Chỉ Rung Động Vì Em

Chương 42: Rất thích




"Aaa, hai người đừng show ân ái có được không?." Vu Thần làm vẻ mặt bất đắc dĩ nói.


"Có phải là các ông không có bạn gái nên ghen tị không." Cố Mục Niên bình nhiên đáp.


"Mẹ nó, ông cút đi!"


Khương Dao đỏ mặt, cô bị Cố Mục Niên nắm tay ngồi xuống, gọi đồ ăn xong, Vu Thần vụng trộm nhắn tin cho anh: "Lão huynh, có phải ông nên cảm tạ tôi không, nếu không phải tôi đem phòng ở cho Khương Dao thuê thì ông mới có thể theo đuổi tẩu tử* sao? Ông phải cảm tạ tôi thật tốt, a!!!"


( tẩu tử: chị dâu, mặc dù edit nhưng mình thích dùng tẩu tử hơn, mấy bạn nào không thích thì thông cảm cho sở thích của mình nha~)


Mắt Cố Mục Niên nhíu lại, nhắn tin lại: "... Ông không biết xấu hổ sao?"


"Dựa vào đâu mà ông mắng tôi không biết xấu hổ, ngày mai tôi liền đem phòng ở lấy về! Thời gian ông và Khương Dao hàng xóm liền triệt để kết thúc!"


Khóe môi Cố Mục Niên có hơi nhếch lên, mang theo một tia giảo hoạt cùng nghiền ngẫm.


Di động Vu Thần rung lên, anh liền nhận được tin nhắn của Cố Mục Niên: "Tôi rất hoan nghênh, tôi rất thích ý kiến đó."


Vu Thần: "? ? ?"


Cố Mục Niên này, đây là cái gì bàn tính cái gì?


Lạc Thần hỏi Cố Mục Niên: "Cố ca, ông dạy chúng tôi cách theo đuổi nữ nhân như thế nào đi a! Ông thì đã nói chuyện yêu đương rồi còn chúng tôi ngay cả bóng người cũng không thấy đâu!"


"A, lời này ông hẳn là nên hỏi tẩu tử, Cố ca là có điểm nào mà em ấy lại thích, đúng không Khương Dao?" Lão Thạch nói.


Hai má Khương Dao từ từ ửng lên màu hồng phấn, lão Thạch nói xong, cô cũng có cảm giác tay của cô bị Cố Mục Niên cầm rất chặt. Anh nhìn về phía Khương Dao, giống như cũng rất chờ mong câu trả lời của cô.


Cô chớp mắt, chậm rãi mở miệng: "Ân... Điểm nào của anh ấy em cũng thích hết." Trong lúc nhất thời, hỏi như vậy làm cô không biết phải trả lời ra sao, ngay cả cô cũng không biết rõ cô thích anh ở điểm nào nhất, vậy thì chắc hẳn là thích hết rồi.


Ba người đàn ông ở đối diện khi nghe xong liền muốn lật bàn a, "Hôm nay chúng tổ chức cái bữa ăn này làm chi! ! Ở trước mặt cẩu độc thân mà cho ăn thức ăn cho chó là một hành động rất đáng xấu hổ a!"


Mắt của Cố Mục Niên sáng lên, cười nhạt sờ đầu Khương Dao, anh rất hài lòng với câu trả lời này.


Vẻ mặt đắc ý của anh nhìn ba người đối diện: " Ai bảo các ông hỏi làm gì? Ăn thức ăn cho chó là đáng."


"Hmmm! ! !"


Ăn xong bữa cơm này, Khương Dao phát hiện ra Cố Mục Niên là người rất thích —— show ân ái...


Lúc ra về, đến bãi đỗ xe, Khương Dao liền "Giáo dục" anh: "Cố Mục Niên, anh có thể bớt chút được không?."


Anh dỗi mà liếc cô: "Anh làm sao."


Nhìn bộ dáng dỗi hờn của anh, cô buồn cười mà nói: "Mặc dù chúng ta đang quen nhau, nhưng mà ở trước mặt người ngoài, thì vẫn nên...ý tứ một chút, biết không?"


Cố Mục Niên tỏ vẻ không hiểu ý cô, bất mãn nói: "Ở cùng với anh, em cảm thấy rất mất mặt sao?"


Khương Dao: "? ? ? Không có!"


