iống như dự đoán của Nhiếp Đông Nhạn, Lý Mộ Bạch quả đúng là một nam
nhân siêu dễ khi dễ, cá tính ôn hòa, tính tình rất tốt, muốn sai khiến
hắn chỉ cần tùy tiện nói vài câu, hoặc là bày ra khuôn mặt khổ sở là
được, bất kỳ ai đi đến trước mặt hắn giương oai cũng không có vấn đề gì, cho dù ngươi có cười trộm, hắn cũng chỉ cười khổ.
Khó được có “Nô lệ” ngoan ngoãn như vậy
mặc nàng sai bảo, hiển nhiên Nhiếp Đông Nhạn sẽ không dễ dàng buông tha. Một khi có yêu cầu, dù là yêu cầu khó khăn đến đâu hắn cũng đáp ứng.
“Lý công tử, nhất định cha ta sẽ cử người ra tới tìm ta, ta đề nghị chúng ta đường vòng đi.”
“Đường vòng?”
“Đúng, cách Tô Châu càng xa càng tốt, nói ví dụ như, đi vòng qua Tương Dương đi.”
“Tương Dương?!”
“Quá xa?”
“… Không, làm theo ý của cô nương đi!”
Xem kìa, “Nghe lời” quá đi mất!
“Lý công tử, mua hai con ngựa thay cho đi bộ được không?”
“Nhiếp cô nương xuất thân là võ học thế gia, chắc đã từng học võ rồi phải không?”
“Đã từng học võ thì có thể làm nô dịch giống như ngựa ư?”
“… Được rồi! Mua hai con ngựa.”
Xem kìa, “Quan tâm” quá đi mất!
“Xin hỏi nhà củ Lý công tử ở đâu?”
“Thiên Sơn.”
“A a a, thì ra là ở Thiên Sơn! Khó trách ngươi mặc như vậy còn không
sợ lạnh, quen sống trong thời tiết giá rét đông lạnh mà! Nhưng mà ta rất lạnh!”
“…Vậy khi vào đến thị trấn, Nhiếp cô nương cứ việc chọn hai bộ áo choàng làm bằng da lông đi.”
Xem kìa, “Uất ức” quá đi!
“Này này! Lý công tử, đi nhanh như vậy để làm gì cơ chứ! Đi chậm một chút không được sao?”
“Nhiếp cô nương không lo lắng bị lệnh tôn cử người đi tìm cô nương sao?”
“Nhưng mà người ta mệt rồi!”
“… Nếu Nhiếp cô nương đã mệt, vậy đi chậm một chút.”
Xem kìa, “Hiền hoà” quá đi!
“Xem kìa, xem kìa, hội đèn lồng thật là náo nhiệt!”
“Nhiếp cô nương…”
“Chúng ta đi xem một lúc đi!”
“Nhưng mà…”
“Đừng khó chịu như vậy chứ!”
“…”
Cứ như vậy qua hơn một tháng, kế hoạch lúc đầu là hai người đi đến
quan ngoại thế nhưng chẳng biết tại sao lại đi đến thành đô, nhưng Lý Mộ Bạch cũng không nói cái gì, không oán giận, cũng không còn tức giận.
“Lý công tử, nếu ngắm cảnh, nhân tiện chúng ta đi ngắm núi Côn Luân đi!”
“…”
Thấy lúc này ngay cả cổ họng của Lý Mộ Bạch cũng không phát ra một tiếng, Nhiếp Đông Nhạn không nhịn được, cười trộm không dứt.
Người này thật sự là nam nhân thú vị nhất mà nàng gặp qua, tuy nhiên
nếu hắn biết đối với nam nhân khác, bao gồm cả ca ca của nàng, nàng đều
gọi cả tên lẫn họ, chỉ có hắn có thể làm cho nàng “Gọi” một tiếng công
tử, có lẽ phải cảm thấy được một chút an ủi đi!
“Ngươi biết không? Nghe nói Ngọc Hư Phong cùng Ngọc Châu Phong kia là hai chị em do Ngọc Hoàng đại đế phái xuống trần gian để trừ ác!” Giữa
sườn núi, có ngôi đình nhỏ được xây dựng trên một khoảng trống, Nhiếp
Đông Nhạn chỉ vào kia hai tòa đối lập nhau ở xa xa. “Còn có a! Côn Luân ở tỉnh Hà Bắc phía trên dòng suối Côn Luân, có truyền thuyết là Tây Vương Mẫu dùng nước suối trong để ủ ra rượu ngon đấy!”
“Nhiếp cô nương muốn đi xem suối Côn Luân sao?”
Bất cứ lúc nào, Lý Mộ Bạch cũng luôn nói chuyện như vậy, nhỏ giọng
nhỏ khí, còn mềm nhẹ hơn so với tiểu thư khuê nhã nhặn lịch sự nhất, lại càng ngại ngùng so với tiểu cô nương hướng nội nhất, mỗi lần nghe hắn
nói chuyện, Nhiếp Đông Nhạn cũng nhịn không được lại kiểm tra giọng nói
của chính mình một chút xem có phải quá lớn hay không, có phải rất thô
lỗ hay không.
Song, cho dù là thật đi chăng nữa, nàng cũng không có ý định sửa chữa.
