Đêm hôm ấy, Liễu gia ánh lửa ngút trời. Liễu Nham đứng ở lầu cao của Quân
phủ, ánh mắt nhìn về hướng Liễu phủ, cười không ra tiếng. Cách trả thù
một người mạnh nhất chính là làm cho họ chết tâm đúng không?
Liễu Nham vẫn luôn ru rú ở trong nhà, cố gắng ít xuất hiện, nhưng người bên ngoài lại đang điên cuồng tìm nàng.
Một tòa cung điện bên trong hoàng cung, nam tử tuyệt mỹ nét mặt dữ tợn
:"Hai người các ngươi đúng là cái thùng cơm, tìm bao nhiêu ngày rồi,
ngay cả một người cũng không tìm được, thân phận của nàng cũng không mảy may tra ra. Ám vệ trong hoàng cung đều để trưng bày hay sao?"
Ở
một cung điện khác, một nam tử trang điểm duyên dáng sang trọng, sắc mặt cũng khó coi, nữ tử ngày ấy cứu Tam hoàng tử rốt cuộc là ai? Ngay cả
tên cũng không tìm được chẳng nhẽ nàng đột nhiên xuất hiện rồi lại biến
mất không một dấu vết hay sao?
Túy Hồng lâu, một con chim bồ câu
chân buộc ống trúc bay tới, Liên Tích lấy ống trúc trên đùi nó xuống,
trong thư nói nữ tử bọn họ muốn tìm ở vai phải có đóa hoa tường vi. Hoa
tường vi ư? Chẳng lẽ muốn hắn lột y phục người kia ra hay sao?"Linh Nhi? ? ?"
"Chuyện gì Công tử?"
"Đi ghi bốn tờ thiệp, mời bốn
người kia ngày mười lăm tháng này tới đây xem ta biểu diễn." Trong đầu
của hắn hiện lên một nữ tử tướng mạo bình thường, khí chất lạnh nhạt,
hắn thật sự hi vọng người hắn muốn tìm là người kia.
"Công tử, thiếp mời của Liễu tiểu thư đưa đến Quân phủ sao?"
"Ta nói Linh Nhi, lúc nào thì ngươi biến ngốc rồi. Trên thiếp mời ghi là Lâm Ngọc Nghiên, đưa đến nhà nàng mới mua đi."
Chỉ Vân vẫn chưa tỉnh, nếu đã không còn nguy hiểm, có lẽ chiều nay hắn sẽ
tỉnh lại, Liễu Nham định trước khi hắn thanh tỉnh phải làm xong xuôi mọi chuyện cần làm.
Nhưng nàng còn chưa đi ra khỏi cửa, Liễu Tam đã
tới nhà tìm nàng. Không nghĩ tới Liễu gia nhanh như vậy đã xảy ra
chuyện, chẳng lẽ Liễu phu nhân và Chính quân không cứu vãn được tình
hình?
Vẻ mặt Liễu Tam hoảng sợ quỳ trước cửa: "Đại tiểu thư, vừa
rồi Trương chưởng quỹ dẫn người đến, đuổi hết mọi người ở trong phủ ra
ngoài. Chính quân và Tam tiểu thư sống chết không chịu đi, Tam tiểu thư
bị đánh hộc máu sắp chết."
"Trương chưởng quỹ nhanh như vậy đã tới rồi? Bọn họ cũng không nghĩ được biện pháp nào sao?"
"Từ khi Đại thiếu gia mất, phu nhân giống như là không có linh hồn, buổi
chiều thì quỳ gối trong từ đường, không ăn cũng không uống. Tối hôm qua, Tuyết viên bị cháy, bị đốt thành một vùng phế tích. Lúc ấy phu nhân
giống như người điên, liều mạng muốn chạy vào bên trong, nếu như không
phải người xung quanh lôi kéo, có lẽ đã táng thân nơi biển lửa."
Tuyết viên cháy là do nàng sai người làm, mặc dù Tuyết viên cũ nát, nhưng vẫn lưu giữ những kỷ niệm của phụ thân lúc còn sống. Đốt nó đi, cũng xóa đi hết thảy nhớ nhung của Liễu phu nhân đối với phụ thân, nàng cũng không
cần phải trách cứ gì nữa.
Liễu Nham hừ lạnh một tiếng, đối đãi
với hai hài tử của mình như vậy, còn giả dại giả điên cái gì, đúng là đồ giả dối. Không biết bây giờ đám người Liễu gia ra sao, nàng thật sự tò
mò đây. Thôi hôm nay trước hết đi Liễu phủ xem náo nhiệt đã!
