Mặc dù Liễu Nham không biết võ công, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được
chút manh mối, lúc ấy nàng đã cảm thấy hai nữ tử đang đánh nhau cùng
Đường Ninh dường như chân tay có chút gò bó, không dám dùng hết toàn
lực. Nhưng nàng cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, chạy thoát chết vẫn quan
trọng hơn, nàng tiện tay ném ra một viên đạn khói, ôm Quân Lưu Niên sử
dụng khinh công chạy thoát.
Thật vất vả mới chạy ra khỏi rừng
mai, đi tới thị trấn, tìm một quán trà ở phụ cận nghỉ một chút. Kỳ quái
là không có ai đuổi theo, khinh công của nàng đã giỏi đến trình độ này
sao? Nàng sờ túi nhỏ bên hông, móc ra một viên đạn màu bạc.
Hình
như viên này mới là đạn khói! Như vậy viên nàng đã ném ra kia là? ? ?
trời ạ, nàng thật vất vả mới chế được viên thuốc kìm hãm nội lực, lại
quăng ra dễ dàng, thảo nào lại thuận lợi chạy thoát được như vậy.
Nàng uống hết một ly trà, thở hổn hển mấy cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhìn Quân Lưu Niên ở trong ngực, tay hắn vẫn luôn ôm chặt lấy cổ của
nàng, chạy được nửa đường hắn liền ngất đi.
Bởi vì thời gian nàng ôm hắn phi thân ở trên không quá lâu cho nên sắc mặt hắn mới ửng đỏ,
hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài khẽ run, đôi môi lại tựa như một
quả anh đào mời người ta hái. Lúc này ngồi ôm mỹ nhân trong lòng mà tâm
vẫn không loạn chắc chỉ có Liễu Hạ Huệ mà thôi, Liễu Nham tự nhận mình
không thể đạt được cảnh giới giống như vị nhân huynh kia, nàng cúi
người, ngậm lấy cặp môi đỏ mọng của hắn.
Lúc này, Quân Lưu Niên
từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mặt của Liễu Nham phóng đại ngay ở trước mắt
mình, trên môi truyền đến cảm giác tê dại kỳ lạ.
Liễu Nham đối
mặt với đôi mắt trong suốt của hắn, có chút ngượng ngùng, tựa như tiểu
hài tử làm chuyện sai bị bắt tại trận, nhưng nàng cũng không nỡ buông
môi của Quân Lưu Niên ra.
Quân Lưu Niên lập tức bối rối, theo bản năng đẩy nàng ra, nhưng lại bị Liễu Nham ôm thật chặt trong ngực, không thể động đậy. Lúc này hắn mới phát hiện mình dùng một tư thế vô cùng
mập mờ rúc vào lồng ngực của Liễu Nham, trong lúc nhất thời hắn yên lặng nằm im tại đó. Liễu Nham thì trái lại, lúc này trấn định hơn nhiều,
nàng vẫn như trước dùng cánh tay ôm chặt lấy hắn, địch không động, ta
không động.
"Cái kia? ? ? Nàng thả ta xuống đi, ta khát nước."
Quân Lưu Niên cảm thấy bản thân mình nóng như tôm luộc nên muốn rời khỏi vòng tay của Liễu Nham để hạ nhiệt một chút.
Liễu Nham bĩu môi, trên mặt biểu lộ ta sẽ không buông, đưa tay lấy ly trà trên bàn, cười trộm nói: "Ta giúp chàng uống."
Này? Hắn nhìn Liễu Nham đưa ly trà lên miệng hớp một ngụm, sau đó chẫm dãi
đến gần hắn, hắn vội vàng giựt lấy cái chén trong tay Liễu Nham, hô to:
"Tự ta uống là được rồi." Chỉ nghe một tiếng ừng ực, Liễu Nham nuốt
xuống ngụm nước ở trong miệng.
"Ừ, độ ấm vừa phải." Nàng đưa ly
trà đến gần miệng của Quân Lưu Niên, vẻ mặt cười xấu xa: "chẳng lẽ Tiểu
Niên muốn vi thê “tự mình” cho chàng uống? "Tự mình” hai chữ này bị nàng tận lực kéo rất dài.
