Chỉ Rung Động Vì Em

Chương 7: Không khí nóng lên



Chương 7: Không khí nóng lên


Edit & Beta: Lady


Tiểu lý nhanh chóng đi ra ngoài, để lại một mình Khương Dao. Khương Dao ngồi đối diện với anh, hỏi anh tìm cô để làm gì.


"Cùng em tâm sự về tiền lương với các vấn đề đãi ngộ."


Cô nở nụ cười, hứng thú nói: "Anh nghĩ như thế nào khi trò chuyện về vấn đề này?"


Cố Mục Niên buông bút xuống, đầy hứng thú mà nói: "Mấy ngày hôm trước không phải em còn bày tỏ lòng trung thành với anh sao, nói muốn giúp anh đạt tới đỉnh cao của Trung Quốc về ngành thiết kế châu báu sao? Đại thần công của anh thì anh phải chiêu đãi cho đàng hoàng chứ.


Cô nhớ lại chuyện ngày đó chính bản thân đã hùng dũng oai vệ, bộ dáng rất hiên ngang, bây giờ lại cảm thấy bản thân quá ngốc. Giờ phút này từ trong miệng anh thuật lại chuyện đó, làm cho cô càng thêm xấu hổ. Nhưng trong lòng cô thật sự muốn như vậy: "Em ... Em nói thật đó."


"Ừm, anh cũng cho là thật." Khóe môi anh cong lên.


Khương Dao nghe xong đãi ngộ của anh, mới phát hiện ra nó thật sự rất tốt. Ít nhất thì cô nguyện ý vì sự đãi ngộ đó mà dốc hết sức lực.


Nói chuyện xong, Khương Dao đang định rời đi, ánh mắt lại bị cuốn sách trên giá sách hấp dẫn .


Cô đi đến giá sách, Cố Mục Niên cũng mặc kệ cô.


Cô phát hiện có vài cuốn sách mà cô muốn xem về thiết kế đá quý. Trong đó có một cuốn đặt ở vị trí rất cao, cô với không tới.


"Cố Mục Niên, anh lại đây giúp em lấy quyển sách đó có được không?" Cô gọi thẳng tên của anh.


Ang ngẩng đầu, cô lập tức nhón chân, chỉ chỉ.


Anh đi tới, nhẹ nhàng giơ tay là có thể lấy được.


Khương Dao cười nói tiếng "Cám ơn", cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, mi mắt cong cong.


Cố Mục Niên nhìn cô, nhịn không được nên dùng bàn tay rộng lớn phủ lên đầu của cô, xoa xoa sợi tóc mềm mại của cô.


Cô ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện anh và cô đứng rất gần nhau, chẳng biết tại sao, không khí cũng dần dần nóng lên.


Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ lên của cô, mở miệng: "Anh phải làm việc." Ngụ ý bảo cô phải đi.


"OK, quyển sách này cho em mượn xem nha, khi nào đọc xong sẽ trả lại cho anh"


"Ừm."


--


Buổi trưa, Khương Dao và Dương Nhược cùng nhau ăn cơm.


Qua những lời nói của Dương Nhược thì cô đã biết được, người phụ nữ nói chuyện khó nghe lúc sáng là Đái Linh, cũng là nhà thiết kế của công ty, tuổi nghề còn lâu hơn cả Dương Nhược, cô ta rất được Giang Dung yêu thích.


Khương Dao buồn bực, một người phụ nữ kiêu ngạo ương bướng như vậy mà lại có thể chung sống hòa thuận với Giang sao?


"Em không biết đó thôi, Đái Linh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Ở trước mặt trưởng phòng Giang cô ta nói lời ngọt xớt, còn thường xuyên tặng son môi nữa. Cho dù năng lực của cô ta không cao lắm, thì trưởng phòng Giang cũng thích."


Khương Dao cười cười, cô đã sớm đoán được ở nơi làm việc thì luôn luôn có chuyện này xảy ra.


Dương Nhược nói: "Thật ra chị ở công ty này không có bạn bè để trò chuyện. Không phải chị cố ý nịnh bợ em... Mà chị muốn cùng em kết giao làm bạn bè, để chị không còn cô đơn ở trong công ty này. Chị rất thích thiết kế đá quý, cũng không muốn từ bỏ nghề nghiệp này."


Khương Dao nhìn ra được Dương Nhược là người mặt ngoài nóng tâm thiện, mặc dù đối với sự bất công ở công sở cũng có chút phẫn nộ, nhưng mà vẫn không mất đi bản chất thật của chị ấy.


"Ừm em biết rồi, em sẽ không nghĩ nhiều." Khương Dao nói.