" Thế thì tại sao làm vậy lại không được."


"..."


Khương Dao thầm oán, cô chưa từng nghĩ đến lúc Cố Mục Niên nói chuyện yêu đương lại thành ra như vậy.


Cố Mục Niên thấy cô không nói lời nào, nên anh cũng không hề nói cái gì.


Lúc trở về tiểu Khu đã là hơn chín giờ. Đến trước cửa nhà, Khương Dao xoay người đối diện với Cố Mục Niên ngọt ngào nói: "Ôm một cái."


Cô dang hai tay ra, liền bị anh gắt gao ôm lấy.


Anh sờ đầu của cô, thanh âm rầu rĩ : "Anh nghĩ em đang không vui ."


"A? Tại sao em lại không vui."


"Dao Dao, anh chưa từng cố ý muốn khoe tình cảm của chúng ta với người khác, tất cả các phản ứng ấy đều xuất phát từ nội tâm. Anh rất thích em, anh muốn đối xử tốt với em, anh muốn cho toàn thế giới đều biết rằng anh vô cùng thích em." Anh rất thích cô nên nếu bây giờ bắt anh ý tứ thì anh làm không được.


Khương Dao bừng tỉnh, nói anh ý tứ một chút, tại vì anh làm thế trước người khác cô rất ngại, nhưng cô lại không nghĩ đến nói với anh như thế sẽ làm anh buồn. Lòng cô trở nên rối tinh rối mù, "Em cũng rất thích anh, cho nên em chỉ là nói đùa, anh lại cho là thật."


Cô nhìn về phía anh, nở nụ cười ngọt. Rồi sau đó, cô nhón chân lên, chủ động hôn lên môi anh.


Cố Mục Niên lập tức đảo khách thành chủ, đem cô áp vào cửa.


Cô bị anh hôn đến tay chân như nhũn ra, thân thể bám lấy anh làm điểm tựa, đứng không vững.


Môi anh dời đến cổ cô, Khương Dao ưm một tiếng, đỏ mặt đẩy anh ra: "Đang ở trước cửa nhà..."


"Đi thôi, đi vào nhà anh."


Cô giận dữ: "Không đi" Đêm nay cô sẽ không bước vào nhà anh đâu!


"Dao Dao..."


Cô nhanh chóng mở cửa nhà cô ra. Cô hôn lên má anh một cái, cười ngọt: "Em trở về ngủ trước đây, ngủ ngon ~ "


Sau đó cô lại ra vẻ hung hăng, bổ sung thêm một câu: "Không cho anh đi theo vào, bằng không ngày mai đừng gặp em!"


Cô nói như vậy, anh nào có biện pháp làm trái lại. Sao đêm nay cô lại quyết đoán quá vậy, trực tiếp đem anh nhốt ở ngoài cửa.


Anh bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm. Cái tiểu yêu tinh này, chủ động trêu chọc anh xong ròi lại chạy mất.


Anh về nhà, mở cửa, kéo caravat, cả người khô nóng bước vào phòng tắm.


Trong chốc lát, tiếng thở dốc nặng nề dầm dần trở nên chậm rãi bình ổn, Cố Mục Niên bọc một cái khăn tắm bên hông, đi ra.


Anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Vu Thần.


Còn Khương Dao, cô về nhà tắm rửa một cái, sau đó leo lên giường nằm.


Cô nhớ lại đêm nay trước khi ra về, Vu Thần lặng lẽ nói với cô: "Khương Dao, Mục Niên thật sự rất thích em, anh chưa từng thấy cậu ấy đối tốt với người con gái nào ngoài em, tình cảm của cậu ấy chỉ dành cho em."


Một lời nói nhẹ nhàng của Vu Thần nhưng lại làm cho Khương Dao yêu hơn, trân trọng thời khắc ở cùng với Cố Mục Niên hơn. Cô nhớ lại này mọi chuyện từng xảy ra, mới cảm thấy hối hận vì không nhận ra tình cảm của anh sớm hơn.


Cô đăng bài lên weibo: Chỉ cần anh ấy nở nụ cười với tôi, cả thế giới tôi như sáng rực lên.


Phía dưới có thêm một bức ảnh, là bức ảnh chụp bóng của hai người cùng với chữ Cố mà cô tự viết. Cô không muốn post ảnh trực tiếp của anh nên liền post ảnh này.


