Chỉ Say Mê Quân

Chương 12: Có chút động tâm



Liễu Nham giả bộ như lơ đãng nhìn qua, nàng không có chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ ngút trời của Quân Lưu Niên. Xem ra bị đám người Liễu gia nhắm trúng hắn đã vô cùng không đủ kiên nhẫn nữa rồi, chỉ có điều chuyện này cũng không phải là lỗi của nàng nha, từ lúc đến Liễu gia hắn đã rất hiểu rõ lần lại mặt này hắn mới là nhân vật chính. Im lặng là vàng, Liễu Nham quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ mọi chuyện.

Ở thế giới kia nàng sống một mình, không có một người bằng hữu, cũng không thể nào sống hòa nhập vào thế giới đó, ở đó nàng không cần cân nhắc trách nhiệm và không phải đảm đương cuộc sống sinh hoạt của mình. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, nàng có Thái bà bà vừa là thầy cũng vừa là nãi nãi của nàng, có bằng hữu Tiểu Hỉ khả ái và rất thẳng thắn, còn có một người mềm yếu nhưng vẫn có ý đồ bảo hộ nàng, có đệ đệ thương yêu, nàng không hề cô độc một mình, vì vậy nàng nên vì những người yêu nàng và người nàng yêu mà sống thật tốt. Bây giờ nàng phải cân nhắc xem có cách nào đi kiếm tiền để mua một căn nhà, đón đệ đệ nàng ra.

Tại thời điểm nàng chăm chú suy nghĩ, bỗng cảm giác có cái gì đập vào vai của nàng. Quay đầu lại thấy khuôn mặt phóng đại của Quân Lưu Niên, đang ngủ thiếp đi, đầu của hắn do xe ngựa xóc nảy tựa vào đầu vai của Liễu Nham, mệt mỏi như vậy sao? Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của hắn, Liễu Nham không kìm hãm được bèn đưa cánh tay ra, ôm vai hắn, để cho đầu của hắn dựa hẳn vào bờ vai của nàng, tránh cho thân thể hắn lay động theo xe ngựa.

Khi đến Quân phủ, xe ngựa ngừng lại, Liễu Nham nhẹ nhàng gọi nhỏ ở bên tai Quân Lưu Niên “Công tử, đến Quân phủ rồi.” Muốn đánh thức hắn dậy, Quân Lưu Niên nghiêng đầu, không thèm để ý tới nàng mà ngủ tiếp. Liễu Nham biết rõ mấy ngày nay hắn vẫn không ngủ được, thấy hắn ngủ như vậy nàng thật sự không đành lòng đánh thức.

Nàng vén rèm của xe ngựa lên, chỉ thấy Quân Vũ đứng cạnh xe ngựa đợi bọn họ xuống xe. Liễu Nham tiến hành đấu tranh tư tưởng mất một lúc, mới nhẹ nhàng trùm áo choàng lên trên người của Quân Lưu Niên, sau đó ôm hắn giống như tư thế ôm công chúa lập tức ra khỏi xe. Trong khoảng thời gian này mình luyện tập nội công tâm pháp thật có tác dụng, đây hẳn là do tác dụng của từ trường nữ tôn quốc, nàng ôm lấy Quân Lưu Niên coi bộ rất nhẹ, bế hắn không có cảm giác tốn sức một chút nào.

Quân Vũ đứng cạnh xe ngựa kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra ngoài, đây là tình huống gì, Liễu tiểu thư ôm thiếu gia? Trời ạ. Liễu Nham thấy được vẻ mặt giật mình của nàng ta, vội tiến lên bước động tác làm động tác ra dấu “ chớ có lên tiếng”.”Nhẹ một chút, Công tử ngủ rồi.” Quân Vũ đối với biểu hiện vừa rồi của mình rất thẹn thùng, vội vàng cúi đầu xuống, dẫn bọn họ trở về Lưu Viên.

Lúc ban đầu ở trong mộng Quân Lưu Niên cảm giác mình bị xóc nảy, rất khó chịu, một lát sau rốt cục lại vững vàng, cuối cùng là rơi vào một cái ôm thật ấm áp trong ngực, ấm áp làm cho hắn vĩnh viễn cũng không muốn buông ra. Tay hắn nắm thật chặt cánh tay Liễu Nham đang ôm lấy mình, đầu chôn vào ngực nàng càng lúc càng sâu.

Lan Y nhìn thấy Liễu Nham ôm Quân Lưu Niên trở về phòng cũng rất giật mình, nhưng kinh ngạc được một lúc, tức thì chớp mắt đổi lại thành nét mặt vui mừng. Liễu Nham chủ động mở miệng, “Công tử ngủ rồi, đừng quấy rầy hắn.”