Quân Lưu Niên bị sặc nước một cái, biết
mình bị chơi xỏ, ho khan, trợn trừng mắt nhìn Liễu Nham. Trong đôi mắt
đẹp của hắn liện lên một chút hơi nước, Liễu Nham nhìn thấy như vậy thì
tâm thần nhộn nhạo. Đừng thế mà, nếu còn tiếp tục như vậy nàng sẽ hóa
thân thành lang nữ mất. Vì vậy nàng cố làm ra vẻ nghiêm túc nói với Quân Lưu Niên: "Tiểu Niên đây là đang quyến rũ vi thê sao? Chàng còn nhìn ta như thế ta sẽ ăn chàng đấy."
Quân Lưu Niên bị dọa liền thu hồi
ánh mắt, nhấc đầu vùi sâu vào trong ngực Liễu Nham, hờn dỗi nói một
tiếng "Sắc phôi." Hắn chợt nhớ ra vừa rồi Liễu Nham trêu ghẹo hắn tự
mình xưng là "Vi thê", nhịn không được trong lòng hơi nở hoa.
Một tiếng "Sắc phôi" khiến cho Liễu Nham nhớ tới thời điểm nàng vừa tới thế giới này, khi đó Quân Lưu Niên cũng mắng nàng một câu như thế, sau đó
quất nàng ba roi, thật sự là khiến nàng bong da tróc thịt. Nàng lại nhìn Quân Lưu Niên núp ở trong ngực mình giống như một con mèo con, trên
khóe miệng mang theo ý cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thật trời cao đối với nàng cũng không tệ, mặc dù sau một giấc ngủ liền đem
một cô hồn lẻ loi là nàng ném tới cái thế giới này, nhưng ở chỗ này nàng có thể học được y thuật tinh xảo, có thân nhân giống như Thái bà bà và
Chỉ Vân, có ba đến năm tri kỷ, tuy rằng có một chút chưa quen nhưng
dường như nàng lại thích nhất tiểu nam nhân có bề ngoài cường hãn này,
làm thê như nàng còn mong ước gì hơn?
Liễu Nham nhìn sắc trời
càng ngày càng tối, kéo Quân Lưu Niên đang làm đà điểu trong ngực của
mình ra ngoài: "Tiểu Niên, sắc trời đã tối, chúng ta về nhà đi!" Quân
Lưu Niên từ trong ngực của nàng đứng lên, đưa mắt nhìn bốn phía xung
quanh, nhưng lại không dám nhìn nàng.
Liễu Nham nhìn ánh mắt hắn
chuyển loạn, trong lòng âm thầm bật cười, thật không biết thường ngày
hắn ngụy trang vẻ cường hãn như thế nào. Sau đó rất tự nhiên cầm lấy tay hắn, hai người cùng đi ra khỏi quán trà. Dưới trời chiều, bóng của hai
người trải xuống mặt đất thật dài, người ngoài nhìn vào cũng thấy hai
người bọn họ thật xứng đôi. Nữ tử áo xám thanh nhã, nam tử áo hồng xinh
đẹp.
Trên đường phần lớn nữ tử đều ngừng chân, đắm đuối nhìn Quân Lưu Niên, điều này làm cho trong lòng Liễu Nham vô cùng không thoải
mái. Nàng nghiêng người, ngăn cản những ánh mắt kia rơi vào trên người
Quân Lưu Niên. Nàng nhìn chăm chú Quân Lưu Niên thật lâu, mở miệng nói:
"Tiểu Niên, về sau không nên mặc y phục xinh đẹp như thế này đi ra
ngoài."
" Hử?" Quân Lưu Niên không hiểu nhìn nàng, hắn mặc y phục này thì có vấn đề gì ? Hắn không vẫn chưa ý thức được là mình bị người
khác nhìn chằm chằm, với tư cách một trong Tứ công tử của Đô thành, thì
chuyện này cũng cực kỳ bình thường.
Vẻ mặt Quân Lưu Niên mờ mịt,
khiến cho Liễu Nham càng không thích, nàng rất muốn rống to, chàng không phát hiện được đám sắc nữ ở trên đường dùng ánh mắt thô bỉ nhìn chàng
sao? Lại nghĩ, khuôn mặt Quân Lưu Niên đẹp như vậy, sợ rằng hắn có mặc
kiểu gì cũng chẳng khác biệt là bao! Nàng bất đắc dĩ nói: "Bởi vì ta
thích bộ dáng Tiểu Niên thanh nhã thoát tục."
