm chậm trễ công việc của anh, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh hẳn là anh đang rất tức giận? Bọn họ cũng không phải là con nít, không thể đùa giỡn như vậy được.


Vì thế cô nhẹ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, dì Cố thật sự rất lo lắng cho anh, em không chịu được nên mới gọi cuộc điện thoại đó. Về sau em sẽ không làm như vậy nữa…”


Cô múc một muỗng cơm, còn chưa đưa tới miệng, bàn tay đã bị cầm lấy.


Bàn tay anh thon dài mà rộng lớn đặt ở trên tay cô, giây tiếp theo anh lấy cái muỗng từ trong tay cô ra.


Cô chau mày ngẩng đầu, nháy mắt một cái, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh lọt vào màng nhĩ của cô, ngay sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt anh.


“Đùa với em thôi, đừng ăn.” Anh nói.


Cố Mục Niên cầm lấy chén cơm chiên, một lần nữa đem sữa bò và sandwich đưa tới trước mặt cô. Khương Dao vẫn như cũ có cảm giác mu bàn tay của cô truyền tới độ ấm của anh, nóng đến tê dại, cô quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh nữa.


Ngay sau đó, cô ăn bữa sáng, còn anh thì ở bên cạnh đọc báo đợi cô, cũng không có hối thúc cô.


Làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, đó chính là mỗi lần khóe miệng cô dính vụn bánh hay là không thẩn thận dính sữa thì anh luôn đem khăn giấy đặt vào lòng bàn tay cô.


Cô quay đầu thoáng nhìn anh, không phải anh đang nghiêm túc đọc tin tức sao…


Chờ cô uống cạn một ngụm sữa bò cuối cùng, rốt cuộc anh cũng mở miệng đặt câu hỏi.


“Tay phải còn đau không?


Tròng mắt Khương Dao đảo quanh một vòng, gật đầu thừa nhận: “Còn đau một chút.”


Anh đứng lên: “Đi thôi, đi đến bệnh viện khám thử xem sao.”


Ồ?


Cô đuổi kịp tốc độ của anh, nói lời từ chối: “Không cần đâu, tự em đi là được rồi.”


Anh liếc cô một cái, bước chân vẫn không dừng lại: “Anh đi bệnh viện giúp ba anh lấy chút thuốc, sẵn tiện mang em đi khám thử một chút.”


Nắng sớm xuyên qua lá cây chiếu ánh sáng loang lỗ trên áo thun trắng của anh, phối hợp với chiếc quần jean đậm làm anh như tăng thêm chín phần khí chất giống học sinh.


Khương Dao đang suy nghĩ có nên từ chối anh một lần nữa hay không, thì nhìn thấy anh kéo cửa xe bên cạnh ghế lái ra, sau đó quay đầu lại nhìn cô.


Lời từ chối đột nhiên không nói ra khỏi miệng, cô dừng lại một chút rồi nhấc chân bước lên xe.


Sắc mặt Cố Mục Niên hơi chuyển sang nhu hòa.


Khương Dao hiểu anh, anh không dễ dàng gì trong việc giúp đỡ người khác, nhưng mà lúc anh chủ động đưa ra lời giúp đỡ thì anh không thích người khác từ chối một cách khách sáo.


Huống chi anh thuận tiện một chuyến, cũng không có gì.


Xe chạy, Cố Mục Niên mở cửa sổ hai bên xe ra để cho gió thổi đi bầu không khí rầu rĩ trong xe.


Di động Khương Dao rung lên, thông báo có một tin nhắn được gửi vào hòm thư của gmail.


Là tập đoàn Bội Cẩm gửi đến, chủ động mời cô đến công ty của bọn họ làm nhà thiết kế châu báu, đãi ngộ còn rất phong phú.


Đây là công ty thứ ba mà cô nhận được lời mời, cũng không biết làm sao mà bọn họ lại biết tin cô về nước, lại còn biết được địa chỉ gmail của cô.


Nhưng thật ra cô không có nghĩ tới tập đoàn Bội Cẩm lớn như vậy mà lại chủ động mời cô.


Đáng tiếc…Cô đã có quyết định của mình rồi, cho nên đành phải từ chối lời mời của đối phương.


Bên trong xe bật âm nhạc thư giản và chậm rãi mềm mại, Khương Dao bấm đổi sang một bài hát khác tương đối vui tươi.


“Sao vậy.” Cố Mục Niên hỏi.


Khương Dao xoay người, hơi co người lại, nghiêng người về phía anh. Cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi cong lên, chân mày nhíu lại một chút rồi dãn ra, trong giọng nói mang theo một tia lười biếng: “Kia là bài hát ru ngủ, làm cho em cảm thấy có chút mệt mỏi.”