Hai người bọn họ đang ăn thì Khương Dao nhận được tin nhắn.


[Ăn cơm chưa? -- Cố Mục Niên]


Cô nhắn lại: [Em đang ăn, anh ăn chưa?]


Anh nhắn qua: [Vẫn chưa, bận rộn đến tận bây giờ, trợ lý cũng đã đi ăn cơm rồi.]


Xem giọng điệu này, sao lại có cảm giác anh có chút đáng thương?


Khương Dao mím môi tươi cười, đoán được anh đang muốn biểu đạt ý gì. Vì thế cô hỏi anh muốn ăn cái gì, cô giúp anh mang lên.


Cố Mục Niên nói sẽ ăn giống phần ăn trưa hôm nay của cô.


Dương Nhược nhìn cô, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Sáng nay em thật may mắn đó nha, vốn dĩ trưởng phòng Giang muốn tìm em gây phiền toái, à... Đúng rồi, em biết người giúp em giải vây sáng nay là ai không?"


Khương Dao ngẩn ngơ, đem cơm nuốt xuống, chậm rãi lắc đầu: "Không biết, nhưng mà ngày đó phỏng vấn anh ấy cũng có ở đó."


Dương Nhược kích động nói: "Cố Tổng đó, Cố Mục Niên! Đại boss." Lúc chị ấy nói, trên mặt còn hiện ra hoa si: "Có phải rất đẹp trai hay không? Trong công ty chúng ta đều đặt biệt hiệu cho anh ấy là nam thần đó."


"Khụ... Khụ, " Khương Dao thoáng mím môi: "Cũng bình thường thôi."


"Aida, vậy là em đã gặp qua không ít soái ca rồi sao? Nhan sắc của Cố Tổng không thua ngôi sao đâu đấy? Hơn nữa chị nghe người khác nói, vận đào hoa của boss vô cùng tốt, thường xuyên cùng danh viện hoặc là nữ minh tinh truyền ra chuyện xấu đấy."


"Thật vậy sao?" Cô nghi hoặc hỏi.


"Chỉ là chưa thấy ai trong số đó từng đến công ty. Cũng không biết là thật hay giả nữa, dù sao thì nhất định cúng có rất nhiều phụ nữ nghĩ đến việc leo lên giường của anh ấy, hoặc là do anh ấy chưa tính tới chuyện yêu đương đâu."


Khương Dao chậm rãi gật đầu, "Đúng rồi, lát nữa chị đi lên trước đi, em còn có chút việc."


"Được."


Khương Dao lần nữa đi chờ cơm, vừa xếp hàng vừa nghĩ đến những lời vừa mới nghe thấy.


Công sở có quy tắc ngầm, xa hoa đồi trụy, mỹ nữ nhiều vô kể, tùy thích chọn ra vài người là được.


Nếu là người khác, nghe một chút thì cũng đã bán tính bán nghi, nhưng mà Khương Dao... Cô không tin.


Cô biết Cố Mục Niên, cũng biết tính cách của anh, biết anh sẽ không làm loại chuyện dơ bẩn này.


Trong vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân. Đây đại khái là những từ chính xác nhất mà cô nghĩ đến anh vào lúc này.


Khương Dao lấy lại tinh thần, chờ đến lúc nhận cơm.


Mua xong, cô xách cơm lên thì nhìn thấy chỗ làm việc thưa thớt người.


Cô biết nếu như bây giờ đem cơm đi tới văn phòng tổng tài, nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy, vậy thì quá lúng túng. Vì thế cô nhắn tin cho Cố Mục Niên: [Anh đi ra lấy cơm, em đang ở khu nghỉ ngơi.]


Cố Mục Niên: [Em trực tiếp đem đến văn phòng đi.]


[Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy.] Cô nhắn lại


Anh nhắn lại: [Chuyện này có sao đâu, em cứ nói thẳng là anh gọi.]


Cô hung hăng nhắn lại một câu: [Không được, anh thích ăn thì ra lấy, dù sao thì em cũng không mang vào.]


Khương Dao thản nhiên buông di động, xách cơm hộp đi đến chỗ nghỉ, trùng hợp ở không có ai.


Bên tai truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Mục Niên đi đến, đem cửa khép hờ lại


Khương Dao biết anh thành thật đi ra, vì thế nói: "Đây, cơm của anh, cũng không biết anh thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, em tự chọn đại ."


Sắc mặt anh nhàn nhạt, ánh mắt lước qua gương mặt cô, "Cám ơn."