Quân Lưu Niên nhỏ giọng gắt giọng: "Trên đường nhiều người như vậy, nàng nói mê cái gì thế."
Liễu Nham nắm thật chặt tay Quân Lưu Niên, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta có nói mê hay không, Tiểu Niên thật sự không biết sao?"
Trên đường càng ngày càng có nhiều người nhìn hai người thân mật, lớn mật
hơn nữa chính là bọn họ thậm chí bắt đầu nghị luận. Khuôn mặt Quân Lưu
Niên ửng hồng, không để ý đến nàng, kéo nàng bước nhanh đi về phía Quân
phủ.
Lan Y, Lan Trúc vẫn luôn quanh quẩn ở cửa ra vào Lưu Viên,
thiếu gia và Trang Thân Vương đi lâu như vậy, làm sao vẫn chưa trở về.
Từ lúc Trang Thân Vương và Quân Lưu Niên quen biết, ấn tượng của Lan Y
đối với nàng vẫn luôn không tốt, Lan Y luôn cảm thấy nàng là một nữ tử
phụ bạc, từng bước một dụ dỗ thiếu gia rơi vào bẫy của nàng. Lần này
thiếu gia cùng nàng đi ra ngoài không nên khôi phục tình xưa nghĩa cũ,
thế mới là tốt. Hôm nay tiểu thư cũng không ở trong phủ, chỉ mong là
nàng đi tìm thiếu gia.
Lan Túc và lan Y đang đứng lo lắng, chợt
nghe xa xa có người hô, thiếu gia đã trở về. Lan Y và Lan Trúc nhanh
chóng ra nghênh đón, lại nhìn thấy tiểu thư nắm tay thiếu gia đi tới.
Thấy tình cảnh này, bọn họ vui vẻ yên tâm nở nụ cười, hai người nhìn như là đã tu thành chánh quả.
Quân Lưu Niên thấy Lan Y và Lan trúc
vẫn luôn mỉm cười, cảm thấy bọn họ dường như là đang giễu cợt hắn, hắn
thoáng dùng chút khí lực, ý đồ rút tay mình trở về, lại bị Liễu Nham nắm thật chặt. Đành phải nhìn Lan Y nói: "Ta đói rồi dọn cơm đi." Rốt cuộc
cũng đuổi được bọn họ đi.
Liễu Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức
giận của hắn, an ủi: "Chúng ta là phu thê danh chánh ngôn thuận, tại sao phải tránh mọi người!"
Lời này Quân Lưu Niên nghe vào trong tai
cũng không phải một loại an ủi, Liễu Nham vậy mà cũng trêu ghẹo hắn, tức giận nói: "Ai cùng nàng là phu thê?"
Liễu Nham làm ra vẻ thương cảm: "Thì ra ở trong lòng của Tiểu Niên, ta còn chưa phải là thê của chàng!"
Quân Lưu Niên không đành lòng khiến nàng không vui, định mở miệng giải
thích, lại phát hiện trên mặt Liễu Nham không có một chút buồn bã, ngược lại trên mặt nàng mang theo nụ cười xấu xa, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói: "Một khi đã như vậy, vậy tối nay ta sẽ để Tiểu Niên biết rõ, ai mới là
Thê chủ của Tiểu Niên, có được hay không?" Nói xong ghé vào lỗ tai hắn
khẽ thổi ra một hơi, khiến Quân Lưu Niên hơi run rẩy.
Mặt của
Quân Lưu Niên giống như quả hồng chín, hắn quay người chạy vào trong
phòng. Liễu Nham thấy hắn bỏ chạy, nhanh chóng đuổi theo.
Ăn cơm
xong, Liễu Nham đi thăm Chỉ Vân vẫn đang ngủ say, nhờ mọi người dốc lòng chăm sóc, sắc mặt hắn cũng đã hồng nhuận. Đợi ngày mai hắn tỉnh lại,
điều dưỡng thêm chút nữa, sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu thôi.