“Đương nhiên.” Quay người lại, Nhiếp Đông Nhạn tiếp tục theo đường
núi mà leo lên, vừa dắt hai con ngựa vừa đuổi theo sau Lý Mộ Bạch. Liếc
nhìn một cái. “Lý công tử, đối với một người đọc sách mà nói, sức lực
của ngươi thật đúng là không tệ đấy!” Nếu là người đọc sách bình thường, leo chưa tới một nửa, đã sớm chạy trở về dưới chân núi đi.
Người đọc sách?
Lý Mộ Bạch liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.
“Ta đoán…” Nhiếp Đông Nhạn gỡ cái khăn che mặt xuống ── nàng cũng
biết vẻ ngoài của mình khiến người khác phải ngoái nhìn, một khi đi xa
nhà nhất định phải lấy lụa mỏng che nửa mặt đi, bốn bề vắng lặng thì
mới có thể gỡ xuống, tránh cho một đàn ong ong bướm bướm vây quanh không ngừng, có người muốn thu mật, có người muốn hút mật, ầm ĩ chết người.
“Nhất định là ngươi thường xuyên xuất môn đi xa, đương nhiên là phải rèn luyện sức khỏe thật tốt, có đúng hay không?”
Đối với phỏng đoán của nàng, Lý Mộ Bạch cũng không nói đúng hay
không, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Nhiếp cô nương cũng là xuất thân võ học thế gia, võ công tất nhiên không kém.”
“Không phải như vậy!” Nhiếp Đông Nhạn bĩu đôi môi đỏ mọng lên. “Phần
lớn võ công của cha đều là không thích hợp để con gái trong nhà luyện,
căn bản là ta không học được cái gì, ngược lại là ông ngoại ta dạy vẫn
còn khá hơn nhiều!”
“Nói như vậy ông ngoại rất thương yêu cô nương.”
“Bởi vì ta giống mẹ ta nhất mà!” Dừng một chút, lại nói thêm, “Cho
nên cha ta mới liều lĩnh bắt cóc mẹ ta, không hề nghi ngờ, cha ta cũng
là đồ háo sắc!” Hơn nữa còn là đại sắc lang hàng đầu!
Lý Mộ Bạch thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, đột nhiên đổi đề tài, “Không phải Nhiếp cô nương muốn cưỡi ngựa hay sao?”
“Sao? À…” Nhiếp Đông Nhạn vỗ vỗ cái mông. “Mông không đau đớn tí nào, được, chúng ta lên ngựa đi!”
Bước chân nhẹ nhàng, Nhiếp Đông Nhạn chỉ vào phong cảnh đẹp phương xa phía chân trời, còn nói: “Tương truyền núi Côn Luân là thiên đình dưới
hạ giới, trên núi có cung điện Dao Trì, là chỗ ở của Tây Vương Mẫu cùng
các thần tiên, nói không chừng ngay ở đằng kia,có muốn đi xem hay
không?”
“Ta không nghĩ rằng có thể nhìn thấy thần tiên, ” Lý Mộ Bạch nhỏ nhẹ nói. “Nhưng thật ra thì ở chỗ đó có một ngôi chùa.”
“A? Ở chỗ nào cơ?” Nhiếp Đông Nhạn vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía phương hướng Lý Mộ Bạch chỉ.”Sự thật là có a! Được, ngày hôm nay chúng
ta ở chỗ này qua đêm được rồi.”
“Ngày hôm nay?” Lý Mộ Bạch lẩm bẩm một cách khó tin, nói. “Nhưng, hiện tại vừa mới quá trưa mà!”
Nhiếp Đông Nhạn ngoái đầu nhìn lại.”Có ý kiến gì sao?”
Lý Mộ Bạch giật mình một cái, sau đó thở dài, lại cười khổ.”Không, không có, một chút cũng không có.”
Âm thanh của hắn thoáng qua chút bất thường, gió thổi qua liền… Tan.
Vừa mới vào căn phòng mượn để ở qua đêm, thuận tay bỏ lại bọc hành
lý, Nhiếp Đông Nhạn lập tức cố lôi kéo Lý Mộ Bạch rời khỏi La Hán Tự
mang phong cách cổ xưa kia, nói là phải thưởng thức một chút vẻ đẹp
tuyệt mỹ xung quanh, thực ra là không chịu nổi không khí nghiêm trang
này, quả thực nàng cũng sắp chết ngạt rồi.
“Trời ạ, ngay cả nói cũng không được nói thỏa thích, ta sắp buồn chán đến chết đi mất!” Giọng điệu nàng hết sức khoa trương, lập tức co cẳng
chạy hướng về một con đường nhỏ ẩn trong rừng. “Mau, mau đi theo ta, đại hòa thượng trong tự nói hướng này có thể đi tới một vách núi đen, ở
trên vách núi đen có thể nhìn thấy rất nhiều gió tuyết rơi liên miên
không ngừng!”
Cho nên bọn họ nhìn thấy gió tuyết, còn có suối phun ngầm dưới lòng
đất cùng động băng, cho đến khi sắp tới hoàng hôn, bọn họ mới bắt đầu
đi về.
Ánh tà dương tịch mịch, nắng chiều đỏ rực, đúng là bức tranh màu
huyết tươi đẹp, mang theo vẻ thê lương nồng đậm, đem cả núi rừng nhuộm
sắc thái buồn bực, tăng thêm vẻ u sầu vô hạn, khiến cho Nhiếp Đông Nhạn
trước đó còn rất vui vẻ cũng không khỏi thu lại không khí tươi cười
trước đó.