Năm phút đồng hồ sau, có rất nhiều bạn bè bình luận hỏi có phải cô đang yêu đương không, cô cũng hào phóng mà thừa nhận .


Sau đó Cố Mục Niên cũng gọi điện thoại cho cô, "Dao Dao, anh nhìn thấy em đăng ảnh."


Cô có thể cảm giác được anh đang kiềm chế sự vui vẻ, cố ý đùa anh: "Như thế nào, em không được đăng sao?


Anh nở nụ cười, "Dao Dao, anh rất vui vẻ."


Anh bình luận vào vài của cô là —— "Với anh mà nói, mỗi ngày em ở bên cạnh anh thì ngày qua ngày đều hạnh phúc."


——


Thứ hai đi làm, Khương Dao bị Cố Mục Niên gọi vào phòng làm việc.


Anh đưa cho cô một bản thông báo, nói: "Giữa tháng mười, có cuộc thi thiết kế đá quý trên toàn quốc, em có muốn tham gia không?"


Cuộc thi thiết kế đá quý diễn ra hai năm một lần, độ nổi tiếng của cuộc thi này rất lớn, nếu như có thể mang được giải thưởng về, thì xem như một đó là một vinh dự rất lớn. Hơn nữa, tác phẩm của người thiết kế đó có thể được danh nhân hay công ty đá quý nổi tiếng mua lại với mức giá rất xa xỉ.


Ở nước ngoài Khương Dao đã tham gia rất nhiều cuộc thi đấu, nhưng cuộc thi trong nước thì đây là lần đầu tiên.


Anh nhìn thấy sự băn khoăn hiện rõ trên mặt cô, anh liền trấn an cô: "Đừng lo lắng, coi như là thi thử để lấy kinh nghiệm. Hơn nữa, khoảng thời gian này chuyện của công ty không nhiều, cho nên cô sẽ có đủ thời gian chuẩn bị."


Khương Dao ngẫm lại, gật gật đầu, "Được, em sẽ thử xem sao."


Ra khỏi văn phòng, cô đem giấy thông báo để lên bàn, đi ngang qua Băng Thanh, cô ấy liền nhìn thấy: "Khương Dao, em cũng muốn tham gia cuộc thi thiết kế?"


"Vâng..."


Băng Thanh vỗ vai cô, "Thật tốt, tuy rằng khó khăn, nhưng là đi khiêu chiến một chút, sẽ giúp năng lực tăng lên rất nhiều." Hơn nữa đã có rất nhiều nhà thiết kế qua trận thi đấu này mà trở nên thành danh chỉ sau một đem, nếu như Khương Dao chiến thắng thì tiền đồ sẽ rất rộng mở.


" Thanh tỷ, chị có tham gia không?"


"Chị không tham gia, tuổi tác của chị cũng đã có hạn. Cho nên chỉ trông cậy vào những người trẻ tuổi như em, ở công ty chúng ta cũng có vài người đăng kí tham gia."


"Thậy vậy sao."


"Cho nên em phải cố gắng lên, chị tin em có thể làm được."


Khương Dao gật đầu.


Đái Linh ở bên cạnh, cũng mơ hồ nghe được bọn họ đang nói chuyện gì. Cô ta tỏ ý miệt thị, ở trong lòng than thở: Khương Dao mà cũng bày đặt tham gia thi đấu? Khương Dao cho rằng ở bên ngoài còn có Cố Mục Niên che chở cho cô ta (KD) sao? Đái Linh cũng đã tham một lần rồi, một đồng thưởng, là lúc ấy ở Chí Sinh cô ta là người lợi hại. Nên bây giờ cô ta cũng có cảm giác thành tích của mình năm nay sẽ tốt hơn.


——


Cuộc thi thiết kế lần này, chia làm hai đợt, vòng thứ nhất là cho ban giám khảo cuộc thi một bản thảo thiết kế, bước đầu sàng chọn sẽ loại nửa số người tham giam. Vòng thứ hai bên ban giám khảo sẽ cho một chủ đề, để nhà thiết kế làm ra một bản thảo phù hợp với chủ đề đó, rồi đưa lên bình chọn và đánh giá của nhà thiết kế gạo cội có kinh nghiệm lâu năm và thực lực xuất sắc xem xét, tổng hợp hai cách đánh giá trên rồi đưa ra kết quả.