Rất
nhiều người luôn thích bát quái náo nhiệt, nếu như có thể bỏ đá xuống
giếng thì không gì có thể tốt hơn. Trước cửa Liễu phủ người đứng xem vây ba vòng trong ba vòng ngoài, chật như nêm cối, chính là chứng cứ rõ
ràng nhất, Liễu Nham nhìn những người...kia cố dốc sức liều mạng nhìn về phía trước, nàng chợt nhận ra bất kể ở thời đại nào, cũng không làm
thay đổi được bản tính tò mò của con người.
"Đại tiểu thư, người
có muốn vào bên trong xem phu nhân không? Ta dẫn người đi cửa sau." Nhìn thế trận này, xem ra cửa trước xác định không thể đi vào được.
"Không cần." Đứng ở chỗ này xem là được rồi, nàng căn bản cũng không muốn theo đám người Liễu gia làm diễn viên. Liễu Nham có thể tưởng tượng ra được
khuôn mặt Liễu Chính quân đầy nước mắt nước mũi cầu nàng cứu bọn họ, dù
sao da mặt của Liễu Chính quân cũng rất dày.
Không cần ư? Liễu
Tam nhìn chằm chằm Liễu Nham vẻ mặt mang theo nghi hoặc, Đại tiểu thư
không phải nhanh chóng tới cứu nguy hay sao? Nàng cố gắng nhìn kỹ, nhưng có nhìn thế nào không nhìn ra trên mặt đại tiểu thư xuất hiện bất kỳ
biểu cảm gì.
"Ơ? ? ? Mau nhìn, người của Liễu gia đã đi ra!" Đám
người rối loạn nhốn nháo nhìn cửa Liễu phủ từ từ mở ra, trên vai mỗi một người Liễu gia khoắc theo một tai nải nho nhỏ đi ra.
"Xem ra Liễu phủ thật sự về tay người khác! Chậc chậc, quả nhiên làm ăn thất bại!" Một nữ nhân Giáp nghị luận.
Lập tức nữ nhân Ất phản bác : "Ngươi không biết rồi! Vốn dĩ Liễu phu nhân
đem nhi tử của mình đi gán nợ. Nhưng nhi tử này không chịu, cho nên ngay hôm thành thân tự sát."
"Tự sát, ngươi nghe ai nói?" Một nữ nhân Bính vẻ mặt không tin hỏi lại.
" Biểu tỷ của con nuôi Thê chủ nhà nhị cữu ta làm người hầu ở Liễu phủ,
nàng đã nói như vậy." Nữ nhân Ất đắc ý ưỡn ngực, bày ra một tư thế ở đây ta lớn nhất nói.
Chung quanh tiếng xì xào bên tai không dứt,
Liễu Nham cũng không để ý nữa. So với nhà báo ở hiện đại, phóng viên và
dân mạng, thì năng lực bát quái của các nàng cũng chỉ được coi như ở
giai đoạn trẻ con, còn nàng thì chỉ muốn đến xem nét mặt chán nản của
đám người Liễu gia mà thôi.
Người đầu tiên đi ra là Liễu phu
nhân, đôi mắt nàng trống rỗng không có một tia ánh sáng, giống như tất
cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến nàng. Sống có gì vui, chết có
gì khổ, trong một khắc Tuyết viên cháy thành tro bụi, lòng của nàng cũng đã chết theo.
Không tệ, đây là kết quả mà Liễu Nham muốn, tâm
của Liễu phu nhân đắng nhẽ nên chết lâu rồi. Thế nhưng khi nàng thấy một màn như vậy, lòng của nàng lại ẩn ẩn đau, Liễu Nham ngươi đau lòng sao?
Đi ra tiếp theo là Liễu Chính quân, hắn thoạt nhìn chật vật hơn nhiều. y
phục màu hồng phấn trên người dính đầy vết máu, ngày thường tóc tai
chỉnh tề giờ đây cũng đã rối bời rơi trên vai. Quay đầu về bên trong cửa mắng chửi gì đó, lúc đi qua bậc cửa thì hắn hơi lảo đảo một cái.
Liễu Nham không khỏi bật cười, quả nhiên là một phu quân ngang ngược thích
giương nanh múa vuốt, nhưng mà chuyện này mới chỉ bắt đầu thôi. Với tư
cách là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha
cho hắn.
