Chỉ Say Mê Quân

Chương 30: Trả thù Liễu gia (2)



Quân Lưu Niên dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Liễu Nham, thấy vẻ mặt nàng bình thường mới nói tiếp: "Chỉ Vân vốn không có ý kiến gì, là Tam đệ của nàng được lợi còn khoe khoang, ở trước mặt Chỉ Vân cười nhạo đệ ấy phải gả cho một nữ nhân vừa già vừa xấu. Bởi vậy Chỉ Vân mới đi tìm Liễu phu nhân, nhưng đây là do Chính quân quyết định, cho nên không thể nào thay đổi được. Nếu Chỉ Vân không đồng ý hắn sẽ không cho đệ ấy ăn cơm, còn thường xuyên dùng gậy đánh đệ ấy. Sáng hôm nay, Trương lão bản tới đón người, Chỉ Vân cảm thấy nản lòng thoái chí, nên mới tìm thời cơ nhảy xuống hồ."

Nước mắt Liễu Nham rốt cuộc không kìm nén được mà rơi xuống, để cho nàng khóc thoải mái một lần đi. Không hiểu sao bị đưa tới thế giới xa lạ này, nàng không khóc. Không hiểu sao bị mỹ nhân dùng roi quất, nàng cũng không khóc. Gặp phải sát thủ sinh tử không biết trước, nàng vẫn không khóc. Nhưng khi nhìn thấy thân nhân duy nhất của nàng bị ngược đãi. Thì nàng không nhịn được mà khóc to.

Liễu Nham cầm chặt tay Chỉ Vân lẩm bẩm nói: "Là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ nên sớm tới đón đệ, tỷ tỷ không nên để mặc đệ một mình trong này, đều là lỗi của tỷ tỷ, chỉ cần đệ khỏi bệnh, đệ muốn đánh tỷ tỷ, hay mắng tỷ tỷ đều được, đệ mau tỉnh lại, có được không?"

Lần đầu tiên Quân Lưu Niên thấy Liễu Nham khóc, trong lòng lại càng chua xót. Nữ tử này không có bởi vì phải ở rể mà cảm thấy hổ thẹn, không có bởi vì bị lạnh nhạt mà chán nản, đối với những chuyện xảy ra trên người nàng, nàng đều có thái độ hờ hững lạnh nhạt. Cho tới nay, bất kể hắn dùng thái độ gì đối với nàng, nàng đều dùng sự dịu dàng để đối xử lại với hắn. Dù vậy hắn vẫn luôn cảm thấy có khoảng cách, mặc dù nàng rất dịu dàng. Nhưng biểu hiện lúc này của nàng mới là chân thật nhất. Nàng không phải người lạnh lùng, cảm xúc của nàng thì ra chỉ dành cho người mà nàng quan tâm, mà người có thể khiến cho nàng quan tâm là người mắn biết bao.

Nữ tử như vậy, khi nàng đau thương lại khiến cho người khác cảm thấy toàn bộ thế giới cũng biến thành màu xám xịt. Quân Lưu Niên từ phía sau ôm lấy vai của nàng, muốn xoa dịu vết thương trong lòng nàng, hắn thì thầm an ủi: "Đừng đau lòng, Chỉ Vân còn cần nàng chăm sóc đấy."

Liễu Nham nghe thấy vậy dùng ống tay áo lau qua loa mặt một chút rồi hạ lời thề: "Về sau ta sẽ chăm sóc Chỉ Vân thật tốt, cho đệ ấy những thứ tốt nhất, sẽ không để đệ ấy bị bất kì người nào bắt nạt."

Lời thề sắt son cùng khuôn mặt đầy nước mắt được lau sơ sài của Liễu Nham, làm cho Quân Lưu Niên có chút buồn cười. Hắn khẽ cười ra tiếng, tiếng cười như chuông đồng kêu leng keng: "Giống hết con mèo." Nói xong hắn cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho Liễu Nham.

"Chàng cười thực sự rất dễ nghe, bình thường chàng nên cười nhiều chút, sẽ có nhiều người thích chàng hơn." Vẻ mặt Liễu Nham khi nói chuyện thực sự nghiêm túc.

Quân Lưu Niên bất mãn nhỏ giọng oán thầm: "Nàng hy vọng có nhiều người thích ta?'

Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ cho Liễu Nham nghe rõ: "Tiểu Niên đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người thích. Nếu Tiểu Niên chỉ cười cho một mình ta nghe, thì ta càng thích."

