Thiên tịch nhai cao hơn ngàn trượng, sâu không thấy đáy, thị vệ bình thường không dám tùy tiện xuống, Tống Lăng gấp đến độ trên đầu đều là mồ hôi. Sự việc của thất hoàng đệ, hắn còn sốt ruột hơn bất cứ người nào, nhưng hắn lại không dám biểu lộ trước mặt phụ hoàng, hắn đã không còn nắm chắc được tâm tư của phụ hoàng nữa.
Xa xa truyền đến tiếng thông báo của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm!”
Tống Lăng vội vàng quỳ xuống tiếp giá.
“Đã tìm được chưa?” Thánh Vũ đến thăm dò nhìn xuống vách núi đen sâu không thấy đáy.
“Vách đá gió lớn, cho dù mang dây thừng đi xuống thì cũng có chút gắng sức….”
Thánh Vũ đế thiếu kiên nhẫn đánh gãy lời nói của hắn: “Trẫm sẽ xuống dưới!”
“Phụ hoàng!” Tống Lăng kinh hãi biến sắc, bận rộn ngăn cản hắn: “Phụ hoàng nên cân nhắc!”
“Cút ngay!” Thánh Vũ đế tức giận, hắn trước kia hỉ nộ ái ố đều không biểu hiện ra ngoài, lần đầu tiên hắn cảm thấy đau đớn như vậy.
Tống Lăng run lên, thở dài một hơi: “Phụ hoàng đợi thêm chốc lát, đừng sốt ruột, để nhi thần xuống đó dò đường trước.”
Lúc này Thánh Vũ đế mới hòa hoãn biểu tình, hơi gật đầu.
Phong vân gào thét, cho dù Tống Lăng võ công cao cường, cũng không duy trì được bao lâu, may mắn, dây thừng buộc ngang thắt lưng, chậm rãi thả xuống đáy vực, không khí nơi này ấm áp hơn hẳn, lúc này Tống Lăng mới thở phào một hơi, cũng may dưới này tương đối ấm áp, bằng không đối với thân thể của An Nhi, xem như không ngã chết, sợ bị lạnh đến tổn thương thân thể. Vốn Tống Lăng còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, hôm nay hạ nhai, từ trên kia rơi xuống, cửu tử nhất sinh, nếu trời cao thương sót, mai mắn có thể tìm thấy hài cốt của An nhi, xem như có thể lưu lại một điểm tưởng nhớ.
Nghĩ đến đây, hai mắt Tống Lăng đỏ ngầu, ở trước mặt phụ hoàng không dám phát tiết, hiện tại hắn không thể kiềm nén được nữa. Nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống. Nhưng trong lòng lại có chút may mắn, sự cố chấp cùng thủ đoạn của phụ hoàng hắn biết rất rõ, có lẽ, nếu An nhi chết, có thể rời xa sự khống chế của phụ hoàng, không phải là chuyện không tốt. Tống Lăng thở dài, tối nay hắn không muốn trở về, đơn giản đi dạo vòng quanh đáy vực, cũng để hắn yên tĩnh một chút, chờ đến lúc trở về hoàng cung, ngay cả việc nhớ đến An nhi cũng là một yêu cầu xa xỉ đối với hắn.
Nhắc đến cũng lạ, nơi này cây cối rậm rạp, lại suất hiện một con đường nhỏ, giống như được ai đó cố sức mở ra. Tống Lăng men theo đường nhỏ àm đi, lúc ẩn lúc hiện, nhưng lại nghe thấy một loạt tiếng cười dịu dàng truyền đến!
Cả người Tống Lăng run lên, âm thanh quen thuộc đó, chẳng lẽ là An nhi?
Nghĩ, hắn men theo âm thanh chạy đến, đẩy ra bụi cỏ, chỉ thấy An nhi cùng Trục Phong dưới ánh trăng, nô đùa. Trên mặt An nhi, nụ cười vui sướng xuất phát từ nội tâm, cơ hồ đả động đến trái tim Trục Phong, Trục Phong nhẹ nhàng hôn lên hai má An nhi.
Trục Phong đưa đóa hoa trong tay mình cho An nhi, An nhi cười, hôn nhẹ lên má Trục Phong, tuy chỉ là hôn nhẹ, nhưng lại nhấc lên sóng gió trong lòng Tống Lăng, Tống Lăng vừa kinh ngạc vừa tức giận, còn có chút âm thầm vui mừng, may mắn người đến hôm nay là mình chứ không phải là phụ hoàng!