“Tiểu thư, đặt thiếu gia đặt lên giường là được.” Sau khi Lan Y cởi ngoại bào cho Quân Lưu Niên, đắp chăn, lau mặt. Liễu Nham cảm thấy chắc hẳn mình không cần giúp gì nữa rồi “Lan Y, ta trở về phòng đây. Chăm sóc Công tử cho tốt, ngươi cũng mau đi ngủ đi!”

” Được, tiểu thư đi thong thả.”

Liễu Nham sửa sang lại y phục trên người, xoay người muốn đi ra cửa, lại cảm giác tay áo bị cái gì đó kéo lại, không thể động đậy. Quay lại thì phát hiện ra Quân Lưu Niên siết thật chặt ống tay áo của nàng, trong miệng nỉ non “Ninh, không được đi, không nên rời bỏ ta.” Lan Y đứng ở cạnh đó không biết nên làm như thế nào, thiếu gia tại sao có thể vừa lôi kéo tay áo của Liễu tiểu thư, vừa kêu tên người khác, trong khoảng thời gian ngắn nàng xấu hổ nhìn thần sắc của Liễu Nham.

Trái lại không như nàng nghĩ thần sắc của Liễu Nham vẫn không có chút gì khác thường, Liễu Nham còn nhẹ nhàng trả lời, “Yên tâm đi, ta sẽ không rời ngươi đi.” Vừa nói vừa thận trọng rút ống tay áo của mình từ trong tay Quân Lưu Niên.

“Đừng, đừng rời khỏi ta.”Như có thể cảm giác được ống tay áo nắm trong tay sẽ biến mất, Quân Lưu Niên ngược lại càng siết chặt hơn.

“Tiểu thư, lúc này? ? ?” Lan Y cảm thấy bọn họ giằng co thật khó khăn.

” Được rồi, Lan Y đêm nay ta tạm thời ngồi ở cạnh giường một đêm là được, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ chiếu cố hắn, ngươi đi ngủ đi!”

“Cám ơn tiểu thư.” Chỉ mong sáng mai thiếu gia không nên lấy oán trả ơn là được.

Lăn qua lăn lại một lúc như vậy, làm cho Liễu Nham hoàn toàn tỉnh ngủ. Nàng lặng yên quan sát gương mặt tuyệt mỹ của Quân Lưu Niên, nhìn ở khoảng cách gần như thế này gương mặt của hắn lại càng hoàn mỹ, Nhưng trên khuôn mặt đẹp này, lại cất dấu bao nhiêu đau thương.

Trong khoảng thời gian này, vô luận là ở Quân phủ hay là ở bên ngoài, đều nghe nói rất nhiều về chuyện của hắn. Trong Quân phủ mọi người đều nói thiếu gia sống thật không dễ chịu, là một nam tử lại khổ sở chèo chống Quân gia – một gia sản lớn như vậy, còn gặp phải một số nữ tử, không có một người nào thật tâm, lần này khi mà tất cả mọi người cho rằng thiếu gia tìm được hạnh phúc của mình, chỉ sợ cũng chỉ là điên cuồng ngu dại đem thân giao phó mà thôi. Mỗi lần nghe được chuyện này, Liễu Nham đều sẽ có loại cảm giác áy náy.

Cảm giác, nếu như không phải là mình đột nhiên ở rể, hắn có thể sẽ cùng người mình yêu như hình với bóng hay không?

Ở bên ngoài thường xuyên có người thảo luận về Tứ đại công tử Đô thành, tán thưởng Tứ hoàng tử khuôn mặt đẹp, phủ tướng quân có Thẩm thiếu gia tài hoa, tướng phủ có Bạch thiếu gia dịu dàng, mà nói tới thiếu gia của Quân phủ thì chỉ có âm thanh thổn thức, phần lớn ai đó muốn lấy lòng thiếu gia Quân phủ, kết quả cuối cùng chỉ nghe được tiếng kêu thê thảm. Từ đầu đường tới cuối ngõ đều cảm thán, ai dám lấy mỹ nhân rắn rết này về nhà. Thậm chí là sau khi Liễu Nham đến ở rể, mọi người còn cá cược xem, suy đoán xem ngốc tử của Liễu gia dưới sự tra giày vò của thiếu gia Quân phủ sau bao lâu sẽ “Bạo bệnh bỏ mình” . Còn không thể chịu nổi nữa là, còn nói hắn bên ngoài làm bộ trinh tiết ác liệt liều chết, nhưng thực tế vì chuyện làm ăn đã gửi thân cho không biết bao nhiêu thiếu nữ rồi.

