Mây đen tầng tầng kéo đến đen nghìn
nghịt trên bầu trời, bầu trời âm u, gió thổi phần phật, càng thổi càng
mạnh, ngay sau đó là tiếng sấm, bỗng nhiên mưa nhỏ kéo dài chuyển thành
mưa to tầm tã, vừa nhanh vừa mãnh liệt, giống như ông trời đang gào
khóc, tuôn trào như Hoàng Hà trút nước, bi thương nức nở .
Bỗng dưng,
trong màn mưa trắng xoá hiện ra một thân hình tối như mực, lướt qua
khoảng không như chim nhạn bay, lại té ngã ở bên khe suối.
“Mộ Bạch, Mộ Bạch, chàng làm sao vậy? Thiếp đỡ chàng, mau, bọn họ sắp đuổi tới…”
“Không…” Thở hổn hển, Lý Mộ Bạch bắt được tay nàng, mặt không có một tia huyết sắc. “Ta không phải muốn dẫn nàng đào tẩu, ta…”
“Vì cái gì không trốn? Chẳng lẽ thật sự muốn ngoan ngoãn để mặc bọn họ giết sao?” Nhiếp Đông Khạn kích động kêu to tức giận.
Lý Mộ Bạch khẽ lắc đầu. “Hãy nghe ta nói, Nhạn Nhạn, ta cũng không phải muốn dẫn nàng chạy trốn, ta muốn nói cho nàng một việc…”
Chăm chú nhìn hắn một lát, đột nhiên Nhiếp Đông Nhạn quỳ gối trước người hắn, không vội nữa.
“Thiếp hiểu được, Mộ Bạch, Thiên Hồn
Tuyệt không có giải dược, cho nên muốn trốn cũng vô dụng, phải không?
Nhưng chàng yên tâm, thiếp sẽ đi theo chàng, cho dù chàng đi tới nơi
nào, thiếp đều đi theo chàng, chàng đi trước, thiếp sẽ đi theo sau,
tuyệt không sẽ để chàng đợi lâu.”
Lý Mộ Bạch thương tiếc nhìn gương mặt xinh đẹp, má lúm đồng tiên của kiều thê, thở dài thật sâu.
“Không, Nhạn Nhạn, nếu ta chết , nàng tuyệt không thể đi theo ta…”
Lặng một chút, “Vì cái gì?” Sắc mặt
Nhiếp Đông Nhạn đột biến, rồi đột nhiên cao giọng kháng nghị. “Vì cái gì thiếp không thể đi theo chàng? Thiếp mặc kệ, cái gì thiếp cũng đều có
thể nghe theo lời chàng, nhưng chuyện này thì không thể, nói cái gì
thiếp cũng không nghe, không nghe! Không nghe! Không nghe! Chàng thành
quỷ, thiếp cũng muốn thành quỷ, chàng ngăn cản không được…”
Lý Mộ Bạch che miệng của nàng, sâu sắc mà trầm trọng nhìn nàng. “Nhạn Nhạn, nàng mang thai.”
Nhiếp Đông Nhạn chấn động, không chút suy nghĩ, bật thốt lên liền phủ nhận, “Nói bậy, thiếp mới không…”
“Ta biết chính nàng không phát hiện,
nàng bận nhớ tới oán hận của mẹ nàng, bận đối nghịch cùng cha nàng,
không có chú ý tới mình đã ba tháng không có nguyệt sự…” Hắn nhắc nhở
nàng, vẫn là giọng nói dịu dàng, tinh tế như vậy.
Nhiếp Đông Nhạn há miệng, ngạc nhiên
“Nhạn Nhạn, Lý gia chỉ còn lại có một mình ta,” Lý Mộ Bạch buồn bã nói. “Ta xin nàng, vì huyết mạch Lý gia, nàng phải sống sót…”
Thân thể mềm mại run lên, “Không!” Nhiếp Đông Nhạn thất thanh kêu to, vừa phẫn nộ vừa đau khổ. “Sao chàng có thể yêu cầu thiếp làm việc này, sao có thể! Thật quá đáng, thật quá đáng!
Lại muốn thiếp sống ở trên thế gian mà không có chàng, thiếp không cần!
Không cần! Không có chàng trên thế gian, thiếp sống không nổi… Sống…
Sống không nổi đâu…”
Nàng thốt nhiên nằm úp sấp gào khóc trước ngực hắn.
“Thiếp không cần đâu! Đừng yêu cầu thiếp như vậy a…”
Cánh tay ôm chặt thê tử vào trong lòng,
bên tai là tiếng khóc bi thương của thê tử, Lý Mộ Bạch ngửa khuôn mặt
thanh tú lên, để mặc những hạt mưa lớn quất vào mặt hắn, trong lòng đang run rẩy, thân thể run run, gương mặt vì mâu thuẫn giãy dụa mà không
ngừng được run rẩy.
Một lát sau, hắn nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt, quyết tâm rồi nói: “Nàng phải vì huyết mạch Lý gia mà sống sót!”
