Chỉ Say Mê Quân

Chương 22: Hôn mê tỉnh lại



Liên Tích nhíu mày nhìn khối ngọc bội kia, chủ nhân của nó rốt cuộc là ai? Mặc dù hắn đã tới Đông Dương quốc này gần hai năm nhưng hắn vẫn không có manh mối gì, cũng may là cuối cùng hắn cũng đã tìm lại được tín vật này.

"Công tử, vì sao người không nói thẳng với Liễu tiểu thư? Hai người cứ bí hiểm với nhau như vậy, có lẽ nàng sẽ cho rằng người muốn làm hại chủ nhân của khối ngọc bội này, như vậy nàng làm sao có thể nói thật cho người biết đây?"

"Nếu như ta nói thật, nàng sẽ mạo hiểm mà nhận thức ta hay sao? Dù sao chuyện này cũng quan hệ đến tương lai của Tây Ninh quốc."

"Công tử nói đúng, nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Lúc này ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng Bảo Phụ thân, "Công tử Liên Tích, Quân công tử mời ngươi xuống dưới một lát."

"Công tử, Quân công tử tới đây làm gì vậy?" Linh Nhi thực sự rất hiếu kỳ.

"Đương nhiên là đến tìm Thê chủ của hắn rồi, xem ra lời đồn bên ngoài không thể tin được, chẳng những Đại tiểu thư của Liễu gia không si ngốc, hơn nữa Đại thiếu gia của Quân gia cũng không phải là người không để ý đến Thê chủ của y. Có lẽ ta có thể moi được chút tin tức hữu dụng từ miệng của y." Nói xong hắn quay sang nói với Linh Nhi, "Đi mời Quân thiếu gia lên đây đi!"

Một lúc lâu sau, Linh Nhi đẩy cửa bước vào, theo sau hắn chính là Quân Lưu Niên. Liên Tích công tử cẩn thận đánh giá Lưu Niên, quả nhiên là một người tuấn tú tuyệt đẹp, cả người hắn ta tản ra một luồng khí cường đại, khó trách hắn ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy mà vẫn giữ vững vị trí. Đồng thời Quân Lưu Niên cũng quan sát lại Liên Tích, công tử Liên Tích này quả nhiên không giống những nam kỹ khác, khí chất của hắn tao nhã cao quý, dung mạo của Tứ công tử ở Đô thành mà so với hắn cũng tự cảm thấy xấu hổ.

"Quân công tử, mời ngồi." Liên Tích rót cho hắn một ly trà, "Không biết Công tử xuất hiện ở đây là có gì muốn chỉ giáo?"

Lần đầu Quân Lưu Niên gặp Liên Tích trong lòng hắn đã có chút không yên, lại sinh ra mấy phần không tự tin, chỉ có điều dù sao hắn cũng đã gặp qua đại đa số hạng người khác nhau, cho nên hắn khéo léo trả lời, "Chỉ giáo thì không dám, lần này ta tới đây chỉ là muốn tìm Thê chủ của mình mà thôi." Khi hắn bước vào cửa đã tinh tế đánh giá căn phòng, Liễu Nham không có ở đây khiến hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy phải khiến Quân công tử đi một chuyến tay không rồi, Thê chủ của ngươi không có ở lại nơi này, tối hôm qua nàng đã trở về phủ rồi." Liên Tích cực kì trấn định trả lời lại, trong lòng Quân Lưu Niên lại lâm vào nghi hoặc, nàng không về Quân phủ, vậy nàng đã đi đâu? Nàng không có ngồi xe ngựa mà mình chuẩn bị, lại cùng Tam hoàng nữ đi cùng nhau, chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra?

"Thực xin lỗi, ta đã quấy rầy rồi, vậy ta xin cáo từ." Nếu nàng không ở chỗ này, Quân Lưu Niên - hắn phải đi tìm nàng gấp, đương nhiên cũng không cần phí thời gian ở lại đây.

"Quân công tử không cần gấp như vậy, chẳng lẽ công tử không muốn biết hôm qua nàng rời đi cùng ai hay sao?" Quân Lưu Niên nhìn hắn chằm chằm, ý bảo hắn nói tiếp.

"Ta muốn biết một chút chuyện về Liễu tiểu thư, không biết Quân công tử có thể nói cho ta biết một chút hay không? Ví dụ như nàng sinh ra vào lúc nào, Phụ thân nàng là ai, trên thân thể nàng có đặc điểm gì đặc thù hay không?" Liên Tích hy vọng thông qua những thông tin này có thể phán đoán Liễu Nham có đúng là chủ nhân ngọc bội hay không.