Một tiếng kêu rên rỉ đã cắt đứt suy nghĩ của Liễu Nham. Quân Lưu Niên cau mày thật chặt, hắn đang gặp giấc mơ gì mà thống khổ như vậy? Liễu Nham vươn tay xoa hai hàng lông mày đang nhíu lại của hắn, dần dần tiếng hít thở đều đều lại vang lên. Bỗng nhiên Quân Lưu Niên để cho nàng thấy được một bộ mặt đau lòng này của hắn. Hắn nghĩ ra sao mà có khả năng tiếp nhận được một chuyện nhảm, một lời đồn đại như vậy, chắc hẳn là hắn sát sao khát vọng một ai đó có thể cho hắn một chút ấm áp, một lòng toàn tâm toàn ý yêu thương hắn? Một người thương hắn người ấy giống như là cây cỏ cứu mạng của hắn, nếu như mà người kia phụ hắn, hẳn là hắn đau lòng biết bao?

Trong nháy mắt, Liễu Nham sinh ra một phần tâm tư như vậy, nàng phải bảo vệ hắn không cho hắn bị thương tổn, cho hắn ấm áp. Nói chung hai người là vợ chồng cũng được, là người dưng cũng được, nàng đều muốn nhìn hắn hạnh phúc. Giờ khắc này, Liễu Nham có cảm giác là mình bị điên mất rồi, khi nào nàng lại có cái loại bất kể hồi báo này, là muốn trả ơn cho người ư? Bất quá điên thì cứ điên đi, ai… sao lại để cho mình gặp được lúc hắn thống khổ chứ?

Đêm đã khuya, Liễu Nham mải suy nghĩ đến lúc mơ màng ngủ quên mất lúc nào không biết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Lưu Niên tỉnh dậy trước, hắn phát hiện ra Liễu Nham đang ngủ bên giường của mình. Rốt cuộc là ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Hắn chỉ nhớ rõ được là mình lên xe ngựa, rất tức giận, chuyện sau đó thì hắn không có ấn tượng. Hắn đang muốn chính đáng muốn phát tác, thì chợt phát hiện một tay của mình đang cầm thật chặt của ống tay áo Liễu Nham.

Ngày hôm hắn mơ thấy Ninh muốn rời khỏi mình, bản thân hắn thì vẫn cố lôi kéo nàng bảo nàng không cần đi, chẳng lẽ trong lúc ngủ mình mơ ngủ người mà mình lôi kéo lại là ống tay áo của Liễu Nham? Nghĩ thế, lửa giận của hắn thoáng cái đã bị dập tắt, lập tức mắc cở đỏ bừng mặt. Hắn thận trọng buông lỏng tay ra, muốn thừa dịp Liễu Nham chưa tỉnh dậy lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Thế nhưng mà hắn vừa mới rời giường động tác mạnh của hắn đã đánh thức Liễu Nham, cặp mắt nàng đã nhìn thấy tất cả việc làm của hắn, ha ha, hắn thực là đơn thuần rất đáng yêu. Bình thường thoạt nhìn hắn rất cay nghiệt, không nghĩ đến là hắn lại dễ dàng đỏ mặt như vậy. Liễu Nham không định để cho hắn thực hiện được ý đồ, nhìn thấy hắn muốn chạy trốn, lập tức ngồi dậy “Công tử, ngươi đã dậy rồi.”

Quân Lưu Niên nhìn thấy nàng đã dậy, còn nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt hắn càng đỏ hơn, vì thế hắn thẹn quá hoá giận: “Ngươi? ? ? Ngươi? ? ? Ngươi, sắc phôi, còn không mau cút đi.”

Trêu chọc hắn một chút mà hắn đã nổi giận rồi Liễu Nham cảm thấy hình tượng của hắn càng lúc càng khả ái, chẳng lẽ mình có khuynh hướng thích hưởng thụ hành hạ ? Liễu Nham mỉm cười “Thật xin lỗi Công tử, ta sẽ đi ra.”

Nhìn thấy nàng mỉm cười với mình, sau lưng Quân Lưu Niên cảm thấy ớn lạnh, hắn cảm có giác được nàng là đao thớt, hắn là cá thịt. Nhất định là ảo giác, nàng sao có thể làm gì hắn, trong lòng hắn khẽ tự an ủi mình.

Lan Y thấy Liễu Nham bị Quân Lưu Niên đuổi ra thở dài nói: “Công tử, hôm qua Liễu tiểu thư vẫn luôn ở lại chiếu cố người, sao người lại có thể đối xử với nàng như vậy?”

“Nàng chiếu cố ta? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Lan Y kể lại chuyện Quân Lưu Niên ngủ như thế nào, Liễu Nham ôm hắn trở về phòng như thế nào, phục vụ hắn rửa mặt như thế nào, hắn kề cận Liễu Nham không cho nàng đi như thế nào, hắn kể lại sự thật một lần nữa còn thêm dầu thêm mỡ vào. Mà phần hắn thêm dầu thêm mỡ chính là Quân Lưu Niên ỷ lại vào Liễu Nham như thế nào và nhất định không chịu buông tay của nàng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.