Xem qua Chỉ Vân, Liễu Nham lại lộn trở lại phòng của Quân Lưu Niên. Quân
Lưu Niên vẫn chăm chú nhìn về phía cửa, trong lòng có chút hoảng loạn,
qua đêm nay nàng thật sự thành Thê chủ của mình sao? Nghĩ đến đây, hắn
thoáng an tâm, đây hẳn cũng là điều hắn mong đợi đi! Cửa mở ra, tim của
hắn khẽ nảy lên một cái, bóng dáng vẫn ở trong lòng hắn nhẹ nhàng xuất
hiện ở cửa ra vào.
Liễu Nham nhìn quanh căn phòng một chút, Lan Y biết điều đã sớm đi ra. Trong phòng chỉ có Quân Lưu Niên, sắp trở thành Tiểu Niên của một mình nàng.
Người nọ ngồi ở bên giường cố giả
bộ trấn định, đang dùng tay vò nát y phục, nhìn qua thật quá đáng yêu.
Thật ra thì vào giờ này khắc này, trong lòng Liễu Nham cũng có chút khẩn trương.
Nàng từ từ đi qua, cầm lấy tay Quân Lưu Niên: "Nắm tay
nhau cả đời, bên nhau đến già. Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người
thề nguyện. Một khi yêu, đời này ta cũng sẽ không buông tay chàng ra.
Tiểu Niên, chàng có bằng lòng hay không?"
Quân Lưu Niên chấn động trong lòng, cả đời này cũng không buông tay hắn sao? Hắn nhớ tới phụ
thân đã từng nói, một nữ nhân nếu như thật sự yêu một nam nhân thì cả
đời này nàng cũng chỉ cho phép một mình nam nhân đó sánh bước cùng nàng
mà thôi, hắn thật sự cũng tìm được người như thế sao? Hắn nhìn Liễu Nham thẹn thùng gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định.
"Tiểu Niên, ta
yêu chàng." Liễu Nham ở cần cổ Quân Lưu Niên hít sâu một hơi: "Tiểu Niên thật là thơm! Hôm nay vi thê chạy đường xa như vậy, còn chưa có tắm.
Tiểu Niên ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đợi vi thê nha!" Sau tấm bình
phong, Lan Y đã chuẩn bị xong nước tắm, một lát truyền ra tiếng nước rội ào ào.
Quân Lưu Niên nhìn bóng dáng chiếu lên bình phòng, cảm
giác hạnh phúc ấm áp dâng đầy. Bên tai từng câu từng chữ một được lặp
lại, Tiểu Niên, Ta yêu chàng, Tiểu Niên, Ta yêu chàng? ? ? Quân Lưu Niên bất tri bất giác (không ý thức được) cả người trở nên hỗn loạn.
Đến lúc Liễu Nham tắm rửa xong đi ra, phát hiện Quân Lưu Niên vẫn để nguyên y phục ngã ở trên giường, khuôn mặt đỏ ửng. Nàng bước nhanh về phía
trước, sờ tay lên trán của hắn, trời ạ, thật nóng. Hôm nay hắn đi rừng
mai một chuyến, bị gió lạnh thổi lâu như vậy, lại còn bị kinh hách, khó
trách hắn sẽ bị nhiễm phong hàn.
Sau khi nghĩ đến điều này tâm tư Liễu Nham đã sớm ném ra khỏi chín tầng mây, nàng vội vàng cởi bỏ áo
ngoài của Quân Lưu Niên lại giúp hắn nằm yên ổn ở trên giường, dùng chăn bọc hắn cực kỳ chặt chẽ. Lấy một chậu nước lạnh, dùng khăn vải thấm ướt đặt trên trán của hắn. Cuối cùng nàng đút cho hắn ăn một viên thuốc hạ
sốt do nàng đặc chế, viên thuốc hạ sốt này vốn là do Liễu Nham đặc biệt
làm cho Quân Lưu Niên, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có đất dụng võ.
Đã trễ thế như vậy, Liễu Nham không muốn gọi Lan Y, cả đêm cũng chỉ có
nàng chiếu cố Quân Lưu Niên. Nàng không ngừng đổi khăn vải trên đầu cho
Quân Lưu Niên, cách vài phút lại thử độ ấm trên trán hắn. Cho đến khi
tác dụng của viên thuốc được phát huy, Quân Lưu Niên đổ mồ hôi, nhiệt độ hạ xuống, nàng lại lau thân thể cho hắn, đổi một bộ y phục khô, để
nguyên y phục vừa mới thay cho hắn ở bên cạnh rồi nặng nề thiếp đi.