Khuôn mặt đang cười của Quân Lưu Niên xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng xoay người sang chỗ khác nhặt y phục rồi giả vờ bước đi để che dấu nội tâm đang bối rối, nhỏ giọng phản bác lại: "Nàng nói cái gì vậy, Chỉ Vân bị biến thành bộ dạng như thế này, rốt cuộc nàng có biện pháp gì chưa? "

"Bây giờ đám người của Liễu gia đang ở đâu?"

"Chắc là ở phòng khách bàn bạc xem làm thế nào ứng phó với Trương lão bản, tình huống của Chỉ Vân bây giờ, chỉ sợ tính toán lúc trước của bọn họ đã không được. Nàng có việc gì cần ta giúp không?"

"Chàng ở bên cạnh xem kịch là được rồi." Liễu Nham lấy từ trong túi tiền ra một viên thuốc, cố gắng để cho Chỉ Vân nuốt xuống. "Đi, chúng ta đi gặp bọn họ." Mọi chuyện cũng nên có cái kết.

Xem kịch ư? Quân Lưu Niên thực không rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, lúc này không phải làm cho người Liễu gia phải trả giá đắt ư? Sao nàng lại đi diễn kịch? Tuy hắn không rõ nàng muốn làm gì, nhưng hắn thực sự rất mong đợi đấy.

Vẻ mặt của Liễu Nham hết sức nghiêm túc, nhưng khi gặp người Liễu gia liền biến thành bi thương, nàng lảo đảo đi đến giữa đại sảnh, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, nước mắt tuôn như mưa.

Tất cả mọi người ở Liễu gia đều bị một màn này doạ cho sợ hãi, Liễu phu nhân vội vàng tiến lên, đưa tay đỡ nàng dậy: "Hài tử, con làm sao vậy?" Những người khác đều đang suy nghĩ xem nàng muốn làm gì. Nàng không phải nên tìm bọn họ đòi lại công đạo ư? Sao lại làm bộ dạng đáng thương quỳ gối xuống như thế này ư?.

Tiểu thư Liễu gia không có đầu óc chỉ chốc lát đã bình thường trở lại, bọn họ không quan tâm bao nhiêu năm qua Liễu Nham ngốc thật hay ngốc giả, dù sao nàng cũng chỉ là một kẻ không có kiến thức, tiểu nha đầu yếu đuối, có thể làm được chuyện gì, nhưng bọn họ quả thực bị ánh mắt sắc bén của nàng khi mới tới hù doạ làm cho sợ hãi.

Liễu Nham nức nở nó:, "Chỉ Vân đệ ấy...đệ ấy..."

Liễu phu nhân ngồi sụp trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, không rõ vui buồn, trong miệng thì thào tự nói, Ánh Tuyết ơi Ánh Tuyết, chàng muốn mang tất cả mọi thứ của ta đi mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng chàng sao? Hắn là nhi tử ruột thịt của chàng, vì sao chàng ở trên trời linh thiêng lại không bảo vệ cho hắn khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi vậy?

Chính Quân Liễu gia thầm nghĩ không ổn, nếu Chỉ Vân thực sự tắt thở. Vậy phải ăn nói làm sao với Trương lão bản đây? Cái lão sắc quỷ đó cũng chỉ coi trọng Chỉ Vân mà giờ hắn lại chết rồi, trong lúc nhất thời vẻ mặt Chính Quân không khỏi xuất hiện biểu tình tuyệt vọng.

Mặc dù Liễu Nham vẫn luôn cúi đầu khóc, nhưng nàng vẫn không bỏ qua vẻ mặt của bất kỳ một người nào trong Liễu gia. Tiểu thư thì hờ hững, thiếu gia lại vui sướng khi người gặp hoạ, mọi thứ đều bị nàng thu vào đáy mắt. Còn có vẻ mặt tuyệt vọng của Chính Quân cũng không thoái khỏi mắt nàng, trong chuyện này nhất định có ẩn tình, chuyện của Chỉ Vân, hắn nhất định không thoát khỏi liên quan.

Chỉ có bộ dáng suy sụp của Liễu phu nhân là không giống giả vờ, Liễu phu nhân tuy rằng tham tài sợ phu quân, nhưng bản chất không xấu, tình cảm của bà đối với phụ thân Ánh Tuyết của bọn họ cũng rất chân thực. Có trách thì trách bà cưới một phu quân tâm địa rắn rết, còn mặc kệ không quản, đối với Liễu Nham bây giờ, thì bà ta cũng không có loại tình cảm dưỡng dục gì với nàng cả, cho nên cũng không cần phải hạ thủ lưu tình.