“Không, thiếp không…”
“Nàng muốn cho ta chết không nhắm mắt sao?”
Tiếng khóc đột nhiên ngừng, đột nhiên
Nhiếp Đông Nhạn ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt, trên khuôn mặt má
lúm đồng tiền có một phần hận ý sâu sắc.
“Chàng chán ghét thiếp như vậy sao? Chán ghét đến ngay cả chết cũng không để cho thiếp đi theo chàng sao? Để lại một mình trên thế gian ôm hận mà sống sao?”
Lý Mộ Bạch chăm chú nhìn nàng thật sâu, dịu dàng như vậy, cũng không khẩn cầu gì cả.
Vì thế, Nhiếp Đông Nhạn lại lên tiếng
khóc lớn, ôm chặt cổ của hắn. “Đừng như vậy, van cầu chàng, đừng yêu cầu thiếp như vậy, không có chàng, thiếp sẽ nổi điên, thiếp thật sự sẽ nổi
điên đấy!”
Lý Mộ Bạch thở dài thật sâu. “Nhạn Nhạn, đáp ứng ta, nàng phải sống sót.”
“Không! Tuyệt không!” Nhiếp Đông Nhạn khóc nói.
“Xin nàng, đừng cho ta chết không nhắm mắt.”
“Không… Không cần…” Nhiếp Đông Nhạn khóc không thành tiếng.”Này…… Yêu cầu…Như vậy… Ta…”
Đột nhiên tầm mắt dời về phương hướng
phía bọn họ, “Nhạn Nhạn, bọn họ đến đây, ” Lý Mộ Bạch vội vàng nói. “Mau trả lời đáp ứng ta!”
“Không!”
“Nhạn Nhạn, van cầu nàng!”
“Không…”
“Nhạn Nhạn…”
Không có đủ thời gian để Lý Mộ Bạch nhận được câu trả lời mà hắn mong muốn, dưới trời mưa to, mười người kia như bay tới, tám người đều đánh về phía Lý Mộ Bạch như sói như hổ, Hạnh phu nhân cùng Thuận nương kèm hai bên trái phải kéo Nhiếp Đông Nhạn thối
lui qua một bên, Nhiếp Đông Nhạn điên cuồng mà giãy dụa, nhưng các nàng
nắm chặt cánh tay của nàng không buông.
“Không, buông, buông ra! Mộ Bạch! Mộ Bạch!”
Gió đang khóc, mưa to như trút, tiếng
sấm ù ù điếc tai, lúc địch nhân tàn nhẫn vô tình công kích đến, cước bộ
Lý Mộ Bạch hỗn độn kiệt sức kháng cự, thân ảnh màu đen có vẻ như chật
vật không chịu nổi, nhưng mỗi người đều nhìn ra được, Lý Mộ Bạch vẫn có
năng lực cướp lấy trái tim bọn họ như cũ, nhưng hắn không làm, hắn chỉ
chống cự bọn họ công kích lần nữa, cũng không phản kích lại.
Nhiếp Đông Nhạn nhìn xem lòng như đao cắt, nhìn xem giận không thể át, nhìn xem hận ý cuồng si.
“Quên lời hứa của chàng đối với thiếp
đi, Mộ Bạch, đừng để mặc bọn họ thương tổn chàng a! Bọn họ muốn giết
chàng, chàng liền lấy trái tim của bọn họ, người không có lương tâm,
muốn trái tim để làm gì, đây không phải chàng nói sao?” Nàng bi phẫn
khóc kêu. “Lấy trái tim của bọn họ, van cầu chàng, đừng để mặc bọn họ
thương tổn chàng nữa!”
Nhưng vẫn như cũ, Lý Mộ Bạch vẫn giữ lời hứa đối với nàng, trước sau không chịu phản kích, cứ như vậy bọn họ
không ngừng lưu lại từng vết thương lớn ở trên người hắn, một vệt máu
dài hẹp đáng sợ, chất lỏng đỏ tươi vừa tràn ra đã bị mưa vọt tới xóa đi, ngay cả mưa to cũng không rửa sạch không mùi máu tanh nồng.
“Vì cái gì? Vì cái gì? Mộ Bạch, vì cái
gì chàng ngu như vậy?” Lệ như suối trào, tiếng khóc bi thương muốn chết, Nhiếp Đông Nhạn đau khổ năn nỉ. “Bọn họ muốn giết chàng đấy! Vì cái gì
không lấy đi lòng lang dạ sói của bọn họ? Vì cái gì? Lão thiên gia, mắt
của ngươi mù sao? Sấm ơi! Vì cái gì không đánh đến đánh chết súc sinh
vong ân phụ nghĩa…”
Bỗng nhiên, nàng phát ra một tiếng hét giống như kêu thảm thiết.
“Mộ Bạch!”
Thân hình Lý Mộ Bạch bắt đầu lay động
không ngừng, đi lại không vững, sắc mặt trắng bệch, máu đầy người, chẳng những che kín một thân bị thương khắp nơi, hơn nữa khuỷu tay trái bị
chặt đứt hai phần ba, lắc lư, nhìn như bất kỳ lúc nào cũng có khả năng
rơi ra.