Đến tối, Khương Dao liền lôi kéo Cố Mục Niên chọn tác phẩm giúp cô


Cô đem năm bản thảo của mình bày lên bàn, hỏi anh: " Chính là những bản thảo này, Cố Mục Niên anh giúp em xem thử cái nào được nhất."


Anh tinh tế nhìn qua một lần, chọn ra hai bản thảo, rồi đưa cô để cô chọn bức nào được nhất.


"Vì sao a?"


"Vì anh thấy ban giám khảo đợt này có lẽ sẽ ưa chuộng thiết kế theo phong cách này."


Khương Dao cười cười, "Anh vì em mà đi nghiên cứu đến vậy sao."


"Ân, còn có tài liệu dự đoán chất liệu để thiết kế, anh để trên bàn máy tính, ngày mai anh sẽ đưa cho em."


Co bổ nhào vào lòng anh, ánh mắt mị mị , "Có bạn trai như anh thật tốt,."


Anh cười lớn, nói: "Biết vậy thì trả công cho anh đi."


Hai người đang liếc mắt đưa tình thì chuông điện thoại của Khương Dao reo lên, người gọi tới là Vu Thần.


Rất kỳ quái a? Tại sao anh ấy lại gọi điện thoại cho cô


Cô nhận điện thoại, "Alo, Vu Thần ca?"


"Alo, tẩu tử, anh là Vu Thần."


"Vâng? Anh tìm Cố Mục Niên sao?"


"Không không không, anh tìm em ... Chính là, để nói chuyện... Anh không thể đem phòng ở cho em thuê được nữa."


Khương Dao hoảng lên: "A a a a? !"


"Tẩu tử em nghe anh giải thích đã, chính là vầy, phòng đó anh muốn lấy về để anh ở, em có thể thông cảm cho anh không... ?"


Khương Dao nhìn về phía Cố Mục Niên, anh liền cầm lấy điện thoại.


Cố Mục Niên cùng Vu Thần hàn huyên trong chốc lát, cúp điện thoại. Khương Dao vẻ mặt rối rắm: "Vu Thần, anh ấy nói sao?"


"Vu Thần nói phòng ở trước của nó có chút việc, tiền vi phạm hợp đồng nó sẽ trả lại cho em."


Lúc này cô không hề lo lắng về việc tiền bồi thường, chỉ là nếu như không có phòng này, thì cô sẽ ở đâu.


"Cố Mục Niên, làm sao được... Cái tiểu khu này hoặc là ở gần đây còn có chỗ nào cho thuê phòng ở không?"


Anh mím môi suy tư, sau một lúc lâu cho cô một đáp án: "Có a, phòng của anh này."


"? ? ?"


"Em có thể chuyển qua đây ở cùng anh."


Khương Dao trợn mắt há mồm.


Sau đó anh bắt đầu thuyết phục: "Anh cảm thấy đây là phương thức giải quyết tốt nhất  Chúng ta là người yêu, nên em không cần cảm thấy ngượng ngùng, anh có thể ngủ ở phòng khách, hơn nữa phòng anh rất lớn, hoàn toàn có thể chứa thêm em."


"Nhưng mà..." Chẳng lẽ cô lại không biết xấu hổ mà gây phiền toái cho anh.


"Dao Dao, em còn khách khí làm gì?" anh xoa xoa mặt cô.


Thoáng chốc Khương Dao liền bị anh thuyết phục. Cô gọi lại cho Vu Thần, nói cho anh ấy biết là cô không thành vấn đề, qua vài ngày liền có thể chuyển đi.


Cố Mục Niên nghe đối thoại của bọn họ, buông mi cười, di động anh liền có tin nhắn.


( Cố Mục Niên, ông nợ tôi một đại hồng bao, không cho quên mất! )—— Vu Thần.


Vu Thần cúp điện thoại, lắc đầu cười.


Vu Thần nhớ tới ngày đó ở trên bàn cơm, Cố Mục Niên nói "Hoan nghênh anh thu hồi chung cư", lời nói này bây giời anh càng nghĩ càng biết nguyên nhân .


Suy nghĩ của Cố Mục Niên đây là chấm dứt việc làm hàng xóm, bắt đầu đi vào ở chung! ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.