Liễu Nham tiến lên đỡ Liễu phu nhân đứng dậy, Liễu phu nhân dựa vào nàng cố gắng đứng lên, xoay người nói với những người khác: "Đi tuyết viên nhìn Chỉ Vân lần cuối, dù sao nó cũng là huynh đệ của các con." Sau đó nhờ Liễu Nham nâng đỡ, bà run rẩy đi tới Tuyết Viên, đám người Liễu gia dù tình nguyện hay không tình nguyện cũng đều phải đi theo phía sau hắn.

Quân Lưu Niên vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh xem vở kịch này, trừ sự bi thương cùng yếu đuối ra, hắn không hiểu nàng còn có ý đồ gì khác. Nhưng mà đối với biểu cảm của Liễu Nham, hắn cũng rất thưởng thức, hiện tại hắn phát hiện nàng có một ưu điểm, co được duỗi được. Có lẽ nàng chính là một kho tàng, nhờ vẻ bề ngoài bình thường mà che dấu năng lực kinh thiên, chỉ cần khai thác một chút sẽ làm cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ.

Khi mọi người tới Tuyết Viên, Chính Quân Liễu gia là người đầu tiên vọt vào, dò xét hơi thở của Chỉ Vân, rốt cục ông cũng tin tưởng Chỉ Vân thực sự đã chết. Sau đó có ông chút ghét bỏ, dùng khăn cẩn thận lau tay, rồi tiện tay ném cái khăn kia lên y phục toàn máu của Chỉ Vân.

Một màn này khiến Liễu Nham hừ lạnh, nàng nhất định phải làm cho ông ta trở thành người dơ bẩn nhất, chật vật nhất, ngàn người căm ghét, vạn người thoá mạ. Càng phải để cho ông ta nếm thử mùi vị bị nữ nhi mình yêu thương vứt bỏ là như thế nào.

Liễu phu nhân yên lặng nhìn gương mặt của Chỉ Vân, dung mạo này giống với Ánh Tuyết năm đó như đúc. Chuyện này cũng giống như mười mấy năm trước, dung mạo này đã ở trước mặt nàng hương tiêu ngọc vẫn. Bà muốn tiến lên sờ khuôn mặt kia một lần, tỉ mỉ nhìn gương mặt đó kỹ một lần, chỉ là chân của bà như bị chôn xuống đất, không có dũng khí bước về phía trước. Bà thở dài nói: "Chôn đi, chôn cùng chỗ với Ánh Tuyết đi."

Liễu Nham nghe thấy vậy lại một lần nữa quỳ gối trước mặt Liễu phu nhân, "Nương, tang lễ của Chỉ Vân hãy giao cho con đi. Mọi người ở nơi này nói lời tạm biệt với đệ ấy đi, con muốn để cho đệ ấy bình thản ra đi, không hợp táng cùng phụ thân, bọn họ mà gặp nhau dưới cửu tuyền cũng chỉ càng thêm thương cảm mà thôi."

"Điều này sao được? Nó sinh là người Liễu giam, chết là ma Liễu gia, con chỉ là một tỷ tỷ ở rể nhà người ta, có tư cách gì? Nếu để truyền ra ngoài, chẳng phải là ném mặt mũi của Liễu gia chúng ta đi hay sao?" Chính Quân lập tức không vui, Trương lão bản kia cũng không phải dễ đối phó, nếu không để bà ta tận mắt nhìn thấy thi thể của Chỉ Vân, bà ta nhất định sẽ nghĩ rằng mình có ý lừa gạt. Chỉ Vân giao cho tiểu cô nương này làm sao mình có thể qua cửa của Trương lão bản kia đây.

Liễu Nham vừa quỳ vừa tiến tới trước mặt Chính Quân Liễu gia, ôm lấy chân ông, kéo ống quần ông: "Phụ thân, con chỉ có một đệ đệ ruột này thôi, người đồng ý đi mà!" Tiếp đó nàng lại dùng giọng cầu xin nói với Liễu phu nhân: "Nương, nể mặt phụ thân đã mất của con, con xin người đáp ứng yêu cầu duy nhất này của con đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.