Nhất thời lòng đau như cắt, rồi đột
nhiên trong mắt Nhiếp Đông Nhạn toát ra tia cừu hận, “Ta hận các ngươi!” Nàng oán độc thất thanh kêu to.”Nhiếp Văn Siêu, Nhiếp Nguyên Xuân,
Nhiếp Nguyên Hạ, Nhiếp Nguyên Bảo, Nhiếp Dũng Siêu, Nhiếp Nguyên Hồng,
còn có Tư Mã Nghị, Tư Mã Thanh Lam, các ngươi tốt nhất đừng cho ta sống, nếu không ta nhất định phải giết các ngươi, có nghe thấy không, ta nhất định phải giết các ngươi!”
Đột nhiên, Lý Mộ Bạch chuyển ánh mắt hướng tới phía nàng, ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ, còn có một phần khẩn cầu thắm thiết
Nhiếp Đông Nhạn không khỏi lại nghẹn
ngào, mở miệng, nàng cưỡng chế bi thương đến tận xương tủy xuống. “Thiếp đáp ứng chàng, Mộ Bạch, thiếp đáp ứng chàng!”
Đột nhiên cặp mắt nhu hòa nở rộ ra an
tâm cùng vui mừng sáng rọi, ngay trong nháy mắt này, song chưởng Nhiếp
Văn Siêu cũng đánh vào ngực Lý Mộ Bạch, phịch một cái đưa cả người hắn
đánh bay đi ra ngoài rơi vào con sông đang chảy xiết, nháy mắt thân hình liền bị nước sông cuồn cuộn cắn nuốt.
Tiếng khóc thê lương cùng thốt ra vang
dội thành một mảnh gào thét tuyệt vọng, mắt thấy Nhiếp Văn Siêu bọn họ
truy đuổi theo con sông, đầu Nhiếp Đông Nhạn cúi xuống, cắn mạnh xuống
cánh tay của Thuận nương, lại dùng lực vung đầu thật mạnh, nhất thời máu chảy đầm đìa từ vết cắn trên cánh tay Thuận nương, lộ cả da thịt.
Thuận nương kêu thảm một tiếng, không tự chủ được vung tay ra, lập tức Nhiếp Đông Nhạn dùng toàn bộ sức lực chạy đi – cũng không quan tâm nàng có thể đánh chết ai, Hạnh phu nhân không
hề phòng bị phát ra tiếng kêu đau đớn sau đó liền ngã, miệng đầy máu
tươi.
Vừa được tự do, Nhiếp Đông Nhạn liền
chạy nhanh theo phía sau bọn họ, nhưng mà một lát sau, nàng phát hiện
bọn họ bao vây quanh ở một tảng đá san bờ sông, cắn chặt môi dưới, nàng
không chút do dự nhảy vào phía trong vòng vây của bọn họ, lập tức dừng
lại, giật mình nhìn thẳng mục tiêu mà mọi người đang nhìn chăm chú.
Không khóc, cũng không có kêu, chính là
Nhiếp Đông Nhạn ngây người trong chốc lát, chậm rãi tiến lên, quỳ xuống, thật cẩn thận nâng cánh tay bị chém sắc nhọn kia lên, một vòng hoa mai
bao cổ tay kia đúng là nàng làm riêng cho phu quân, thương tiếc , nàng
ôm chặt vào trong ngực, dùng hai má quyến luyến vuốt ve không thôi.
Mưa rơi xuống trên mặt mỗi người, nhưng không có bất cứ người nào lau đi.
Đột nhiên, thân mình Nhiếp Đông Nhạn ngã xuống…
“Muội muội!”
“Nàng đã bất tỉnh!”
“Mau, mau ôm nàng trở về!”
000000000000000000000000
“Muội muội còn chưa tỉnh sao?”
“Không nhìn lại bản thân con xem, còn chưa ngủ đâu chứ!”
“Nhưng là, đã một ngày một đêm, không cần tìm đại phu đến xem sao?”
“Đại phu đến xem qua.”
“Đại phu nói như thế nào?”
“Ai! Đại phu nói nàng là bi thương quá độ, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Nàng có thai, thân mình hơi yếu, mê man lâu một chút cũng là bình thường.”
“Thật sự là, không nghĩ tới nàng có mang nghiệt chủng của sát tinh kia!”
“Kia… Kia…”
“Hừ, diệt cỏ phải diệt tận gốc, cha đã
muốn kêu đại phu mang dược đến, chờ Nhạn nhi tỉnh lại sau đó lừa nàng
uống, tự nhiên có thể bỏ nghiệt chủng trong bụng nàng.”
“Cha, này… Này không khỏi quá đáng …”
“Con câm miệng, loại sự tình này không cần con lắm miệng. Mau, nói, tìm được thi thể không?”