Khương Dao thấy anh rất ít nói, lại cảm thấy kỳ quái, "Anh làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"


"Không, sáng sớm thứ hai đều tương đối bận rộn." Anh mở hộp thức ăn ra, hai mặn một cơm một canh, còn rất phong phú.


Khương Dao gật đầu, "Vậy anh ăn nhiều chút, em đi trước."


Cố Mục Niên tay mắt lanh lẹ cầm lấy cổ tay cô, kéo cô xoay người lại.


Mắt mắt anh trầm tĩnh, giọng nói lành lạnh lịch sự tao nhã: "Ngồi ở đây đợi anh một chút... Một mình ăn cơm không có khẩu vị."


Khương Dao nghĩ nghĩ, vẫn ở lại ngồi xuống bên cạnh anh, lại ngồi cách anh cách hai chiếc ghế dựa. Sắc mặt của Cố Mục Niên nhu hòa hơn rất nhiều, nhếch miệng lên, bắt đầu ăn cơm.


"Sáng nay thế nào? Sinh hoạt nơi công sở có tốt đẹp như trong tưởng tượng của em không?"


Khương Dao cười lắc đầu: "Cảm giác có chút không thích ứng, từ từ sẽ tốt hơn thôi."


"Không ai khi dễ em chứ?" Anh hỏi


"Làm sao có..."


Hai người đang trò chuyện, thì nghe thấy cửa "Cót két" một tiếng, có người đến.


Khương Dao lập tức ngậm miệng.


Người đi tới là Băng Thanh, cô ấy nhìn thấy Cố Mục Niên ăn cơm ở đây, đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại nhìn thấy Khương Dao ở bên cạnh.


Hai người đều đang làm việc riêng của mình, xem qua tựa như trùng hợp mà đây ngồi.


"Chào Cố Tổng." Băng Thanh chào hỏi.


"Ừm."


"Bây giờ ngày mới ăn cơm sao?"


"Ừm."


"Kia... Có cần tôi rót cho sếp cốc nước hay không?"


"Không cần."


Băng Thanh cũng cảm giác không khí có chút xấu hổ, tự mình rót nước xong thì đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu nhìn hai người một chút.


Khương Dao phát hiện ra không thể ở đây được nữa, vì thế cô nói: "Em đi trước nha?"


"Ừm." Anh gật đầu.


--


Trong công ty Bội Cẩm.


Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đang tại thong thả bước đi, nghe tổng thanh tra tài vụ và tổng thanh tra sản phẩm báo cáo.


"Đỗ tổng, bộ sưu tập đầu mùa xuân lần này chính thức xuất ra thị trường, mới đó mà đã đạt lợi nhuận tới 30%. Hiệu quả thật sự rất khả quan. Dự tính cho bộ sưu tập đầu hạ sắp tới, cũng sẽ không giống bình thường. Đến lúc đó, số định mức trên thị trường cũng sẽ tiếp tục tăng lên."


Đỗ Yển gật đầu: "Nhưng mà chúng ta vẫn nên đem trọng tâm đặt ở lễ thất tịch. Đối với IR và Chí Sinh theo dõi một chút, xem gần đây có động tĩnh nhỏ gì hay không."


"Tôi dự đoán hai công ty này cũng đều sẽ chọn thiết kế trọng điểm cho lễ thất tịch." Tổng thanh tra sản phẩm nói.


Đỗ Yển cười cười: "Nào có dễ dàng như vậy? Từ trước đến nay sản phẩm cho lễ thất tịch chúng ta đều làm tốt hơn bọn họ."


Tổng thanh tra sản phẩm còn nói: "Đỗ tổng, còn có một chuyện, nghe nói Khương tiểu thư làm cho... Chí Sinh."


"Hả? Xem ra là chúng ta thất bại sao." Sắc mặt của Đỗ Yển vẫn như trước không thay đổi.


"Chúng ta đã đem ích lợi mở ra tối đa. Làm sao đối phương..."


"Không sao đâu, dù sao đi nữa thì cũng là một nhà thiết kế mà thôi. Không có cô ta cũng chẳng sao. Nhưng mà Khương Dao này thật sự không có ánh mắt, thế mà lại tuyển vào Chí Sinh."


Nghe vậy hai người tổng thanh tra đều cười nhạo vài tiếng.


--


Lúc nghỉ trưa, Khương Dao ngồi ở trước bàn làm việc, chống đầu nghỉ ngơi trong chốc lát. Tối qua đến hai ba giờ cô mới ngủ, bây giờ toàn thân đều rã rời, cả người cô đều rất choáng váng.