“Nhớ… Ta nhớ mẹ quá! Trước kia người thích nhất là ôm ta xem nắng
chiều, người nói nắng chiều mặc dù gần lúc hoàng hôn, cũng là khoảnh
khắc đẹp nhất.”
Lý Mộ Bạch khoanh tay đi theo phía sau, không hé răng.
“Nếu là mẹ ta còn sống, ta sẽ không vất vả đào hôn như vậy.” Trên
đường đất ướt sũng, hai bên đều là cây già trăm năm um tùm, Nhiếp Đông
Nhạn mơn trớn một gốc cây, giọng nói mang theo bất mãn lầm bầm nói. “Rõ
ràng cha ta đã đáp ứng với mẹ ta sẽ để bản thân chúng ta chọn lựa vị
hôn phu của chính mình, nhưng mà mẹ ta vừa mới qua đời, cha liền quên
lời hứa với mẹ ta, hơn nữa ba tháng sau lại đem vị thiếp được sủng hạnh
nhất là Hạnh di lên làm vợ kế, hắn yêu mẹ ta chỉ có như vậy thôi sao?”
Lý Mộ Bạch giống như muốn nói cái gì, chợt lại nuốt trở lại.
“Nếu đổi lại là ta…” Bước chân dừng lại, Nhiếp Đông Nhạn từ từ xoay
người dựa lưng vào một gốc cây to lớn, hai tròng mắt như mơ giống như
truy tìm hình ảnh phất phơ ở phiến sương chiều màu đỏ hư ảo kia, dung
nhan xinh đẹp mang theo một mảnh thanh nhã thoát tục say mê hấp dẫn.
“Nếu người ta yêu đã chết, ta cũng muốn đi theo người đó!”
Ánh mắt nhìn nàng thật sâu, “Vậy còn đứa con thì sao? Nếu các ngươi
đã có con, đứa con còn nhỏ như vậy thì sẽ ra sao?” Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng
hỏi.”Mặc kệ sao?”
“Hả? Đứa nhỏ?” Nhiếp Đông Nhạn giật mình nhắc lại, sau đó nở nụ cười
hoang mang, giống như nàng chưa bao giờ lo lắng qua vấn đề này, cho nên
bị hỏi bất ngờ như vậy. “Nếu như vậy, đại khái… Ta không thể chết được!
Nhưng mà…” Nàng suy nghĩ một chút. “Có lẽ nói không chừng ta sẽ nổi
điên.”
“Cô nương làm như vậy là đúng sao? Vì sao không đi tìm hắn?”
“Ta sẽ không đi đâu!” Nhiếp Đông Nhạn hờn dỗi liếc mắt một cái.
“Nhưng mà ta thường nghe mẹ ta lúc còn sống nói như vậy, ta lại giống
mẹ, ta nghĩ ta cũng nên là như thế đi!”
Trên khuôn mặt thanh tú không có gì khác thường, nhưng khi ánh mắt Lý Mộ Bạch mang theo một chút đăm chiêu, Nhiếp Đông Nhạn thừa cơ cẩn thận
quan sát đường cong dịu dàng trên khuôn mặt hắn, thật thanh tú, đúng là
rất xinh xắn, thậm chí có thể nói là tinh tế, có rất ít nam nhân xinh
đẹp như vậy, hơn nữa đôi mắt trong suốt màu nâu kia luôn yên tĩnh như
vậy, sâu thẳm như Lưỡng Hồ(*).
(*)Lưỡng Hồ: chỉ Hồ Bắc và Hồ Nam, Trung Quốc.
Một lúc lâu sau ──
“Có phải ngươi rất chán ghét ta không?” Nàng đột nhiên hỏi.
Lý Mộ Bạch ngạc nhiên quay mặt lại hỏi. “Hả?”
Nhiếp Đông Nhạn nghiêng trán nói. “Mặc dù không ghét ta, ngươi cũng
hận không thể nhanh chóng bỏ rơi ta, sau đó chạy thật xa, tốt nhất đời
này cũng không muốn gặp lại ta, đúng không?”
Lý Mộ Bạch không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận, Nhiếp Đông Nhạn thấy thế ngược lại lại cười vui vẻ.
“Ngươi vừa mới rồi hỏi ta có sống chết
cùng với người ta thương hay không, ta sẽ không có, hơn nữa…” Nàng chớp
mắt. “Ngươi vẫn là nam nhân đầu tiên mà ta có cảm tình tốt đẹp!”
Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng nhíu mày.”Ta ư?”
“Đúng! Là ngươi.” Nhiếp Đông Nhạn dùng sức gật. “Nói thực ra, ta đã
thấy nam nhân đều giống nhau, chân bà mối đã sớm san bằng cửa nhà ta,
nhưng dù là anh hùng hào kiệt trên giang hồ hay là vương tôn hiển hách
vinh quang đầy mình lẫn công tử tuấn mỹ tiêu sái văn nhã, ta đều thật
sự chán ghét!”
“Tại sao?”
“Thế mà cũng hỏi vì sao à?” Nhiếp Đông Nhạn nhăn mặt nhăn mũi như trẻ con. “Bọn họ đều làm ra vẻ, nhìn thấy liền chán ghét!” Xoay người, nàng tiếp tục hướng đi đến đường bên kia.