Quân Lưu Niên nghe đến mấy cái này liền cảm thấy thật khó xử, những thứ này hắn đều không thể trả lời được, xem ra hắn thật sự chưa từng đặt nàng ở trong lòng, sinh thần của nàng, người nhà của nàng, mọi thứ của nàng, hắn đều hoàn toàn không biết gì cả, nếu nàng thật sự rời khỏi, như vậy bọn họ chính là người xa lạ danh phù kỳ thực.(danh xứng với thực)

Liên Tích thấy Quân Lưu Niên mãi không trả lời, trong lòng cũng ngầm hiểu, lời đồn cũng không phải hoàn toàn là giả, Quân Lưu Niên thực sự cũng không mấy quan tâm đến Thê chủ của mình. Cũng tốt, như vậy lúc hắn muốn mang Liễu Nham đi sẽ dễ như trở bàn tay, không có gì phải lo lắng. "Nếu Quân công tử không muốn nói, tại hạ cũng không miễn cưỡng. Hôm qua Thê chủ của ngươi rời khỏi đây cùng với một người tên là Viên Cẩm, ngươi đi hỏi thăm một chút đi! Linh Nhi, tiễn khách." Nói xong hắn cũng trở về phòng của mình.

Chờ Quân Lưu Niên rời đi rồi, Công tử Liên Tích lại đi ra, "Linh Nhi, phái người tra xét xem hôm qua sau khi Liễu tiểu thư rời khỏi đây đã xảy ra chuyện gì? Tuyết đối không thể để nàng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Tìm được nàng, ngươi phái hai ám vệ đi theo bảo vệ nàng."

Quân Lưu Niên rời khỏi Tuý Hồng Lâu liền phân phó Quân Vũ, "Ngươi đi hỏi thăm những gia đình họ Viên ở Đô thành một chút xem có Tiểu thư nhà nào tên là Viên Cẩm hay không." Liêu Nham ơi Liễu Nham, nàng rốt cuộc là đã đi nơi nào vậy.

Liễu Nham bị đâm một kiếm, tình huống cực kì nguy hiểm, bọn họ đưa nàng tới y quán của Mặc gia, do Mặc Xuyên đích thân cứu chữa, vật lộn mất một buổi tối mới ổn định lại được. Nhờ nội công tâm pháp của Liễu Nham, đến chiều nàng đã tỉnh lại. Khi nàng mở to mắt, phát hiện mình nằm ở trong một căn phòng xa lạ, nàng chỉ nhớ rõ mình thay Viên Cẩm đỡ một nhát kiếm, sau đó liền hôn mê.

Nha hoàn bên cạnh thấy nàng tỉnh liền chạy ra ngoài hô to, "Tiểu thư, Tiểu thư, Liễu Tiểu thư đã tỉnh." Mặc Lăng nghe thấy vậy lập tức chạy vào. "muội muội cuối cùng muội cũng đã tỉnh rồi, tối hôm muội còn không có mạch đập, làm tỷ tỷ sợ muốn chết."

"Muội cũng không dễ chết như vậy đâu, mấy nàng kia đâu rồi?" Âm thanh của Liễu Nham nghe còn rất yếu ớt.

"Muội hôn mê đã một ngày, lúc tình hình của muội có chút ổn định, thì tỷ đã bảo họ đi về trước rồi."

"Tỷ nói muội hôn mê một ngày, không nghiêm trọng như vậy chứ!" Liễu Nham rõ ràng nhớ rõ nàng chỉ bị kiếm đâm trúng vai thôi mà.

"Tuy rằng chỉ đâm trúng vai phải, nhưng miệng vết thương rất sâu, vả lại trên kiếm còn có độc. Độc kia chính là Kiến Huyết Phong Hầu, muội có thể sống đó chính là kỳ tích rồi, lại còn tỉnh nhanh như vậy, quả thực là rất bất ngờ."

Liễu Nham biết tất cả là do bộ nội công tâm pháp kia, tuy rằng nàng còn chưa luyện được bách độc bất xâm, nhưng độc dược bình thường cũng không khiến nàng chết được, có thể tỉnh nhanh như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nhưng nàng đã một đêm không về, Quân Lưu Niên có thể sẽ lo lắng cho nàng một chút nào hay không, có nhớ nàng chút nào hay không? Sợ rằng đây là nàng tự mình mơ mộng hão huyền mà thôi! Chỉ có điều nàng vẫn phải báo cho Quân Lưu Niên một tiếng. "Tỷ giúp muội viết phong thư đưa đến Quân phủ, nói rằng muội đang ở nhà họ hàng vài ngày, đừng nhớ. Với lại không cần nói cho người Quân phủ biết muội đang ở đâu." Vết thương này khiến nàng không thể không nằm trên giường vài ngày, nàng cũng không muốn trở về phủ khiến cho Quân Lưu Niên lo lắng.