“… Dạ tìm được một khối thi thể bị tôm
cá cắn, một cánh tay bị chặt đứt, cổ cũng gần như bị chặt đứt ── có thể
là nước sông rất chảy xiết, đụng vào đá, con nghĩ… À, theo ý cha nên con đã đốt hắn ngay tại chỗ, miễn cho muội muội thấy lại thương tâm.”
“Tốt, may mắn Thu Hương bẩm báo lại,
chúng ta kịp thời ngăn bọn họ lại, cũng thuận lợi loại bỏ phiền toái
kia, chỉ cần bỏ phiền toài trong bụng của Nhạn nhi, sau là nàng có thể
gả cho Tư Mã gia đi.”
“Nhưng… Muội muội sẽ đồng ý sao?”
“Không chịu cũng phải chịu, Thanh Lam
không chê nàng tàn hoa bại liễu, đây là số phận của nàng, nàng còn có tư cách gì nói có chịu hay không, đến lúc đó không lấy chồng, bắt nàng
phải lên kiệu!”
“Nếu nàng lại chạy thoát thì sao?”
“Kia cũng là vấn đề của Thanh Lam.”
“Nhưng là…”
“A, lão gia, đại thiếu gia, hình như tiểu thư muốn tỉnh dậy!”
Thu Hương vẫn canh giữ ở bên giường
Nhiếp Đông Nhạn chạy ào tới đây, Nhiếp Văn Siêu cùng Nhiếp Nguyên Xuân
vội vàng tiến vào nội thất, song song đến tới bên giường thăm hỏi, thấy
cặp mắt Nhiếp Đông Nhạn giật giật lông mi nhẹ nhàng rung động, sau đó,
mí mắt chậm rãi mở.
“Muội muội, muội cảm thấy như thế nào?” Nhiếp Nguyên Xuân cũng quan tâm hỏi thăm.
Nhưng là, Nhiếp Đông Nhạn không trả lời, chỉ là ánh mắt dại ra nhìn bọn họ.
“Nhạn nhi, còn chưa tỉnh sao?”
“Tiểu thư, nô tỳ là Thu Hương đây!”
“Muội muội, muội… Ôi!” Nhiếp Nguyên Xuân lui vài bước, ôm ngực thiếu chút nữa phun ra máu. “Muội…muội…sao muội lại?”
Chậm rãi, Nhiếp Đông Nhạn tự mình ngồi
dậy, con ngươi dại ra nhìn chằm chằm vào tay mình mê mẩn đánh giá hồi
lâu, thần sắc quái dị cười rộ lên ha ha, bỗng dưng, lại một chưởng khác
đánh ra, Thu Hương kêu thảm một tiếng bay ra thật xa, Nhiếp Đông Nhạn
lại mừng rỡ vỗ tay cười ha ha.
“Nhạn nhi, con…” Nhiếp Văn Siêu kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) lùi lại từng. “Con làm sao vậy?”
Không nghĩ tới hắn vừa nói, bỗng nhiên tiếng cười to của Nhiếp Đông Nhạn biến thành tiếng thét chói tai.
“Quỷ! Quỷ! Có quỷ!” Nàng chỉ vào Nhiếp
Văn Siêu hoảng sợ kêu to, “Quỷ a! Cứu mạng a, có quỷ a!” Sau đánh lung
tung vài chưởng, cả người liền lui đến góc giường. “Trời mưa! Trời mưa!
Mưa thật lớn! Thật lớn… Quỷ! Quỷ! Quỷ đến đây! Sét ơi, đánh xuống đến
nha… Máu, thiệt nhiều máu…”
Dừng lại, bỗng nhiên lại cười ha hả, tiếng cười phảng phất dốc hết tâm huyết.
“Gió ơi, thổi đi, thổi đi! Sét ơi, đánh
đi, đánh đi! Mưa ơi, rơi đi, rơi đi! Đánh chết quỷ đi, đem hết thảy súc
sinh dìm chết đi… Đã chết! Đã chết! Hết thảy đều chết hết! Toàn bộ đều
chết hết! Ha ha ha! Tất cả đều chết hết…”
Nhiếp Văn Siêu cùng Nhiếp Nguyên Xuân không khỏi nhìn nhau, một tia lãnh ý thốt nhiên nổi lên trong lòng.
Nàng… Điên rồi?
0000000000000000000000000000000000000
Tư Mã Thanh Lam vội vàng ngăn một nha hoàn lại.
“Tiểu thư đâu?”
Nha hoàn bất đắc dĩ nói. “Chúng nô tỳ cũng đang đang tìm!”
“Đáng chết, lại để nàng chuồn ra phủ sao?” Nhiếp Văn Siêu giận dữ nói. “Vì cái gì các ngươi không trông nom nàng hả?”
“Nhưng, lão gia, tiểu thư có khinh công, chúng ta không trông nổi! Hơn nữa…” Nha hoàn oan ức sụt sịt mũi. “Bất
kỳ lúc nào nàng cũng có thể đánh người, lần trước nô tỳ bị thương đều
chưa khỏi!”
