Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Chương 11: Ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng



Nếu tới, không bằng cùng uống một chén” Ninh Vương kéo nàng đi tới đình giữa hồ.

“Có chuyện gì thì cứ nói, không cần quanh co lòng vòng.” Thủy Mộ Nhi lạnh lùng rút tay của mình về, đứng tại chỗ. Ninh Vương cũng không giận, lấy ấm trà rót trà nhẹ nhàng thưởng thức, “Tối nay ánh trăng rất đẹp, không nên phụ cảnh trời như vậy.”



Đưa ly trà đến trước mặt Thủy Mộ Nhi, nàng do dự hồi lâu, lúc này mới bước bước đến gần.

“Sau yến tiệc tân hôn, ngươi không chăm sóc cho vương phi của ngươi, nửa đêm tới nơi này vui chơi, không sợ làm tỷ tỷ của ta thất vọng sao?” Thủy Mạc Nhi ngồi ở trên băng đá, dịu dàng lên tiếng.

“Ngươi muốn ta đi sao?” Ninh Vương cười như không cười nhìn nàng, đưa chén trà đến trước mặt nàng, thấy mặt nàng hơi tái đi, nụ cười bên mép sâu hơn.

“Hôm đó thật ra muốn nói phụ hoàng cho ngươi cùng cẩn Vương lấy nhau, cũng không ngờ, ngươi lại cầu xin điều đó, giúp ta bớt đi một tính toán.”

“Ngươi có ý gì?” Thủy Mộ Nhi hỏi hắn, sắc mặt đã là đóng băng.

“Mộ Nhi…” Ninh Vương khẽ gọi một tiếng, tựa như nhiều phần ủy khuất, “Phụ hoàng tuổi già rồi, ngôi vị hoàng đế sớm muộn sẽ truyền lại, mặc dù thái tử cùng Cẩn Vương không nguy hiểm với ta, nhưng vốn dĩ phòng ngừa là tốt nhất, huống chi trong triều cũng bọn họ cũng có chút địa vị, nhất là ta đây là đệ đệ của Cẩn Vương, tính tình hắn quái gở, khiến người ta khó có thể nắm lấy.”

“Ninh Vương thẳng thắn nói với ta những thứ này như vậy, không sợ ta đi tố giác ngươi hay sao?” Thủy Mộ Nhi cắt đứt lời của hắn.

Ninh Vương cười một tiếng, lắc đầu “Từ trước đến nay, những chuyện đó không liên quan đến ngươi”.

Ánh trăng chiếu bóng hai người lên mặt hồ, hai người ngồi ở trong lương đình, Ninh Vương tự mình châm trà, Thủy Mạc Nhi suy nghĩ một chút, nhìn chén trản sâu xa nói, “Cho nên ngươi không thông qua sự đồng ý của ta liền tự tiện giao ta cho một người khác?”

“Chuyện này chỉ có ngươi làm ta mới yên tâm” Ninh Vương nhàn nhạt nói, “Ta đã từng thử bí mật đưa rất nhiều người vào chỗ của hắn, nhưng lại rất ít người thành công, nay chỉ có ngươi mới có thể khiến hắn tin tưởng ”

“Tại sao? Cũng bởi vì ta đây thân phận thứ nữ, còn bị hủy dung?” Thủy Mộ Nhi nhấc khăn che mặt lên, châm biếm nói.

Ánh mắt Ninh Vương rơi vào khuôn mặt nàng, ánh mắt hắn lóe lên, “Sau khi chuyện thành công, ta sẽ ban cho ngươi bất kỳ điều gì ngươi muốn, bao gồm cái vị trí kia ”

Thủy Mộ Nhi kinh ngạc nhìn hắn một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng cười, “Vương Gia đề cao Thủy Mộ Nhi quá rồi, ta nhỏ bé phàm phu tục tử, không giúp được Vương Gia ”

“Không, ngươi có thể” Ninh Vương để chén trà xuống, nhìn nàng nói, “Mặc dù ngươi không phải người hắn tín nhiệm, nhưng ít ra sẽ không khiến hắn hoài nghi nhiều, cho nên bây giờ ngươi thích hợp nhất.”

Thủy Mộ Nhi cười ảm đạm, nàng nhìn những gợn sóng giữa hồ hít sâu một cái, “Gặp gỡ giữa chúng ta cũng là do Vương gia sắp đặt?”

“Ừ” Ninh Vương do dự trả lời.

“Ta tại?” Giọng nói của Thủy Mộ Nhi sắc sảo, đột nhiên đứng lên, “Ngươi nghĩ sai rồi, ta sẽ không để cho mình cuốn vào tranh đấu quyền lợi giữa huynh đệ các ngươi, ta chỉ là tiểu nữ tử nhỏ bé, chỉ muốn cuộc sống đơn giản bình thường, nếu Vương Gia cho là ta đạt đến vị trí kia nhờ Vương Gia nâng đỡ, thứ lỗi cho ta không thể hầu hạ.”

Thủy Mộ Nhi tức giận ra khỏi đình, cả người phát run, tựa như đoán được phản ứng của nàng, giọng nói của Ninh Vương của nhàn nhạt truyền đến từ phía sau lưng, “Ngươi không muốn, ta cũng không ép, chẳng qua nếu sau này ngươi gặp phải chuyện gì, cũng hi vọng ngươi có thể nhớ lại tình cảm giữa chúng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.