"Được, tỷ tỷ sẽ kêu người đi làm, thuận tiện chuẩn bị cho muội một chút đồ ăn."

Mặc Lăng nghe nàng nói muốn đưa tin tới Quân phủ, một chút kinh ngạc cũng không có, xem ra các nàng quả thực đã biết thân phận thật của mình. Liễu Nham cười khổ một chút, dân chúng bé nhỏ quả nhiên rất đáng thương, thật không có chút riêng tư nào cả.

Quân Vũ tra xét tất cả các gia đình họ Viên ở Đô thành, thấy không có phú hộ nào có nữ tử tên là Viên Cẩm cả. Quân Lưu Niên nghe nàng hồi báo xong, lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, chẳng lẽ Liễu Nham còn có thể biến mất vào trong không khí.

"Thiếu gia!!! Thiếu gia!!!" Lan Y thở hồng hộc chạy vào cửa. " Có thư của Liễu Tiểu thư"

Quân Lưu Niên nghe được ba chữ Liễu tiểu thư liền lập tức vọt tới, đoạt lấy phong thư trong tay Lan Y, trong thư viết: Ta ở nhà họ hàng làm khách vài ngày, vài ngày sau sẽ về, đừng nhớ. Không viết ở nơi nào, người thân nào?

"Người đưa thư đâu? Có nói là nhà ai không?"

"Không có, nàng đem thư giao cho thủ vệ liền rời khỏi, chỉ nói là Liễu tiểu thư kêu đưa tới." Lan Y an ủi Quân Lưu Niên, "Tiểu thư cuối cùng cũng có tin tức, không có chuyện gì, Thiếu gia cũng không cần lo lắng." Một ngày nay thiếu gia đã tiều tuỵ đi không ít, hắn nhìn thấy cũng có chút đau lòng, không khỏi có chút oán trách Liễu Tiểu thư sao lại đưa thư chậm trễ. "Thiếu gia, ta đi chuẩn bị cho người chút đồ ăn, từ tối hôm qua đến giờ người cũng chưa ăn được chút gì tử tế." Quân Lưu Niên khẽ gật đầu, Lan Y lui xuống chuẩn bị.

Vừa nghe thấy tin Liễu Nham đã tỉnh lại, Viên Cẩm và Bạch Mạt Nhiên vội vàng chạy tới, vẻ mặt bọn họ nhiệt tình thân thiện làm cho Liễu Nham có chút không biết làm sao, tuy nói mình là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng Liễu Nham nhìn thấy nàng luôn luôn có cảm giác tự mình đưa dê vào miệng cọp.

"Đệ muội, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại, làm ta thật sự lo lắng gần chết." Viên Cẩm chưa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào.

Chờ đã, nàng là đệ muội của ai. "Khoan, đệ đệ của ngươi là ai?"

"Mặc Lăng không có nói cho ngươi biết sao? Ta vốn tên Hiên Viên Cẩm, phu quân của ngươi - Lưu Niên, là con của cậu ta, ngươi đương nhiên là đệ muội của ta."

Thì ra nàng là đương kim Tam hoàng nữ, bản thân mình thay nàng đỡ một kiếm, có phải cũng đồng nghĩa bị buộc phải gia nhập trận doanh của nàng hay không? Liễu Nham cũng không rõ rất nhiều chuyện của thế giới này, nhưng việc mấy hoàng nữ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nàng cũng có nghe qua, Tam hoàng nữ này cũng là một trong số đó. Cuộc sống yên tĩnh bình thường ngày càng cách mình thật xa, gặp người này quả nhiên là không tốt a~

Liễu Nham gắng gượng khỏi giường để bái kiến Viên Cẩm, lại bị Hiên Viên Cẩm đè xuống, "Đệ muội sao ngươi lại khách khí như vậy, không nhận thức tỷ tỷ này sao?"

"Làm sao có thể, muội đây cảm thấy vinh hạnh còn không kịp." Liễu Nham run run khoé miệng, không hiểu sao mình lại có thêm một người tỷ tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.