“Các ngươi…”
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Rất xa, phía sau vườn hoa của Nhiếp phủ
truyền đến tiếng kêu của Nhiếp Nguyên Hạ, ba người lập tức chạy ra chỗ
đó, vừa thấy Nhiếp Nguyên Hạ liền hỏi: “Ở nơi nào?”
Nhiếp Nguyên Hạ cười khổ, chỉa chỉa phía dưới núi giả, một người tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, so với tên ăn
xin còn giống hơn, bụng to cuộn mình ở một chỗ không lớn hơn ổ chó là
bao nhiêu, Nhiếp Văn Siêu lắc đầu thở dài, Tư Mã Thanh Lam vẻ mặt thương tiếc cùng áy náy.
“Vốn là muốn cho nàng uống thuốc nạo
thai, nhưng là mặc kệ chúng ta lấy cái gì cho nàng, nàng hết thảy đều
đánh đổ, luôn chính mình đi phòng bếp ăn đồ ăn thừa, hoặc là trong lúc
chúng ta dùng bữa thì đột nhiên giống như chó nhảy đến trên bàn ăn đồ
ăn, thậm chí biến mình trở thành rác rưởi, ăn thức ăn của chó…” Nhiếp
Văn Siêu dừng một chút. “Hiện tại bụng lớn như vậy, còn muốn bỏ đi đứa
nhỏ cũng nguy hiểm, cho nên ta tính chờ nàng sinh hạ sau đưa cho người
nuôi dưỡng, đến lúc đó hiền chất cháu…”
“Cháu vẫn muốn nàng!” Tư Mã Thanh Lam không chút do dự nói.
“Nhưng nàng điên.”
“Cháu không cần, huống chi…” mặt Tư Mã Thanh Lam run rẩy. “Đem nàng bức điên, không phải cháu cũng có phần sao?”
Nhiếp Văn Siêu lặng một chút, thở dài.
“Đúng vậy, chúng ta đều có phần.”
00000000000000000000000000000000000
Đêm khuya, đột nhiên trong Nhiếp phủ truyền ra từng trận tiếng kêu thê lương, ở trong đêm truyền đi thật xa.
“Quỷ! Quỷ! Ta giết các ngươi! Giết các ngươi!”
“Tiểu thư, nô tỳ là Đào Hồng!”
“Quỷ! Ta giết các ngươi!”
“Cứu… Cứu mạng với, tiểu thư chém ta một đao nha!”
“Giết chết các ngươi! Giết chết các ngươi!”
“Mau! Mau! Đem đứa nhỏ trả lại cho nàng! Trả lại cho nàng! Mau nha!”
Một lát sau, tiếng kêu làm người ta không rét mà run biến mất.
“Lần này bị thương bao nhiêu người?”
“Ba người trọng thương, thiếu chút Đào
Hồng nữa bị giết chết, bụng A Thọ bị đâm một đao, cánh tay A Phúc bị bẻ
gẫy, còn có tám vết thương nhẹ, trừ bỏ Thu Hương ở ngoài, không còn có
nha đầu nào dám đi chăm sóc muội muội.”
Tiếng thở thật dài.
“Quên đi, để cho nàng đem đứa nhỏ giữ ở bên người đi!”
Ít nhất, đứa nhỏ ở bên người nàng thì
nàng sẽ không tóc tai rối loạn chạy ở khắp nơi, cũng sẽ không giết người lung tung, tự nhiên, Nhiếp phủ cũng có thể có một chút bình yên.
00000000000000000000000000000000000
Thật cẩn thận đẩy cửa ra, Thu Hương quan sát không thấy có người, thế mới đánh bạo tiến vào đem khay đặt ở ở
trên bàn, sau đó đi vào nội thất cất tiếng nói.
“Tiểu thư, nô tỳ là Thu Hương, trên bàn
có một chén chè hạt sen, là tự nô tỳ nấu, tốt nhất thừa dịp còn nóng cho tiểu thiếu gia ăn, miễn cho nguội không thể ăn.”
Nội thất yên tĩnh không tiếng động, Thu Hương không khỏi thở dài, xoay người rời khỏi phòng, lui đến dưới lầu bắt đầu quét dọn.
Một lúc lâu sau, nàng rời Vong Tâm Cư đi vào phòng bếp lớn của Nhiếp phủ, chuẩn bị thay tiểu thư dọn bữa tối,
đầu bếp nữ tò mò nhìn qua.
“Thay tiểu thư chuẩn bị sao?”
Thu Hương gật đầu.
“Thật sự là, ngươi còn dám đi hầu hạ tiểu thư, hai ngày trước tiểu thư mới đánh cho đến ói ra máu đầy đất!”
“Ta có thể nào không hầu hạ tiểu thư
sao?” Ánh mắt đau thương lại hối hận Thu Hương hạ xuống.”Nếu không phải
bởi vì ta sợ hãi mà bán đứng tiểu thư, cô gia cũng sẽ không chết, cô gia không chết, tiểu thư cũng sẽ không nổi điên, hết thảy đều là ta làm hại đây!”
Người, thường thường sau khi làm sai mới biết được chính mình sai lầm rồi, cũng hối tiếc không kịp.