“Ta chán ghét bọn họ, vừa thấy ta liền lộ ra cái loại này ánh mắt đăm đăm mê muội như sắc lang, có người còn có thể chảy nước miếng, ghê tởm
đến chết! Còn có, ta cũng chán ghét bọn họ dùng thủ đoạn đến lấy lòng
ta, nịnh nọt ta, nhưng mà lại không ngần ngại nói xấu người khác trước
mặt ta, thật đúng là dạng tiểu nhân đê tiện! Ta ghét nhất ở trước mặt ta là một người, sau lưng ta lại trở thành một người khác, đúng là kẻ hai
mặt!”
Xoay người lại, nàng đối mặt với Lý Mộ Bạch, đi lùi lại.
“Nhưng mà ngươi không như vậy, lấn đầu tiên gặp mặt, ngươi tò mò ta
là ai, vì sao lại rơi xuống từ trên cây, cũng không bị ta mê hoặc đến
thần hồn điên đảo; hơn nữa ngươi cũng không có ý lấy lòng ta, lại càng
không muốn nịnh nọt ta, bởi vì căn bản ngươi không thích ta, ngay cả như vậy, ngươi cũng sẽ không khẩu thị tâm phi(*) lừa gạt ta. Thật ra ngươi
cũng không ghét ta, ngươi không thừa nhận? Bởi vì không muốn thương tổn
ta, nhưng cũng không phủ nhận ── bởi vì ngươi không muốn nói dối.”
(*) khẩu thị tâm phi: suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau
Nói tới đây, bỗng nhiên đáy mắt nàng xẹt qua một chút bỡn cợt.
“Cho nên nói, ngươi thật sự là người tốt ! Nếu như không tìn được vị hôn phu hợp với ta, ta sẽ suy xét tới việc gả cho ngươi!”
Lý Mộ Bạch khẽ nhíu mày, lại không hề hé răng.
Trêu đùa thực hiện được, Nhiếp Đông Nhạn không khỏi mừng rỡ cười ha
ha, như trẻ con vỗ tay, “Bị lừa! Bị lừa! Thật sự bị lừa!” vẻ u sầu sớm
vừa mới rồi không cánh mà bay. “Không ngờ ngươi dễ lừa như vậy!”
Sau một trận cười, nàng mới ngừng, tiếng cười giống như chuông bạc.
“Đừng sợ, đừng sợ, ta chỉ nói giỡn mà thôi, đừng coi là thật, ta cũng không mặt dày như vậy đâu, người rõ ràng không thích ta, ta còn muốn
cứng rắn muốn như vậy…” Nàng lại nhăn mũi, “Thật sự cũng không phải
không có!” Sau đó nhẹ nhàng xoay người đi đến. “Tuy nhiên ta có thể sẽ
bắt ngươi cùng ta đi tìm vị hôn phu hợp ý, ta nghĩ vậy đó! Chỉ cần bằng
một nửa ngươi cũng được.”
Lý Mộ Bạch vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn bóng lưng hoạt bát của nàng như có suy nghĩ gì, khi thấy nàng ngồi xổm xuống hái đóa hoa dại ngửi
hương thơm của nó, khi thì dừng lại lè lưỡi giả mặt quỷ với sóc con trên cây, khi thì thoải mái phát ra tiếng cười duyên, sinh động, cô gái tuổi này có biết bao nhiêu hồn nhiên sinh động.
Có lẽ nàng tùy hứng gian trá, nhưng vẫn không mất đi tấm lòng thuần khiết của nàng.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Lý Mộ Bạch mới nhẹ nhàng nhắc nhở
nàng, “Nhiếp cô nương, nhà chùa đã chuẩn bị xong bữa ăn chay, chúng ta
cần phải trở về.”
Nhưng bởi vì âm thanh của hắn nói chuyện quá nhỏ, phải nói hai lần thì Nhiếp Đông Nhạn mới nghe thấy.
“Sao? A, khó trách bụng của ta kêu, thì ra đã trễ như vậy rồi. Được, chúng ta về chùa thôi!”
Sau đó, vẫn như cũ nàng hoạt bát suốt trên đường về chùa, cho nên
không để ý đến ánh mắt Lý Mộ Bạch từ đầu đến cuối nhìn nàng chằm chằm…
Hơn một tháng nữa lại đi qua, tháng ba mùa xuân ấm áp, thế nhưng bọn họ lại đi đến Vân Nam.
Càng cách xa quan ngoại.
Sau đó, ở ngoại ô Côn Minh, Nhiếp Đông Nhạn thể hiện tài năng, lộ một chút võ công nho nhỏ của nàng, bởi vì bọn họ gặp phải tình huống nguy
hiểm nhất khi xuất môn ── cướp bóc giữa đường.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, loại cướp bóc nhỏ nhặt này, qua hai ba
chưởng liền biến mất sạch sẽ, ngay cả trường kiếm cũng không cần dùng
đến!”
Nhiếp Đông Nhạn cười hì hì bước xuống ngựa, nhìn qua thật sự hưng
phấn, giống như chủ quán lâu rồi không tiếp tục kinh doanh, xắn tay lên
chuẩn bị thật tốt cho màn khai trương trăm năm có một.
Thật tốt, mấy tên không có mắt này đến vừa đúng lúc, giúp nàng thư giãn gân cốt một chút.
“Lý công tử, nếu ngươi sợ hãi thì có thể nhắm mắt lại, không cần cảm
thấy mất mặt, ta hiểu được, ngươi chỉ là người đọc sách thôi, tất nhiên
không quen loại sự tình này, cho nên cứ việc nhắm mắt lại không sao cả,
chờ ta giải quyết bọn họ sau sẽ báo cho ngươi biết.”