Tống Lăng nhanh chống chạy đến: “An nhi!”
“Ca ca!” An nhi nhìn thấy hắn, có chút kinh ngạc, sau đó cười đến vui vẻ, nhanh chân chạy đến nhào vào vòng tay ấm áp của hắn.
Cho dù Tống Lăng có tức giận hơn nữa, cũng không đến nỗi phát hỏa với An nhi, xoa xoa đầu y ôn nhu nói: “Hù chết đại ca!”
“Đệ không có chuyện gì, nhờ có Trục Phong ca ca!” An nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười đến hạnh phúc.
Tống Lăng ngẩng đầu nhìn Trục Phong, lạnh lùng ừ một tiếng, xem như là chào hỏi. Lại quay đầu nhìn An nhi cười nói: “Mau mau về nhà, phụ hoàng đều gấp đến muốn hỏng rồi!”
An nhi gật gù, vươn tay muốn kéo lấy Trục Phong nhưng lại bị Tống Lăng ngăn cản, Tống Lăng lạnh lùng nhìn Trục Phong: “An nhi, nếu đệ không muốn ân nhân cứu mạng mình chết, tốt nhất không nên để hắn gặp phụ hoàng, ngay cả nhắc đến cũng không được!”
An nhi ủy khuất bĩu bĩu môi, gắt gao lôi kéo Trục Phong không nỡ buông tay.
“An nhi! Nghe lời, lại đây!”
“Đệ muống cùng Trục Phong ca ca ở cùng một chỗ!” An nhi cắn cắn môi, lớn tiếng kêu lên.
“An nhi!” Sắc mặt Tống Lăng càng thêm âm trầm.
“Đệ muốn cùng Trục Phong ca ca ở cùng một chỗ, vào giang hồ, ngao du tứ phương.” Âm thanh An nhi không lớn, nhưng lại quật cường.
“Hảo, An nhi!” Trục Phong mặt mày hớn hở, vỗ ngực nói: “Đại ca ngươi yên tâm, có ta ở đây, bảo đảm An nhi sẽ không chịu bất kỳ oan ức nào!”
Tống Lăng sầm mặt, xoẹt một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm đã đặt lên cổ Trục Phong: “Đại ca cũng là cho ngươi gọi?!”
Trục Phong không hề sợ hãy, bên trong ánh mắt đen láy chứa đầy sự chế giễu, trấn tĩnh nhìn Tống Lăng.
“Ca ca huynh dừng tay!” An nhi cuống lên, đi đến bắt lấy lưỡi kiếm, nhất thời, bàn tay nhỏ bé máu chảy đầm đìa.
“An nhi!” Tống Lăng nhanh chống thu kiếm, ôm lấy y, kéo xuống lí y sạch sẽ giúp y băng bó, An nhi bực bội, quệt mồm không thèm để ý đến hắn.
Tống Lăng thở dài, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trục Phong: “Ngươi không thể mang An nhi đi! Ngươi không có năng lực bảo vệ đệ ấy!”
“Nếu như ta có năng lực thì sao?”
Tống Lăng tức giận nói: “Nam tử hán đại trượng phu, há dễ dàng đồng ý cho ngươi? Quả thực là ăn nói bừa bãi! Ngươi có biết thân phận của An nhi là gì không?”
“Vậy đệ không làm hoàng tử nữa là được!” An nhi cuống lên.
Vành mắt An nhi đỏ lên, bĩu môi, vành mắt ánh thủy quang, chỉ cần chạm vào nước mắt liền rơi xuống.
Trục Phong cười cười, vỗ vỗ bả vai An nhi: “An nhi đừng lo lắng, đừng chọc ca ca ngươi tức giận, Trục Phong ca ca sẽ nghĩ biện pháp đến đón ngươi.”
An nhi nữa tin nữa ngờ nhìn hắn.
“Nếu không thì chúng ta ngoắc tay!”
An nhi biết, thân sinh ở hoàng giam, muốn ở cùng một chỗ với người mình thích, không phải là một chuyện dễ dàng, phải bàn bạc kỹ càng, nghe Trục Phong nói thế mới gạt nước mắt, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, theo Tống Lăng, lưu luyến rời đi.
Đến giờ Tống Lăng mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người ôm lấy An nhi, lau khô nước mắt trên mặt y, không quay đầu lại mà ném cho Trục Phong một lệnh bài: “Nể tình ngươi là ân nhân của An nhi, nếu có việc gì khó khăn, có thể đến phủ thái tử tìm ta.”