00000000000000000000000000000000000000000
Bên bồn mai, từng là cô gái quốc sắc
thiên hương, vẫn tóc tai bù xù như cũ, một thân lam lũ ôm đứa nhỏ thì
thào lời nói nhỏ nhẹ, mà ở cánh cửa hình trăng lưỡi liềm, phụ thân của
nàng ảm đạm thở dài không thôi.
“Lão gia, hay là đem nàng đưa vào am lý
an dưỡng đi! Người cũng biết bây giờ ở trong thành có bao nhiêu người
bàn tán xôn xao, còn có người ở đánh đố nói nàng rốt cuộc là bị cường
bạo, hay là bị nam nhân lừa, thể diện của Nhiếp phủ chúng ta đều bị nàng làm mất hết, thiếp thân nghĩ đến…”
“Hạnh nương!”
Tiếng quát khẽ bao hàm cả tức giận, Hạnh phu nhân không khỏi có chút không yên.
“Lão gia?”
Nhiếp Văn Siêu chậm rãi nghiêng mắt nhìn coi như người xa lạ ngồi bên. “Nàng hận nương của Nhạn nhi như vậy sao?”
Vẻ mặt Hạnh phu nhân khẽ biến. “Thiếp thân… Thiếp thân không hiểu lão gia muốn nói gì?”
“Nàng biết,” Nhiếp Văn Siêu thở dài. “Kỳ thật chính ta cũng biết, chỉ là không muốn suy nghĩ đến nó mà thôi,
nghĩ đến nương của Nhạn nhi đã qua đời, lại đi so đo cũng là vô dụng.
Nhưng nàng lại làm quá lên, giống như không thể làm hại Nhạn nhi bi thảm như nương của nó thì không được, hiện tại ta mới biết được nàng ác độc
như thế nào!”
“Lão gia, sao người lại nói như vậy,” âm thanh Hạnh phu nhân kháng nghị. “Thiếp như vậy cũng là suy nghĩ vì
Nhiếp phủ chúng ta đấy! Lúc trước thiếp nhắc tới, bản thân lão gia ngài
cũng nói thiếp thân nói vô cùng có đạo lý không phải sao?”
“Lúc ấy ta là nóng nảy, nhất thời không
biết nên xử lý lập trường chính mình như thế nào mới tốt, hơn lo lắng
cho người hai nhà, tổng nghĩ đến cho dù như thế nào đều không thể vẹn
toàn đôi bên, bởi vậy nàng vừa nói ta liền đồng ý…”
Mặt Nhiếp Văn Siêu đầy hối hận, thật đáng buồn là, cho dù như thế nào cũng không còn kịp nữa rồi.
“Nhưng thời gian đi qua càng lâu, mắt
thấy Nhạn nhi trở lại thê thảm như thế, ta mới phát hiện chính mình thật sự sai lầm rồi, Nhạn nhi nói đúng vậy, chúng ta là súc sinh, là súc
sinh vong ân phụ nghĩa, là cầm thú lấy oán trả ơn, nàng đề nghị làm như
vậy là súc sinh ác độc, mà ta đồng ý với nàng là cầm thú ngu xuẩn!”
“Lão gia, thiếp thân tuyệt không thừa
nhận là súc sinh!” Hạnh phu nhân phẫn nộ mắt trợn lên. “Người không ích
kỷ, trời tru đất diệt, thiếp thân làm như vậy có cái gì không đúng?
Không phải thiếp thân cứu Nhiếp phủ miễn cho bị liên luỵ với Diêm La Cốc tránh được vận rủi diệt vong sao?”
“Ngươi cứu Nhiếp phủ?” Nhiếp Văn Siêu
trào phúng cười. “Khi nào thì ngươi cứu Nhiếp phủ? Cho dù chúng ta không làm gì cả, Nhiếp phủ cũng sẽ không sao, mà hiện tại rốt cuộc chúng ta
có được kết quả gì? Cả đời bất an, trọn đời hối hận!”
“Lão gia…”
“Đừng nói nữa!” Nhiếp Văn Siêu phiền
chán phất tay áo xoay người đưa lưng về Hạnh phu nhân. “Đi đi! Hiện tại
ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Nhìn bóng lưng trượng phu, đột nhiên
Hạnh phu nhân cảm thấy chính mình giống như thật sự đã làm sai, bởi vì
một câu trượng phu này “Không muốn nhìn thấy ngươi” nói không chừng là
cả đời.
Bà thất sủng!
“Đừng quá tới gần, muội muội sẽ nổi điên!”
Nhiếp Nguyên Xuân vội vàng đuổi kéo Tư Mã Thanh Lam đi phía trước, không cho hắn tới gần mẹ con của muội muội.
“Đừng nhìn nàng hiện tại rất tốt, nhưng một khi nàng bắt đầu điên sẽ giết người!”
“Giết người?” Tư Mã Thanh Lam kinh hô.
“Tuy rằng không thật sự giết chết người, nhưng có hai hạ nhân bị tàn phế.”