Đái Linh không biết đã đi đâu, còn Dương Nhược thì nghe nói đã chạy tới nhà máy, toàn bộ văn phòng chỉ còn lại vài người, ngay cả trưởng phòng Giang cũng ở dưới lầu bận rộn.


Cố Mục Niên từ văn phòng đi ra, thì nhìn thấy đầu Khương Dao cứ gật gà gật gù, giống như nếu cho cô một cái giường thì cô có thể ngủ ngay tức khắc.


Lập tức, anh gõ gõ bàn của Tiểu Lý, nói với anh ấy vài câu, sau đó trở lại văn phòng.


Tiểu Lý lập tức hành động, đi đến trước bàn Khương Dao, đánh thức cô.


"Khương tiểu thư."


"Vâng..." Cô lập tức ngẩng đầu lên.


"Cố Tổng bảo cô tập hợp lại tất cả bản thiết kế của tháng trước lại, sau đó đưa cho anh ấy."


"Vâng" Cô đứng lên.


Khương Dao đi lấy tài liệu, gõ cửa phòng làm việc của anh.


"Cái anh muốn đây." Cô đem tài liệu đặt ở trước mặt anh.


Cố Mục Niên ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi mời cô ngồi xuống.


"Giao cho em nhiệm vụ. Đem những bản thiết kế này lấy ra 3 mẫu tốt nhất, cho anh xem qua."


"Vâng."


Cô liếc nhìn tài liệu, cả người có tinh thần hơn rất nhiều, cuối cùng cô chọn 3 mẫu, đưa cho anh, sau khi xem xong anh chỉ gật đầu, sau đó đứng dậy ý bảo cô cùng đi với anh.


Cô bị anh dẫn tới một gian phòng phía sau văn phòng. Bên trong bày một cái giường, còn có cả toilet. Gian phòng rất sạch sẽ, trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa nhài.


"Tới chỗ của anh nghỉ ngơi một chút đi. Tối qua lại mất ngủ sao?" Anh nói.


"Vâng, có chút." Cô nhịn không được che miệng ngáp một cái, sau đó mặt đầy lúng túng nhìn anh.


Anh cầm lấy áo khoác trên giường lên, nói với cô: "Nằm trong chốc lát, đợi lát nữa anh sẽ gọi em dậy."


"Không cần, em ra ngoài gục mặt trên bàn cùng được." Hơn nữa nếu như bị người khác biết được thì phải giải thích thế nào.


"Vừa rồi em đã giúp đỡ việc bận rộn của anh, chiếm dụng thời gian lúc nghỉ trưa của em, bây giờ em có thể ở đây nghỉ ngơi. Nghe lời đi." Anh đem âm cuối thả nhẹ, dịu dàng.


Cô thật sự muốn nhào lên trên giường, nhắm mắt lại ngủ một giấc ngon. Giờ phút này chống không lại sự mệt mỏi nên cô đành phải nằm xuống.


Cô nằm xong, có cảm giác trong tay bị nhét một cái gì đó, cầm lên vừa thấy là cái chụp mắt.


"Còn có cái này nữa sao?" Bình thường thì cô rất thích bịt mắt khi ngủ, lại không nghĩ đến văn phòng của anh cũng có cái này!


"Ừm"


"Cám ơn." Cô cười vui vẻ.


Cô mang theo chụp mắt, im lặng nằm. Cố Mục Niên đứng dậy, đem bức màn kéo xuống, sau đó đem chăn cho cô đắp.


Anh lần nữa ngồi xổm trước mặt cô, Khương Dao nghe được tiếng vang, thì gọi anh một tiếng.


"Ừm, anh ở đây." Anh nhìn cô, ánh mắt nhu tình lưu luyến, giọng cũng mềm mại.


"Anh muốn nghỉ ngơi sao?" Cô hỏi.


"Không được, anh ra ngoài làm công việc." Anh cười nhẹ, "Em có chuyện gì thì kêu anh, anh đều nghe thấy."


"Vâng..." Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ.


Anh đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.


Nửa giờ sau, Cố Mục Niên tiến vào đánh thức cô.


Cô vừa nghe thấy tiếng vang lập tức tỉnh giấc, ngồi dậy, muốn nhìn thời gian.
"Không sao đâu, vẫn còn mười lăm phút nữa." Anh ngồi xuống ở bên giường.


Khương Dao yên tâm, lười biếng duỗi eo, giống như mèo con vừa tỉnh ngủ vậy, ánh mắt vẫn còn chút mộng mị.


Cố Mục Niên nhìn cô, anh nở nụ cười.


Khương Dao hỏi: "Vậy giữa trưa anh không nghỉ trưa sao?"


"Vừa rồi anh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.