Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Chương 7: Nguyện ý gả cho Cẩn Vương Văn Yên Mộc



Thủy Mộ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng một cái, ý thức vốn không tập trung cũng trở về vài phần. Nhìn lướt qua nụ cười nhạt của Ninh Vương, ánh mắt nàng lóe lên, kiên quyết lắc đầu nói: “Từ nhỏ Mộ Nhi đã thề rằng cuộc đời này chỉ cần tìm được người một lòng một dạ, tỷ phu cùng tỷ tỷ có thể nói là trai tài gái sắc, cho nên thần nữ không muốn.”

“Sao?” Hoàng thượng thích thú nhìn Ninh Vương một cái, “Nếu trẫm nói cho ngươi vị trí chính thất thì sao?”



Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, cơ thể Thủy Tĩnh run lên, tuy khuôn mặt được khăn che mặt phủ kín, nhưng vẫn khiến người khác thấy được sự lo lắng.

Hoàng thượng không nói nữa, mọi người cũng không dám mở miệng, Ninh Vương nhìn hoàng thượng không nói gì, Tề Vương cũng kinh ngạc nhìn hoàng thượng, rồi lại nhìn Thủy Mộ Nhi, trong lúc nhất thời không khí trong sảnh tăng thêm vài phần quỷ dị.

Đột nhiên Thủy Mộ Nhi cười một tiếng, gương mặt bị che bởi khăn mỏng khiến người khác không nhìn rõ lắm, nhưng ánh mắt ánh lên vài tia hứng thú.

“Nha đầu, ngươi cười cái gì?”

“Trong lòng thần nữ không thích Ninh Vương, vị trí chính thất dùng làm gì chứ, nếu thần nữ thích Ninh Vương, cho dù không có danh phận hay địa vị, thần nữ cũng sẽ đi theo, hoàng thượng cần gì trêu ghẹo thần nữ.”

Hoàng thượng nghe xong lời này liền cười ha ha, hắn nhìn Thủy Diên Niên cười to nói: “Thủy Diên Niên, ngươi sinh ra nữ nhi thật giỏi, thật quý đó.”

Thủy Diên Niên nhắm mắt trả lời: “Hoàng thượng quá khen” rồi cười khan “Hoàng thượng, nếu tiểu nữ của thần không muốn, hay là chúng ta bắt đầu đi, đừng để lỡ giờ lành!”

“Không vội, trẫm vẫn muốn thành toàn cho ý nguyện của tiểu nữ nhi này.”  Hoàng thượng lắc đầu nhìn Thủy Mộ Nhi: “Nha đầu, ngươi có người trong lòng không, trẫm thay ngươi làm chủ?”

Thủy Mộ Nhi kinh ngạc nhìn hoàng thượng rồi lắc đầu.

“Không có thì tốt, hay là ngươi chọn một trong số mấy người con của ta đi, tuy không phải tất cả chúng đều nổi bật, nhưng cũng là những nhân tài, ý của ngươi như thế nào?”

Thủy Mộ Nhi vừa đình nói gì đó, Thủy Diên Niên lại lên tiếng, “Hoàng thượng ưu ái rồi, vi thần chỉ sợ, tiểu nữ lại sinh tính lỗ mãng, may mắn được hoàng thượng chú ý, nhưng rốt cuộc lại là người không tốt, sợ không xứng với mấy vị Vương Gia.”

“Lời của Thủy thượng thư sai rồi, chẳng lẽ ngươi không tin mắt nhìn người của hoàng thượng hay sao, lời phụ hoàng vừa nói, dĩ nhiên đã nhận người này là con dâu rồi.” Ninh Vương cười như không cười, ánh mắt chuyển từ trên mặt Thủy Mộ Nhi tới trên người Thủy Diên Niên.

“Vi thần không dám, nếu như vậy, vi thần cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Phụ thân.” Thủy Mộ Nhi vội vàng gọi, lại bị Thủy Diên Niên trừng mắt nhìn “Hoàng thượng ưu ái, còn không mau tạ ơn?”

Bị Thủy Diên Niên giáo huấn như vậy, trong lòng nàng lập tức khó chịu, may là được khăn che mặt che đi, nên vẫn có cảm giác gương mặt nàng tái nhợt.

“Hoàng thượng!” Nàng sợ hãi quỳ xuống đất: “Thần nữ không xứng với các vị Vương Gia, cầu xin người thu hồi mệnh lệnh vừa ban.”

“Ngươi không muốn sao?” Sắc mặt hoàng thượng trầm xuống, Thủy Diên Niên cuống quít quỳ xuống theo: “Hoàng thượng bớt giận, tiểu nữ không hiểu chuyện phạm phải người, chuyện hôn sự nhờ vào hoàng thượng làm chủ!”

“Phụ thân…”

“Mộ Nhi!” Thủy Diên Niên nhìn thật sâu vào mắt nữ nhi, đôi mắt ông tràn đầy lo lắng, Thủy Mộ Nhi ngẩn người, cuối cùng phải im lặng.

“Nếu như vậy, mười hai con tới đây…”

“Thần nữ chọn Cẩn Vương Gia!” Hoàng thượng còn chưa dứt lời, đột nhiên Thủy Mộ Nhi lên tiếng, hoàng thượng kinh ngạc nhìn nàng một cái, sắc mặt các vị Vương Gia cũng khác nhau.

Mọi người im lặng, ngay cả Thủy Diên Niên cũng không thể tin được, hắn nhìn nữ nhi của mình, chỉ thấy nàng lặp lại một lần nữa, “Thần nữ nguyện gả cho Cẩn Vương.”

Tầm mắt mọi người từ trên người nàng, dời về phía Cẩn Vương được nhắc tới, chỉ thấy nam tử kia ngồi xe lăn, một thân mặc áo dài màu đen, trước ngực đeo một mảnh ngọc, vài sợi dây mảnh rủ xuống, khiến hắn tăng thêm vài phần yếu đuối.

Thấy mọi người nhìn mình, môi hắn hơi mở ra, lại đột nhiên che miệng ho khan, lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Nhi thần thất lễ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.