Nhiếp Nguyên Xuân lắc đầu. “Cha mời rất
nhiều đại phu đến khám bệnh, mỗi một người cũng đều giống nhau, chỉ nói không cần đi kích thích nàng, sau một thời gian sẽ tự khỏi.”
Tư Mã Thanh Lam trầm mặc một lát.
“Vừa được biết muội muội nổi điên, ta
chỉ biết là chúng ta sai lầm rồi.” Hắn lẩm bẩm nói. “Chưởng môn phái Hoa Sơn tụ tập đầy đủ cao thủ thét to nói muốn tiêu diệt Diêm La Cốc, kết
quả suốt ba tháng đều truy tìm phía tây đều tìm không thấy Diêm La Cốc ở nơi nào, tìm đến mọi người đều chán, phiền, một hồi đại sự oanh oanh
liệt liệt liền không giải quyết được gì như vậy, đáng tiếc vì chuyện này chúng ta làm ra loại hành động vong ân phụ nghĩa, thật sự là buồn cười
lại thật đáng buồn!”
“Ta cũng làm sai,” Nhiếp Nguyên Xuân cười khổ. “Nhưng sự việc đã thành, chúng ta có thể giải quyết như thế nào?”
“Lúc ấy vì sao chúng ta lại làm như vậy chứ?” Tư Mã Thanh Lam hỏi hắn, cũng hỏi mình.
“Ta đã cho là ta muốn tốt cho muội muội.”
“Ta cũng nghĩ như vậy nhưng là…” Tư Mã
Thanh Lam hổ thẹn sâu sắc thở dài. “Mỗi khi ta tĩnh tâm đến tự hỏi lòng, ta thật là vì muội muội sao? Không, không phải, ta là vì chính mình, ta ghen tị Lý công tử, ghen tị hận không thể cho hắn biến mất, ta bị ích
kỷ chính mình che mắt.”
“Ngươi…” Ngoài ý muốn Nhiếp Nguyên Xuân nhìn hắn. “Cũng sẽ có một mặt tiêu cực như vậy sao?”
“Vẫn là vì chính mình, hiện tại mới phát hiện chính mình cũng là người bình thường đây!” Tư Mã Thanh Lam chua xót tự giễu nói.
“Còn thế bá thì sao? Vì sao người lại đồng ý?”
“Vì gia mẫu, người không hy vọng gia mẫu bị liên luỵ, ta nghĩ, chỉ cần là vì gia mẫu, lương tâm người cũng có
thể bỏ qua một bên đi!” Tư Mã Thanh Lam lắc đầu, lại thở dài, sau đó
duỗi thẳng cổ chỉ ra xa xa. “Đứa nhỏ thực thanh tú! Dường như cùng một
khuôn mặt với cha hắn.”
Nhắc tới đến đứa bé kia, Nhiếp Nguyên
Xuân cũng hưng trí, hắn cũng chưa từng cảm thấy hứng thú như vậy với con của mình, có lẽ là bởi vì cảm thấy mắc nợ đối đứa bé kia đi.
“Ta cũng cảm thấy như vậy, quả thực rất giống với muội phu, đáng tiếc muội muội không cho người khác gặp đứa trẻ.”
“Ta nghĩ ta sẽ thực thích có đứa con thanh tú như vậy.”
Nghe Tư Mã Thanh Lam nói như vậy, Nhiếp Nguyên Xuân không khỏi nhíu mày một chút.
“Ngươi vẫn là muốn cưới muội muội sao?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng là…” Nhiếp Nguyên Xuân chần chờ. “Ngươi là con một, mà muội muội… Muội muội nhất định sẽ không để ngươi chạm vào nàng…”
Quay đầu, ánh mắt Tư Mã Thanh Lam nhìn ra được sự việc. “Cha ta đã tới?”
Nhiếp Nguyên Xuân lắc đầu thở dài. “Ngươi tội gì phải tự làm khổ mình thế?”
“Đây là ta thiếu Lý công tử, ta nghĩ cả
đời này ta không quên được là ta chém đứt tay trái Lý công tử, cho nên,
ta có trách nhiệm thay hắn chiếu cố hai mẹ con nàng thật tốt. Hơn nữa…”
Tầm mắt Tư Mã Thanh Lam lại quay lại đến trên người hai mẹ con kia.
“Giống như muội muội si tình với Lý công tử, ta cũng si tình giống như muội muội, cho dù nàng biến thành bộ dáng gì nữa ta đều yêu nàng, trừ nàng, ta không nghĩ muốn người khác.”
Nhiếp Nguyên Xuân ngưng mắt nhìn hắn một lát.
“Trên đời này người si tình thật sự là đáng thương!”
00000000000000000000000000000000000000000
Đứa nhỏ ba tuổi, thanh tú giống như đứa
bé gái e thẹn, vẫn sống như người điên nhỏ, mỗi người trong Nhiếp phủ
đều muốn đùa hắn, nhưng Nhiếp Đông Nhạn không cho bất luận kẻ nào tiếp
cận bọn họ, tựa như hổ mẹ gắt gao hộ vệ hổ con của mình, mọi người đành
phải không trêu đùa đứa trẻ đó nữa, bởi vì…
Nhiếp Đông Nhạn vẫn điên.