Mọi người Liễu gia lục tục ra khỏi Liễu phủ, Liễu tam
tiểu thư là được khiêng ra. Liễu nhị tiểu thư mắng chửi to nhất, nhưng
khi thấy ánh mắt hung tợn của hộ vệ Trương phủ, thì bị dọa đến mức không dám mở miệng nữa. Liễu tam thiếu gia điêu ngoa bốc đồng hôm nay lại vô
cùng an tĩnh, giống như quả cà trong sương giá vậy*.
*Nguyên văn: “sương đả đích gia tử nhất bàn”: Quả cà trải qua sương
giá, da sẽ nhũn ra, còn "Ỉu xìu nữa" . Đây là ví von tinh thần không
phấn chấn, vô tình.
Liễu Nham vốn cho rằng đi xem một vở
tuồng để hả giận, nhưng lại không thấy hứng thú lắm, quả nhiên nàng
không thích hợp làm người ác! Lúc tầm mắt của nàng nhìn đến Liễu nhị
thiếu gia, thì rất là không đành lòng. Nam hài này bình thường luôn yên
lặng, lần này đi theo người nhà gặp phải tai bay vạ gió, vốn dĩ Liễu
Nham không muốn tổn thương hắn.
Cuối cùng, một nữ tử tai to mặt
lớn đi theo ra ngoài, nàng cười đến hèn mọn bỉ ổi, vẻ mặt đắc chí vừa
lòng, cứ như là Liễu phủ sớm chính là vật trong túi của nàng vậy.
Liễu Nham có một loại trực giác, Chỉ Vân xảy ra chuyện cùng nữ tử này thoát
không khỏi liên quan, Liễu phủ phá sản nhất định là do nàng ở phía sau
giở trò quỷ. Cười đi, để cho ngươi cười nữa thêm mấy ngày nữa, Liễu gia
hôm nay chính là Trương gia ngày mai. Trong mắt Liễu Nham là một tia
cười yếu ớt, không thấy đáy mắt."Liễu Tam, đi theo ta."
Liễu Tam
đi theo nàng đi vào một trà lâu an tĩnh, Liễu Nham đưa cho nàng một tấm
ngân phiếu."Đây là một trăm lượng, từ nay về sau ngươi không cần ở Liễu
phủ làm việc nặng nữa. Việc ngươi cần làm là mỗi ngày đi theo người nhà
Liễu gia quan sát xem họ làm gì, sau đó báo lại cho ta. Nhất là Nhị
thiếu gia, nếu như hắn xảy ra chuyện, nhất định trước tiên phải cho ta
biết, rõ chưa?"
Liễu Tam nhìn tấm ngân phiếu mà chảy nước miếng,
nghe xong lời của Liễu Nham, nàng không ngừng gật đầu, nhìn trộm Liễu
Nham một cái, rồi nhét vội ngân phiếu vào trong người.
"Ngươi đi đi! Nhớ rõ chuyện ta phân phó, chỗ tốt không thiếu phần của ngươi."
Liễu Tam liên tục vâng dạ, sau đó vui mừng rời đi, không thể tưởng được nàng cũng có một ngày phát tài. Lúc nàng rời khỏi tầm mắt của Liễu Nham,
nhịn không được điên cuồng cười ra tiếng.
Liễu Nham đi Tụ Tiên Lâu tìm Trần chưởng quỹ, chắc hẳn Quân Lưu Niên đã cùng nàng nói xong.
Vừa nghe thấy tiểu nhị báo Lâm tiểu thư đến, Trần chưởng quỹ vội vội vàng
vàng chạy xuống lầu, lôi kéo Liễu Nham không buông."Lâm tiểu thư, cuối
cùng lão hủ cũng trông thấy ngươi. Ta đã xin phép thiếu gia rồi, hắn đáp ứng toàn bộ điều kiện của ngươi."
"Làm phiền tiền bối."
"Đây ta đưa cho ngươi ngân phiếu năm ngàn lượng, Lâm tiểu thư nhớ cất kỹ."
"Năm ngàn lượng? Số lượng này không đúng. Lúc trước ngươi đã cho ta hai
nghìn lượng tiền đặt cọc, bây giờ ngươi đưa cho ta ba nghìn lượng là đủ
rồi."
"Đây không phải ta cho, mà là thiếu gia nhà ta phân phó,
Lâm tiểu thư nhất định phải nhận lấy, nếu không ta không tiện bàn giao
lại với thiếu gia đâu." Trần chưởng quỹ rất là khó xử, muốn nói lại
thôi.