Nhìn bộ dáng có chút đáng yêu của cô, khóe môi anh gợi lên độ cong nhàn nhạt: “Muốn ngủ thì ngủ đi, cũng không có ai ngăn cản em.”


Cô cũng cười một cái, đem chỗ dựa lưng của ghế ngồi điều chỉnh thấp xuống một chút, sau đó an tâm híp mắt lại.


Cố Mục Niên thu ánh mắt lại, ý cười càng sâu hơn.


Tới bệnh viện, Khương Dao cũng không bận tâm nhiều lắm, cô liền đi theo bên cạnh Cố Mục Niên.


Anh bảo cô ngồi xuống trước: “Ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung.”


“Dạ.”


Anh lại đi đến chỗ khác, cuối cùng cũng trở về, dẫn cô đến phòng khám bệnh.


Bác sĩ giải thích tình huống cơ bản xong, Khương Dao nói: “Bác sĩ, chuyện là tôi chơi bóng bị trật cổ tay, chắc là không có chuyện gì to tát đâu, chỉ cần kê chút thuốc là tốt rồi.”


Nhưng mà Cố Mục Niên lại không đồng ý: “Bác sĩ, tôi cảm thấy hẳn là nên đi chụp X-quang, kiểm tra thử xem có gãy xương hay không.”


Khương Dao: Gãy xương cái con khỉ gì chứ???


“Bác sĩ, không cần…” Lời của cô còn chưa nói hết, đầu cô đã bị gõ một cái. Giọng nói của Cố Mục Niên vẫn rất kiên quyết: “Vẫn nên đi chụp X-quang để kiểm tra một chút.”


Bác sĩ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bọn họ một cái, ho nhẹ một tiếng: “Được, đi chụp X-quang.”


Khương Dao che đầu lại, trừng mắt liếc nhìn Cố Mục Niên một cái nhưng cũng không phản bác nữa.


Chụp X-quang xong, nhìn thấy kết quả cuối cùng, Khương Dao căm giận nói: “Anh xem đi, em đã nói không sao đâu rồi mà, lại lãng phí nhiều thời gian như vậy.”


Anh nheo mắt lại, nhíu mày, giọng nói mang theo chút khó chịu: “Sau này tự em tới, anh sẽ không quản nhiều như vậy nữa.”


Dứt lời, anh thoáng tăng tốc độ dưới chân, đem cô bỏ lại phía sau.


Aida, sao người này lại lập tức không vui như vậy chứ…


Trong lòng Khương Dao cũng cảm thấy có chút hối hận, dù sao thì từ lúc sáng sớm người ta cũng đã cùng cô đi đến đây, anh nói muốn chụp X-quang cũng chỉ là lo lắng cho cô mà thôi.


Đem bức ảnh chụp X-quang đưa cho bác sĩ xem xong, ông ấy nói: “Không tổn hại tới xương, chàng trai yên tâm đi. Chỉ cẩn bôi chút thuốc, sau đó mát xa nhiều một chút là được.”


Hai người nói cảm ơn với bác sĩ rồi đi ra ngoài.


Khương Dao muốn lấy đơn thuốc trong tay anh: “Để anh đi lấy thuốc cho.”


“…Chờ ở đây.” Ánh mắt anh nhàn nhạt đặt ở trên khuôn mặt trắng nhỏ nhắn của cô.


Cô cũng biết trước được kết quả sẽ như vậy mà.


Cô đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó một mình ngồi xuống ghế để nghỉ ngơi.


Cô vừa mới cúi đầu lấy điện thoại ra, thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: “Khương Dao?”


Cô lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng tay đút vào trong túi áo, đứng ở trước mặt cô.


“Đúng là cậu rồi!”


Cô đứng lên, ánh mắt quét nhìn gương mặt của anh ta, cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà cô lại không thể nhớ nỗi tên của anh ta.


“Tôi là Trình Hải, cậu còn nhớ tôi không? Lúc học cao trung tôi thường xuyên cùng cậu đánh cầu lông, quên rồi sao?”


Khương Dao xấu hổ, ngượng ngừng nói: “Nhớ ra cậu rồi, nhưng mà lúc nãy tôi lại không nhớ nỗi tên cậu là gì.” Trình Hải là bạn học thời cao trung của cô, cũng là một trong những học bá* của lớp. Lúc trước có một khoảng thời gian, trong lớp học thể dục bọn họ trở thành cộng sự của nhau.
(*Học bá: 学霸 [Xué bà ] : học bá là những người chăm chỉ học cho nên điểm cao)


“Ha ha không sao đâu, cậu học xong rồi, mới trở về nước sao?”