“Thế bá, thế bá, xin mời, xin mời!”
Tiếng bước chân dồn dập rất nhanh tiến
đại sảnh Nhiếp phủ, Nhiếp Văn Siêu nghe tiếng đuổi chạy đến, nhưng thấy
bộ dáng Tư Mã Thanh Lam hưng phấn, không khỏi kinh ngạc.
“Xin mời cái gì?”
“Vị danh y phía tây biên giới kia a!”
“Thật sự? Ngươi thật sự mời hắn đến?”
Nhiếp Văn Siêu vui mừng không thôi, nhưng chỉ một lúc, vẻ mặt của hắn
lại trầm ảm (âm trầm và ảm đạm). “Nhưng căn bản Nhạn nhi không cho bất
luận kẻ nào tiếp cận nàng, làm sao để hắn khám và chữa bệnh? Cũng khó
khăn như mấy vị đại phu trước đây, xa xa nhìn xem đã nói một ít nói
chuyện chuẩn đoán không đâu, sau đó chạy lấy người sao?”
“Thế bá, không cần chán nản như vậy, trước hết để cho hắn nhìn một cái nói sau, nói không chừng hắn có biện pháp!”
Vì thế, vị danh y phía tây biên giới được mời vào trong Nhiếp phủ.
Đó là một vị hơn ba mươi tuổi, người anh tuấn tiêu sái nhã nhặn, họ tên thực đặc biệt, Quân Vô Hận, thân thiết
lại hiền hoà, không giống đại phu, giống như sư phụ ở trường dạy học bị
đệ tử bắt nạt.
“Tiên sinh, xin dừng lại.” Vừa mới bước vào nội thất, Nhiếp Văn Siêu liền mở miệng ngăn cản Quân Vô Hận tiếp tục đi tới.
“Nơi này?” Quân Vô Hận kinh ngạc nhìn
căn phòng mà mình đang đứng một chút, nhìn Nhiếp Đông Nhạn đang ru đứa
nhỏ ngủ ở căn phòng bên kia. “Muốn ta ở trong này khám bệnh?”
“Gần hơn nữa thì tiểu nữ sẽ nổi điên,” Nhiếp Văn Siêu áy náy nói. “Nàng điên liền đả thương người, cho nên…”
“Thì ra là thế.” Quân Vô Hận gật đầu tỏ
vẻ hiểu biết, lập tức tay lấy ra một cuộn tơ nhỏ. “Ta đây đành phải khám như vậy.” Dứt lời, ngón tay khẽ bắn ra, bỗng nhiên sợi tơ bay thẳng tắp về phía đầu phòng kia, trong chớp mắt quấn hai vòng trên cổ tay Nhiếp
Đông Nhạn.
Nhiếp Văn Siêu cùng Tư Mã Thanh Lam không hẹn mà cùng trừng lớn hai mắt, thất thanh kinh hô.
“Thì ra tiên sinh…”
“Suỵt!” Quân Vô Hận ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng, sau đó kéo sợi tơ nhắm mắt chẩn đoán.
Một lát sau, hắn trợn mắt, biểu tình có điểm nghi hoặc.
Đang lúc lúc này, vốn nghĩ rằng đứa nhỏ ngủ say ở trên giường đột nhiên ngồi dậy, bĩu môi nói: “Nương, người ta không cần ngủ!”
Đập vào mắt khuôn mặt đứa nhỏ dị thường thanh tú, thoáng chốc mắt Quân Vô Hận có tia sáng kỳ dị, mâu quang tỏa sáng.
Một lát sau, hắn mới hạ đôi mắt xuống, nhíu mày trầm tư hồi lâu.
“Thỉnh giáo Nhiếp lão gia, vì sao lệnh ái lại nổi điên?”
“Này…”
“Muốn chữa bệnh phải kê đúng thuốc, nếu không biết nguyên nhân bệnh, ta làm sao biết kê đơn?”
Nhiếp Văn Siêu cười khổ.”Được rồi! Tuy nhiên đây là việc xấu trong nhà, hi vọng tiên sinh chớ để truyền tới tai người khác.”
“Đó là đương nhiên, ta là đại phu, không phải người buôn chuyện.”
“Như vậy mời tiên sinh tới thiện thính dùng trà.”
Trong chốc lát sau, ở thiện thính, Quân
Vô Hận, Nhiếp Văn Siêu cùng Tư Mã Thanh Lam đều tự ngồi xuống, nô bộc
cũng dâng trà nóng, Nhiếp Văn Siêu hơi suy nghĩ một chút sau liền bắt
đầu nói ra toàn bộ cái mà hắn cái gọi là việc xấu trong nhà.
“Ta nghĩ, việc này nên bắt đầu từ năm tiểu nữ bảy tuổi mà nói đi! Một năm kia…”