Nàng thật không biết, trước đây Lý Mộ Bạch gặp phải loại sự tình này thì hắn sẽ giải quyết như thế nào.
Hiển nhiên, Lý Mộ Bạch không có nhắm mắt lại, ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, không sợ hãi cũng không kinh hoảng, bình tĩnh nhìn Nhiếp Đông
Nhạn dùng hai ba chiêu giải quyết bọn thổ phỉ, sau đó đắc ý dào dạt trèo lên ngựa quay đầu đi tiếp, ngay cả ngựa của nàng cũng rất đắc ý, phi đi với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
“Nhiếp cô nương! Quả nhiên gia đình có tiếng là học giỏi thâm hậu, mấy người… thổ phỉ kia không phải đối thủ của cô nương.”
“Đấy là đương nhiên, ta đã từng khổ luyện qua công phu nha!” Nhiếp
Đông Nhạn kiêu ngạo mà vênh cằm.”Ta dám nói ngay cả tỷ tỷ so ra cũng kém ta.”
“Nhưng mà Nhiếp cô nương cũng không hoàn toàn giải quyết bọn họ.” Lý Mộ Bạch nhỏ giọng “nhắc nhở” nàng.
“Không cần, không cần, cái loại người này giết không được gì.” Nhiếp
Đông Nhạn vô tình phất phất tay. “Giáo huấn bọn họ một chút là có thể
đi!”
“Đó là Nhiếp cô nương nói, nhưng đối với những người không có võ công kia, mạng bọn họ vẫn quan trọng.” Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng nói.
Nhiếp Đông Nhạn ngẩn ngơ. “Này… Ta thật ra không nghĩ tới.”
Lý Mộ Bạch lẳng lặng liếc nàng một cái, không hề nói gì, để mặc Nhiếp Đông Nhạn nghiêm túc suy tư.
Có đôi khi, giới tuyến đúng và sai là rất mơ hồ.
Hôm sau, bọn họ đi vào hồ Điền Trì(*) ở phía tây nam Côn Minh, từ từ
đi tới hồ Điền Trì trăm năm, nhàn nhã xem phong cảnh hàng vạn ngọn sóng
xanh trong đại dương mênh mông kia, sông núi trời mây liền nhau, có
quang cảnh của biển lớn, cũng có kiều mỵ của vùng sông nước Giang Nam.
(*)Điền Trì (滇池, bính âm: Dīan Chí) hay Côn Minh hồ (昆明湖, pinyin: Kūn Míng Hú) là tên gọi của một hồ nội địa lớn nằm ở phía tây nam thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
Đây là một hồ nước ngọt rộng 298 km², nằm trên độ cao 1.886,5 m so với mực nước biển. Hồ dài 39 km từ bắc đến nam, độ sâu trung bình 4,4 m. Phía đông là dãy Kim Mã sơn, phía tây là Bích Kê sơn, phía bắc là Xà sơn, phía nam là Bạch Hạc sơn.
Theo Wikipedia – http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90i%E1%BB%81n_Tr%C3%AC
“Ta vẫn nghĩ là kẻ ác hẳn chỉ là loại tội ác tày trời, tay nhuốm đầy
máu, tay làm ra những chuyện tội lỗi đẫm máu, cho tới bây giờ không nghĩ tới đối với một người dân bình thường mà nói, chỉ cần là một thổ phỉ
nho nhỏ cũng có thể trở thành kẻ giết người.” Nhiếp Đông Nhạn đột nhiên
nhắc tới chuyện ngày hôm trước. “Hiện tại mới biết được ta thật sự là
quá ngây thơ.”
“Thế gian này không có việc gì là đơn thuần.” Lý Mộ Bạch thản nhiên nói.
“Nói cũng đúng. Nhưng mà…” Nhiếp Đông Nhạn nghiêng đôi mắt đen láy
nhìn mắt nâu của hắn. “Ta nghĩ ngươi chỉ là người đọc sách đơn thuần,
trong đầu nhồi vào chi, hồ, giả, dã (*), không ngờ tới ngươi hiểu được
rất nhiều.”
(*)trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.
“Nhìn người không thể chỉ nhìn vào bề ngoài.” Lý Mộ Bạch nói nhỏ.
“Nếu đã từng trải qua đau khổ cùng cay đắng trong cuộc sống thì sẽ lưu
lại vết tích trong tâm trí, nhưng lại không thể nhìn thấy rất nhiều vết
sẹo trong tận thâm tâm, vết sẹo đó chỉ mình mình hiểu rõ, người khác thì hoàn toàn không biết gì cả”
Không hề dự báo trước, Nhiếp Đông Nhạn đột nhiên dừng lại, dùng ánh
mắt có chút kỳ quái nhìn hắn một lúc lâu ── mặc dù bộ dạng hắn xinh đẹp
đến cực điểm, vóc dáng lại tương đối cao.
“Ngươi cũng có sao?”
“Mỗi người đều có.” Lý Mộ Bạch nhẹ giọng nói. “Cô nương không có sao?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Cô nương lại kiên quyết phản kháng lệnh tôn(*) như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân, nếu ta đoán đúng vậy, hẳn là…” Lý Mộ Bạch nhìn nàng sâu sắc. “Có liên quan đến lệnh đường(**), đúng không?”