“Ừm, còn cậu? Đang thực tập sao?” Cô nhìn thấy thẻ làm việc trước ngực của anh ta.


“Đúng vậy.”


Trình Hải kéo dài ý cười, lấy điện thoại ra: “Khương Dao, chúng ta thêm wechat được không? Là bạn học cũ thì cũng có thể lên lạc thường xuyên chứ.”


Khương Dao không giỏi lắm về khoản từ chối nên đành phải lấy điện thoại ra.


Nhưng mà điện thoại vừa mới mở khóa thì nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nam lãnh đạm: “Thuốc này, đi thôi.”


Cố Mục Niên bất tri bất giác trở lại bên cạnh cô, ánh mắt anh lạnh lùng lướt nhìn khuôn mặt của Trình Hải, cuối cùng đặt lên hai chiếc điện thoại mà hai người mới lấy ra, đầu lông mày nhíu lại một cái.


Trình Hải nhất thời nói chát: “…Khương Dao, người này chính là? Không phải là bạn trai cậu đó chứ? Trùng hợp như vậy sao?


Khương Dao vừa muốn giải thích, ai ngờ Cố Mục Niên trực tiếp cầm lấy điện thoại của cô, sẵn tiện cầm lấy tay cô, giọng điệu của anh mang theo ý tứ hàm xúc, nói: "Đi thôi."


Còn chưa chờ Khương Dao nói lời tạm biệt với Trình Hải, anh liền kéo cô đi.


Khương Dao hỏi: "Chúng ta phải nhanh chóng đi đến chỗ nào sao?"


"Không."Mục Niên đáp


"Vậy mới vừa rồi anh không cần kéo em đi nhanh như vậy."


Cố Mục Niên dừng lại, quay đầu nhìn cô giọng điệu mang theo chút cấp bách: " Em tùy tùy tiện tiện cho người khác đến gần? Phương thức liên lạc cũng cho người ta?"


"Ơ… Cậu ấy là bạn học lúc cao trung của em, hôm nay trùng hợp gặp lại."


Cố Mục Niên ngẩn ra: "Đã lâu không gặp, cũng sẽ không có nhiều đề tài để trò chuyện, nếu nằm liệt, chi bằng không thêm."


"Nghe thấy không?" Anh lại hỏi.


"Ừm ừm ừm."


Trở lại trên xe, Khương Dao cầm lấy thuốc từ trong tay anh, nghe anh nói trình tự uống.


"Nhớ kỹ chưa?" Anh nhìn thấy bộ dáng thất thần của cô


Khương Dao thuận miệng đáp ứng, thật ra tâm tư của cô đã sớm không còn ở đây .


Anh cài dây an toàn xong, đang chuẩn bị khởi động xe, liền nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh kêu anh một tiếng: "Cố Mục Niên…"


Động tác của anh dừng lại, nghiêng đầu liền nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước của cô, trên mặt cô bị ánh nắng chiếu lên càng tăng thêm khí chất dịu dàng, gò má còn đỏ ửng một mảng.


“Hả.”


Khương Dao liếm liếm môi dưới, đem suy nghĩ trong lòng của mình nói ra: "Sáng nay có phải anh tức giận hay không? Thật ra không phải em cố ý đối chọi với anh, em cũng biết là anh lo lắng cho em. Chẳng qua là chụp phim quả thật rất lãng phí thời gian của
anh."


Ngón tay anh gõ gõ lên tay lái, sắc mặt anh vốn lạnh lùng nhưng trong phút chốc bỗng thay đổi, giống như bị gió xuân thổi tan.


Anh hơi kéo khóe miệng, nói: "Thời gian của anh hao tốn ở trên người em, lãng phí cũng không sao."


Khương Dao sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ trả lời như vậy.


Cái gì mà gọi là…Lãng phí cũng không sao?


"Được rồi, anh đưa em về nhà." Mắt Cố Mục Niên nhìn phía trước, khởi động xe.


——


Sáng sớm thứ hai, bầu trời vừa mới hừng sáng, Khương Dao liền tỉnh giấc.


Tối hôm qua cô nhận được thông báo, sáng nay chín giờ đi đến tập đoàn Chí Sinh để phỏng vấn.


Vì thế cô rất hưng phấn. Từ trường học đến nơi làm việc, cô đối với nghề nghiệp tương lai cũng có khát khao rất lớn, huống chi nhà thiết kế châu báu là giấc mộng nghề nghiệp mà cô hằng mong ước.


