Chị giật mình khi nghe chuông điện thoại,càng ngạc nhiên hơn khi người gọi là Quân,1 năm nay Quân chưa gọi chị 1 lần,chị không nghe máy,1 lần,2 lần .rồi 3 lần chị vẫn không trả lời
‘Tôi đang ở cần Thơ,chị ra gặp tôi đi” tin nhắn được gửi đến.Chị muốn đi ra thật nhanh đến chổ Quân nhưng ”gặp lại để làm gi”.chị lại nhìn vào điện thoại và tâm trạng đầy ngổ ngang,nổi nhớ thương và lo lắng.chị vẫn không trả lời. hơn 5phut sau”tôi đợi chị ở bến Ninh Kiều” lại 1 tin nhắn nửa.và rồi chị cũng không thể chiến thắng lòng mình,bởi chị cũng đang mong Quân từng phút từng giây.chị dẫn xe và lao thật nhanh đến nơi Quân đang đợi.Chị hít thở sâu và thở thật mạnh như muốn giảm bớt sự căng thẳng,Bến ninh kiều về khuya cung đã ít người qua lại,Quân đang đưng trước mắt hương về dòng sông,suy tư 1 điều gì đó
-Cậu gọi tôi có gì không
Quân xoay người nhìn chị,trong ánh mắt đó là sự nhớ thương xen lẫn sự giận hờn trách móc
-Gọi cho em cũng khó thật đó.
-Cậu gọi tôi có gì không ?
-Em ngồi đi.Quân vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá
-Sao giờ này cậu lại ở đây
-Anh mới xuống tới
-Vậy cậu tìm tôi có việc gì
-Xa lạ thật đó,Quân xuống giọng
Chị phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho nước mắt không rơi
-Nếu không có việc gì thì tôi về đây,mai còn phải đi làm sớm,chị đứng dậy định bước đi
-Anh nhớ Em quá.Lòng chị như thắt lại khi nghe câu noi ấy
-Mọi chuyện đã qua rồi cậu à,đừng nhắc lại nữa
-Em thật sự có thể quên Anh sao ? nước mắt chị đã thật sự không thể kìm nén nửa,nó cứ thế mà tuôn ra ,chị vội vàng lau đi và nhìn Quân.
-Tôi hiện giờ sống rất tốt,mọi chuyện đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại nữa
-Em thật sự đã quên tất cả rồi sao ?
-Đúng vâỵ.thôi khuya rồi tôi về mai tôi phải đi làm sớm
Chị bước đi thật nhanh,như sợ mình không thể đi được nếu như Quân nói thêm 1 nào đó
Quân nhìn theo .”Em có thể quên anh thật sao ?”
Suốt đêm đó chị không ngủ,đúng vậy,Quân nhớ chị những tin nhắn hằng ngày được gửi chỉ nói những câu đó,và nó như 1 liều thuốc tin thần để chị có thể sống đến ngày hôm nay,giờ gặp lại Quân chị chỉ muốn gào lên để Quân biết rằng chi nhớ Quân đến nhường nào,Nhưng rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu,chị muốn dẹp bỏ tất cả mọi suy nghi chỉ để nghĩ đến Quân thôi,nhưng rồi…………………..
Sáng hôm sau chị đến khách sạn làm việc thì Quân gọi
‘Đi làm chưa”
‘Rồi’
‘Lên phòng anh đi’
‘Tôi đang bận ‘
“Vậy để anh gọi quản lý’
‘Cậu thật là,..thôi được rồi’
‘Anh vẫn ở phòng cũ’
……………………..
-Cậu cần gì
-Cần gặp em
-Có chuyện gì cậu nói đi
-Chẳng có gì cả,chỉ là nhớ em thôi
-Cậu Quân,cậu đừng như vậy nữa,chúng ta kết thúc rồi,giờ tôi đang sống rất thanh thản,cậu muốn tôi phải làm sao,hay cậu muốn tôi phải nhớ cậu rồi phải sống trong đau khổ.cuộc sống của tôi giờ rất tốt.Cậu về đi,hãy quên tôi và sống thật tốt
-Em thật sự đã quên anh ?
-Đúng vậy
-Em trở nên lạnh lùng từ khi nào vậy
-Cậu muốn nghĩ sao tùy cậu.nếu không có gì tôi đi làm nhe
-Em còn giữ QL chứ
-Tôi bỏ lâu rồi
-Thật không ?
-Thật
-Vậy để Anh kiểm tra.Quân nói dứt câu tiến lại gần và ôm lấy chị,Quân đưa tay lên cổ chị và lấy sợi dây chuyền.-Vậy cái này là gì ?
-Cậu………..chưa nói dứt câu Quân đã hôn lên môi chị.,chị cố đẩy ra nhưng không được .và rồi bao nhiêu nhớ thương dồn nén bấy lâu nay đã chiến thắng tất cả lý trí và nỗi lo trong lòng chị, và họ đã có 1 nụ hôn ngọt ngào.
-Anh nhớ em tưởng như sắp chết.Quân ôm chị thật chặt.Nước mắt chị chảy ra.Anh tưởng cả đời này sẽ không được gặp em.Sau em đi mà không nói với anh 1 tiếng,cũng không gọi cho anh 1 lần
-Em xin lỗi.
-Sau này nếu em còn bỏ đi như vậy nửa anh sẽ chết thật đó.Dù xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ đi.
-Ưm.em biết rồi
-Thật không muốn để em đi chút nào cả.Quân ôm chị luyến tiếc