(*) cách gọi cha ai đó một cách tôn kính
(**) cách gọi mẹ ai đó một cách tôn kính
Ánh mắt Nhiếp Đông Nhạn càng kỳ lạ, tim đập mạnh và loạn nhịp, chăm chú nhìn phía sau hắn, đột nhiên hỏi chuyện khác.
“Ta đã mười sáu tuổi, còn ngươi?”
Lý Mộ Bạch hơi ngây ra một lúc, giống như vấn đề nàng hỏi thật ngoài ý muốn. “Hai mươi lăm.”
“Đã từng thành hôn chưa?” Nhiếp Đông Nhạn hỏi tiếp.
“Chưa từng.” Lý Mộ Bạch càng thêm kinh ngạc. “Nhiếp cô nương hỏi như vậy là có ý gì?”
“Ý gì?” Ngây cả người, Nhiếp Đông Nhạn có chút hoang mang nháy mắt
một cái, sau đó tùy hứng nhún vai, “Không có gì ý.” xoay người tiếp tục
đi. “Tùy tiện hỏi như vậy thôi.” Sự thật là, chính nàng cũng không biết
hỏi làm cái gì, chỉ là đột nhiên rất muốn biết, sau khi biết đáp án,
chính mình cũng cảm thấy buồn bực.
Kỳ quái, nàng hỏi loại việc này để làm gì?
“Lý công tử.”
“Cô nương?”
“Người ta nói người học võ người lấy việc trừ gian diệt ác làm nhiệm vị của mình, ngươi có cho như vậy là đúng không?”
“Tại sao cô nương lại nghĩ như vậy?” Lý Mộ Bạch không đáp mà hỏi lại.
“Nói thực ra,” Nhiếp Đông Nhạn liếc mắt nhìn Lý Mộ Bạch một cái, nhất thời cao hứng bắt chước hắn khoanh tay mà đi. “Mới đầu ta học võ chỉ là vì bảo hộ chính mình, không muốn bị khi dễ.”
“Như vậy cũng không sai.”
“Nhưng ta không hề giúp đỡ người khác, như vậy là không đúng có phải không?”
“Mọi người đều có quan điểm khác nhau, cho dù cô nương cho rằng như thế, vẫn nên làm theo khả năng của mình đi.”
“Làm theo khả năng?” Nhiếp Đông Nhạn đột nhiên lại dừng lại, hai mắt
đăm đăm, “Đúng rồi! Sao ta không nghĩ tới?” Nàng lẩm bẩm nói như tỉnh
ngộ, lập tức hăng hái dào dạt, hưng trí bừng bừng, một phen bám trụ Lý
Mộ Bạch đi tới bên đường, ngồi xuống trên một tảng đá lớn, sau đó…
“Cô nương ta không đi quan ngoại!” Nàng lớn tiếng tuyên bố.
“Không… Không đi?” Lý Mộ Bạch nhất thời mờ mịt.”Vì… Vì cái gì?”
“Ta đã nói rồi mà! Võ công của cha ta đều không thích hợp để con gái
trong nhà gia đình luyện, tuy rằng ông ngoại đã dạy ta không ít, nhưng
ta cảm thấy như vậy vẫn còn rất yếu kém, cho nên…” Nhiếp Đông Nhạn nhếch miệng cười. “Ừ, ta quyết định đi bái sư học nghệ!”
Lý Mộ Bạch trợn to mắt, kinh ngạc nói không ra lời.
“Ừ! Trước hết ta nghĩ, muốn tìm tìm người lợi hại nhất, cho nên thôi…” Nhiếp Đông Nhạn cắn ngón tay trầm ngâm.
“Hiện nay trong chốn võ lâm người lợi hại nhất không hề nghi ngờ là
Nhất Hoàng Song Kiếm Tam Ma, bọn họ có sáu người võ công ngang nhau,
nhưng Đao Hoàng ít nhất mười năm nay chưa từng xuất hiện ở trên giang
hồ, chỉ là tìm hắn sẽ rất khó khăn; mà con trai của Hoài Nam Kiếm sống
chết đuổi theo ta muốn ta làm vợ của hắn, việc này ta tránh né chỉ e sợ
không kịp; Thương Tình Kiếm vì tình mà bị thương tổn, hận nữ nhân vô
cùng, tất nhiên không có khả năng thu ta làm đồ đệ, cho dù hắn thu ta,
đại khái cũng là muốn bắt ta làm nơi trút giận; về phần ba cái ma đầu
kia thì đừng nói nữa.”
Tự lẩm bẩm nói đến đây, nàng ảo não thở dài.
“Xem ra chỉ có thể hướng Nhất cốc Nhị trang Tam phủ tìm sư phụ, chỉ có điều Diêm La Cốc kia…”
“Diêm La Cốc?”
“Ngươi hỏi Diêm La Cốc?” Vừa nghe Lý Mộ Bạch hỏi một câu, hai mắt
Nhiếp Đông Nhạn lập tức phát sáng lên, vội vã trả lời hắn. “Nói cho
ngươi biết! Đó là địa phương đáng sợ nhất trong chốn võ lâm, quả thực so với địa ngục còn khủng khiếp hơn!” Có người tham gia bàn luận tất nhiên tốt hơn nhiều so với một người lầm bầm một mình như ngu ngốc.
“Phải không?”