"Tiền bối còn có chuyện gì sao?" trên mặt Trần chưởng quỹ rõ ràng viết dòng chữ có việc muốn nhờ ngươi.
"Ha ha, cái đó? ? ? Lão hủ xác thực có một chuyện muốn nhờ. Thiếu gia nhà
ta thật thưởng thức tiểu thư, muốn gặp mặt Lâm tiểu thư một lần, không
biết người có thể đến gặp thiếu gia được không?"
Gặp mặt Quân Lưu Niên, Liễu Nham cũng không muốn. Nàng đây coi như là giúp hắn có mục
đích, nếu như gặp mặt ngược lại sẽ rất là lúng túng."Tiền bối, người
biết rõ nhà của ta không phải ở Đô thành, lát nữa ta còn phải trở về
nhà. Đi ra ngoài lâu như vậy, người trong nhà sẽ lo lắng, ta thật sự là
không thể đi."
Trần chưởng quỹ rất là tán thưởng: "Ôi, nữ tử
giống như Lâm tiểu thư bây giờ biết quý trọng người nhà quả thật không
nhiều lắm, ai gả cho ngươi thật đúng là có phúc. Một khi đã như vậy, lão hủ cũng không miễn cưỡng, tiểu thư bảo trọng."
Có phúc? Sợ là thiếu gia của ngươi sẽ không như thế đâu.
"Tiền bối cũng bảo trọng."
Liễu Nham ra khỏi Tụ Tiên Lâu liền đi về phía căn nhà nàng mới mua, nàng
không ngờ rằng có một điều bất ngờ đang chờ nàng. Biển treo trên cửa đã
được đổi thành Lâm phủ, Như Tâm, Như Ý tiểu gia hỏa này làm việc hiệu
suất rất tốt.
Trong nhà không yên tĩnh giống như ngày trước, hôm
nay trong nhà hình như có tiếng cải vã. Đã xảy ra chuyện gì? Liễu Nham
bước nhanh đi vào, lại bị hai thị vệ áo đen cản lại. Bằng trực giác của
mình, nàng biết hai người kia tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
"Người nào?" Một người trong đó mở miệng hỏi.
"Ta là chủ nhân Lâm phủ, nhị vị là?" Vậy mà đảo khách thành chủ, giống như nàng mới là khách.
"Thì ra Lâm tiểu thư, thất kính. Mời vào, thiếu gia nhà ta đợi ngươi đã lâu rồi."
Thiếu gia? Cho tới bây giờ, Liễu Nham chỉ biết có một thiếu gia là Quân Lưu
Niên. Nàng không nhớ rõ lúc nào lại trêu chọc một vị thiếu gia nữa, hành động cứu mỹ nhân lần trước nàng đã sớm quên sạch sẽ.
Trong phòng Như Tâm nghe thấy tiếng nói của Liễu Nham lập tức hô to: "Tiểu thư, cứu mạng!"
Người được gọi là thiếu gia chính là Hiên Viên Phong, hắn sửa sang lại đầu
tóc và y phục, trừng mắt nhìn Như Tâm, thấp giọng quát : "Hô cái gì mà
hô, ta có nói muốn mạng của các ngươi sao?" Sau đó đi tới chỗ người mới
vừa bước vào cửa là Liễu Nham, làm nũng nói : "Nghiên tỷ tỷ, cuối cùng
ngươi đã trở về."
Như Tâm và Như Ý co quắp một trận, âm thanh này quả thật làm cho người ta tê dại, so với hình tượng hung dữ ép cung vừa rồi thật sự cách biệt quá xa!
Liễu Nham nhìn hắn hơn nửa ngày,
rốt cuộc nhớ ra: "Ngươi là vị công tử giả gái trong ngõ nhỏ ngày đó?"
Không nên trách nàng, năng lực nhớ người của nàng vẫn luôn kém như vậy,
Hiên Viên Phong thay đổi nam trang, thật sự rất khó nhận thức.
"Nghiên tỷ tỷ nhanh như vậy đã quên ta rồi sao?" Hắn giả bộ như sắp khóc. Từ
nhỏ đến lớn, làm gì có người nào từng gặp qua hắn lại có thể không nhớ
rõ hắn đâu, Liễu Nham tuyệt đối là người thứ nhất.
Liễu Nham cảm
thấy nàng mới chính là người muốn khóc đây, vị Đại thiếu gia này quả
thật là khó dây dưa."Xin hỏi Công tử đến hàn xá có chuyện gì?"