Cô rời giường rửa mặt, đem đồ công sở mới mua mặc vào. Sơmi trắng cùng váy công sở bao lấy đường cong lả lướt của cô, giày cao gót màu đen làm dáng người cô càng thêm yểu điệu.


Bởi vì cổ tay còn chưa khỏi hẳn nên mẹ Khương lên lầu giúp cô chảy tóc.


Giang Hú ở bên cạnh giúp cô chảy tóc, bên cạnh đó còn dặn cô phải chú ý tới hạng mục công việc: "Đợi lát nữa khi đến Chí Sinh, nhìn thấy người khác thì phải lễ phép một chút, đừng khẩn trương."


"Vâng, không khẩn trương."


Giang Hú dần dần nở nụ cười: "Thật ra mẹ cũng rất thích con đi làm ở Chí Sinh, dù sao cũng là Cố gia đào tạo con. Nhưng mà mẹ lại sợ đến cuối cùng nếu như năng lực của con không đủ mạnh, sẽ khiến cho bọn họ khó xử."


"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Mục ca ca rất nghiêm khắc, hơn nữa con cũng sẽ dựa vào thực lực của chính mình."


"Ừm."


Khương Dao nhận ra mình xuất phát sớm là điều chính xác. Cô phải di chuyển tận hai chuyến tàu điện ngầm, tốn khoảng một tiếng.


Lúc đến dưới đại sảnh của tập đoàn Chí Sinh, chân cô như muốn gãy ra, cô sợ tới trễ nên gắng sức chạy thẳng một đường, giờ phút này cũng bắt đầu thở hồng hộc .


Trời ạ…Chẳng lẽ cuộc sống sau này của cô mỗi ngày đều phải trải qua như vậy sao?


Không được, phải mau đi mua chiếc xe, chứ cứ như thế này thì làm sao mà chịu được.


Cô hít sâu vài cái, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cao lớn trước mắt. Tập đoàn Chí Sinh ở thành phố T – trung tâm tài chính lớn nhất, ở đây nhà cửa san sát nối tiếp nhau, đi tới đi lui toàn là những người mặc tây trang và giày da.


Cô sửa sang lại tóc mái trên trán, bảo đảm bản thân vẫn mang dáng vẻ đoan chính.


Đi vào, nói với tiếp tân xong, cô đi vào thang máy, gặp được nhân viên phòng nhân sự, nhìn qua một cái hẳn là người đàn ông này không quá ba mươi tuổi.


Khương Dao lễ phép chào hỏi, đối phương thấy cô trông rất xinh đẹp, thái độ của anh ta cũng phá lệ mà tốt lên.


Trước tiên anh ta dẫn Khương Dao chờ ở ngoài cửa phòng họp, cô mới phát hiện ra hai người đối thủ cạnh tranh với cô cũng đã đến, Cô nhìn thời gian, rất tốt thời gian đến lúc chín giờ còn năm phút đồng hồ nữa, không đến muộn.


Nhân viên nói cho ba người các cô biết quy tắc phỏng vấn: Phỏng vấn chia làm ba vòng, vòng thứ nhất chính là phỏng vấn sàng chọn sơ yếu lý lịch, ba người các cô đã được thông qua. Vòng thứ hai là phòng nhân sự theo thứ tự phỏng vấn các cô, vòng thứ ba là phòng khai phá sản phẩm thống nhất phỏng vấn.


Bây giờ bọn họ lại được yêu cầu đợi trong chốc lát, bởi vì phòng nhân sự còn đang chuẩn bị.


Khương Dao ngồi xuống, không cẩn thận đụng phải góc bàn sách, sách rơi hết xuống đất, phát ra tiếng vang có chút lớn. Cô hoảng sợ khom lưng nhặt sách, rồi sau đó nhìn xung quanh, sợ người khác quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.


Nhưng mỗi người ở đây đều cúi đầu bận rộn, có người chạy đến trước chỗ máy in, có người phụ trách vận chuyển tài liệu, không ai chú ý tới cô. Bọn họ đều có hiệu suất cao, toàn bộ tập đoàn tựa như một cái máy móc lớn, những nhân viên này tựa như một bộ linh kiện chính xác, ai cũng không thể để xảy ra sai lầm.


Loại không khí này làm cho Khương Dao có cảm giác rất áp lực, nhưng lại rất kích thích, như vậy mới là kiểu sinh hoạt công sở mà cô muốn.


Cô lại vụng trộm quan sát hai người đối thủ của mình. Trong đó có một người ngồi ở góc khuất, là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặt cô ấy nho nhỏ trang điểm nhẹ nhàng, đeo kính gọng vàng, đầu cúi thấp đang xem tài liệu.


Khương Dao nhìn tài liệu bị nắm thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.