“Nghe nói Diêm La Cốc, bảy Diêm La luận theo tuổi tác mà phân thứ bậc sư huynh sư đệ tỷ muội, mỗi một vị đều có được một thân võ công sâu
không lường được, một vị đứng ra cũng đủ để xưng bá võ lâm, may mắn bọn
họ không có hứng thú việc này, nếu không toàn bộ võ lâm đã sớm rơi vào
trong ma chưởng của bọn họ.”
“Thì ra là thế.”
“Nghe thì không có khả năng như vậy, nhưng đây là sự thật.” Nhiếp Đông Nhạn nghiêm trang liều mình gật đầu. “Không lừa ngươi!”
Lý Mộ Bạch không có nói cái gì, Nhiếp Đông Nhạn nghĩ hắn tin, liền tiếp tục nói tiếp.
“Đại ca của bảy vị Diêm La kia là Tiếu Diêm La, là mẫu người nham
hiểm, trong lúc kể chuyện cười mà lấy mạng người, làm người ta khó đề
phòng được; sau đó là Độc Diêm La, tâm tư thâm độc, hắn từng giết một
bang phái giang hồ trên dưới ba trăm người chỉ trong vòng một nén nhang, chỉ dùng độc…
“Lão Tam là Khốc Diêm La, tiếng khóc của nàng có thể khiến người nổi
điên mà tự giết lẫn nhau, rất không may, nàng rất thích khóc; vị thứ tư
là Nộ Diêm La, tính tình còn nóng nảy hơn cả gấu lớn vừa tỉnh ngủ, một
câu không đúng liền rút đao giết người; Ách(*) Diêm La cũng không phải
câm thực, mà là nàng cực không thích nói chuyện, nhưng đấy cũng không có nghĩa là nàng dịu dàng ít nói, thực chất lại ngược lại, bình thường mọi người căn bản không biết chính mình rốt cuộc đắc tội nàng ra sao, chẳng hiểu tại sao lại bị nàng giết…
(*) câm
“Mà trong bảy vị Diêm La, độc ác tàn bạo nhất không thể nghi ngờ
chính là lão lục Ác Diêm La, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì nhất
định sẽ tiến thẳng đến ngực, rõ ràng là lấy sống trái tim của đối thủ;
vị Diêm La cuối cùng là Quỷ Diêm La, hắn trẻ tuổi nhất, cũng thích trêu
chọc người khác nhất, chủ yếu là đem đối thủ ra chơi đùa thỏa thích, sau đó mới giết đối phương…
“Nhưng bảy người bọn hắn đều có một điểm giống nhau: tính cách độc
ác, giết người không chớp mắt, hai tay mỗi người đều nhuốm đẫm máu, sau
lưng mỗi một vị đều là trăm ngàn oan hồn, đối thủ cho dù là hắc đạo hay
bạch đạo, chỉ cần đắc tội với họ, thì sẽ không lưu tình người sống, thế
nào cũng đuổi giết bằng được!”
Nàng thở hổn hển một hơi, lại có kết luận, “Tóm lại, bọn họ là là kẻ
độc ác tàn nhấn nhất trong chốn võ lâm, ma đầu tàn nhẫn nhất, danh chấn
thiên hạ là đúng là không sai, khiến người ta nghe tiếng thôi cũng đủ
khiếp đảm, sắc mặt đại biến, cho nên ta tuyệt đối không thể đi tìm bọn
họ. Chỉ là…” Nàng nhún nhún vai. “Chỉ sợ cũng rất khó tránh việc phải đi tìm bọn họ.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Bảy vị Diêm La hành tẩu giang hồ ít khi bộc lộ thân phận, khi bọn
hắn lộ thân phận, có nghĩa là lúc bọn họ chuẩn bị động thủ, mà một khi
bọn họ động thủ sẽ không để người còn sống, nếu để lại người sống, có
rất ít người biết rõ hình dáng thật sự của bọn họ, như vậy chẳng lẽ họ
lại nói ra sao?”
“Nói cũng đúng.” Lý Mộ Bạch vuốt cằm. “Như vậy Nhị trang Tam phủ lại là…”
“Nói đến Nhị trang…” Nhiếp Đông Nhạn chán nản khụt khịt mũi. “Trong
Phách Vương trang, có ít nhất hai, ba người đã từng đến nhà ta cầu thân, vì vậy bọn họ vẫn còn cãi nhau không ngớt, sao ta có thể tự chui đầu
vào lưới; về phần Lục Ánh trang thì toàn là nữ nhân, theo lý thuyết thì
đó là chỗ thích hợp nhất với ta, nhưng là…”
Nàng thở dài. “Trang chủ Lục Phù Dung các nàng hận ta hận đến chết…”
“Vì cái gì?”
Nhiếp Đông Nhạn bất mãn mân mê đôi môi, trong ánh mắt tươi đẹp tràn ngập một chút cô đơn.
“Bởi vì ta xinh đẹp hơn các nàng. Thật sự là chẳng hiểu làm sao, như vậy cũng có thể trách ta sao?”
Lý Mộ Bạch giật mình, mặt ngoài bình tĩnh, đáy mắt lại xẹt qua một chút ý cười, đáng tiếc vẫn là bị Nhiếp Đông Nhạn nhìn thấy.
“Này, ngươi có ý tứ gì hả?” Nàng tức giận đẩy đẩy hắn. “Người ta thảm như vậy, ngươi lại cười người ta!”
“Ta không có cười nhạo cô nương.” Lý Mộ Bạch nhỏ giọng phủ nhận.
Nhiếp Đông Nhạn hoài nghi híp mắt. “Thật sự không có?”
Lý Mộ Bạch việc lắc đầu. “Thật sự không có.”
Nhiếp Đông Nhạn vẫn hoài nghi nhìn thẳng hắn đánh giá sau một lúc lâu, mới không hoài nghi nữa.
“Được rồi! Không có thì là không có. Vừa rồi nói đến đâu rồi… A! Đúng rồi, còn lại Tam phủ, Tô Châu Nhiếp phủ là một trong số đó, cái này thì không cần phải nói; mặt khác còn có Tôn Trọng phủ cùng với Hồi Hồn phủ, Tôn Trọng phủ cùng Nhiếp phủ không hợp, ta không thể đi; Hồi Hồn phủ lệ thuộc bang phái hắc đạo, cái này càng không được. Cho nên…”
Nàng bỗng nhiên dừng lại, há hốc mồm. “Không thể nào! Ta chỉ còn lại
có bốn bang chín phái có thể lựa chọn?” Lập tức lại cúi đầu đếm ngón
tay. “Ta không thể làm tên ăn xin, càng không thể làm hòa thượng, đạo sĩ hoặc ni cô, đạo cô, hắc đạo cũng không thể, cứ như vậy…”
Chỉ còn lại bốn đầu ngón tay, nàng liếm một chút đôi môi, lại tiếp
tục đếm, “Không thể tiếp cận thiếu chưởng môn phái Thiên Sơn, phái Hoa
Sơn thực thối nát, phái Không Động cùng Điểm Thương phái cũng không nhận nữ đệ tử…” Dừng lại, mạnh mẽ ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp đắc ý suy
sụp. “Hả? Không chỗ để đi? Thật thảm!”
Đang ảo não, khóe mắt lại thoáng nhìn, Lý Mộ Bạch cư nhiên tay đỡ
cằm ngủ gật, không nhịn được sinh ra can đảm, đột nhiên đánh ra một
chưởng thôi, người sau hô một tiếng ngã nằm úp sấp trên đi.
Thật là quá đáng, người ta ở bên cạnh hao tổn tâm trí, hắn lại lạnh lùng đi tìm Chu công nói chuyện phiếm.
“Nhiếp… Nhiếp cô nương?” Lý Mộ Bạch chật vật đứng lên, trên mặt xinh hiện lên một mảnh mờ mịt.
“Ngươi có ý tứ gì?” Nhiếp Đông Nhạn tức giận ngùn ngụt kêu to. “Người ta nói đến nước miếng văng ra, ngươi buồn ngủ!”
“Nhưng mà…” Lý Mộ Bạch chật vật nói. “Nhiếp cô nương không biết là nhờ ông ngoại giúp đỡ sẽ nhanh hơn hay sao?”
“Hả? Ông ngoại?” Nhiếp Đông Nhạn giật mình một cái, chợt bừng tỉnh vỗ đùi. “Đúng a, tìm ông ngoại giúp đỡ sẽ nhanh hơn! Được, chúng ta đi đến quan ngoại đi!”
“Bây giờ ư?”
“Đương nhiên không phải, ta muốn xem trận đua thuyền rồng Đoan Ngọ.”
“Nhưng… Vẫn còn nửa tháng nữa mới đến…”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta chuẩn bị kế hoạch tốt một chút nửa tháng tới sẽ ở đâu để giết thời gian…”
“Chúng ta?”
Lý Mộ Bạch ngay cả cười khổ cũng không được.
Đoan ngọ qua đi được nửa tháng, bọn họ còn tại Quý Châu ăn quả cây, lưu luyến thác nước.
Lý Mộ Bạch thì không sao cả, về phần Nhiếp Đông Nhạn, ngay từ đầu
chính nàng cũng là không hiểu tại sao, lúc này, không phải nàng muốn
nhanh đến nhà ông ngoại sao?
Vì cái gì nàng còn ở nơi này?
Vì nơi này phong cảnh độc nhất vô nhị, đặc biệt tuyệt sắc sao?
Cũng không phải vậy!
Trái lo phải nghĩ dường như muốn phá óc, cuối cùng, rốt cục nàng đã
rõ ràng, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản: nàng luyến tiếc chấm dứt tất
cả mọi thứ.
Đính chính lại mà nói là: nàng luyến tiếc chấm dứt thời khắc ở chung cùng Lý Mộ Bạch.
Tuy rằng nàng mới đầu ham chơi chỉ là nhìn hắn dễ khi dễ, dễ trêu cợt, dễ lợi dụng, mới có cố gắng lôi kéo hắn chạy tới nơi này.
Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, thế nhưng tâm tư của nàng vụng
trộm bỏ rơi mục đích ban đầu, không nghĩ hôm nay sẽ đi chơi ở đâu, ngày
mai muốn đi ngắm cảnh chỗ nào, ngược lại không hiểu tại sao càng nghĩ về người bên cạnh nàng, hơn nữa mặc kệ tầm mắt chuyển như thế nào, cuối
cùng cũng luôn quay lại người hắn.
Đáng sợ nhất là, thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau với hắn, vậy mà trong lòng như có nai con chạy loạn.
Hao tổn tâm trí, hình như nàng thích hắn rồi!
Vậy mà nàng lại thích một người mà người đó lại không thích nàng,
thậm chí có khả năng chán ghét nàng, sao lại xảy ra tình huống gay go
như vậy?