Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Chương 8: Chỉ có thể làm thiếp



Hoàng thượng không nói lời nào, đôi mắt hiện lên vẻ giận dữ, một lúc lâu mới đứng lên nói với Thủy Mộ Nhi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, quả thật muốn gả cho Cẩn Vương?”

“Thần nữ nguyện ý” Thủy Mộ Nhi kiên định nói.



Không khí từ từ trở nên kỳ dị, Ninh Vương cười như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt kinh ngạc của Tề Vương vẫn chưa dứt, thần sắc mọi người khác nhau, duy chủ có Cẩn VƯơng vẫn không nói lời nào, cho dù tức giận hay bình thường, hắn cũng chỉ cúi thấp đầu, giống như việc không liên quan đến mình, mặc cho thiếu niên đẩy xe ở phía sau lau vết bẩn bên mép thay hắn.

Rốt cuộc hoàng đế chán ghét nói: “Được, ngươi đã kiên trì như vậy, trẫm sẽ chiều theo ngươi, nhưng mà…” Hắn quay đầu nhìn Thủy Mộ Nhi đang quỳ trên mặt đất nói tiếp: “Chỉ có thể là thiếp.” Nói xong phất tay áo rời đi.

Nụ cười bên mép của Ninh Vương càng sâu hơn, đôi mắt như hoa đào sáng lên như ngọc.

“Chúc mừng muội.” Hắn không chút ngại ngùng đỡ Thủy Mộ Nhi dậy, nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn, Thủy Mộ Nhi kinh ngạc trong chốc lát, hồi lâu mới khẽ cười: “Đa tạ tỷ phu.”

“Mộ Nhi, sao cơ thể muội lại run rẩy vậy?” Thủy Tĩnh đi tới trước mặt đỡ nàng, nghi ngờ lên tiếng.

Thủy Diên Niên vừa nghe lập tức tiến đến: “Mộ Nhi, vết thương đau sao?”

“Không phải, phụ thân.” Thủy Mộ Nhi phủ nhận, đôi mắt đen trắng rõ ràng lướt qua Thủy Tĩnh, cuối cùng rơi vào trên người Ninh Vương: “Vương gia thật may mắn, rốt cuộc tìm được giai nhân rồi.”

Câu nói chứa hàm ý, Ninh Vương nghe nhưng không để tâm chút nào, “Bổn Vương cũng chúc mừng đệ muội, tìm được giai tế (người chồng tốt).” Khóe môi hắn mang theo ý cười, nghe như lời chúc đơn giản, nhưng sắc mặt Thủy Mộ Nhi lại trắng bệch, tay siết thành hai quả đấm.

“Đa tạ hoàng huynh chúc phúc, nhưng mà dường như giờ lành đã đến.” Cách đó không xa, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng yếu đuối truyền tới, Cẩn Vương nghiêng đầu nhìn Ninh Vương, giống như một hài tử nghịch ngợm, nhưng đôi mắt lại lóe lên như đá quý.

Ninh Vương quay đầu nhìn hắn một cái, bên mép vẫn là nụ cười nhàn nhạt, trong mắt hiện lên sự hứng thú: “Huynh quên mất.”

Hắn quay đầu cáo từ với Thủy Diên Niên, sau đó dẫn Thủy Tĩnh ra khỏi phủ Thượng thư.

Tiếng chiêng trống lại vang lên lần nữa, tiếng kèn ở ngoài phòng vang lên không dứt, mắt thấy hỉ nhạc đã đi xa, Thủy Mộ Nhi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, kinh ngạc nhìn hướng người vừa đi.

“Nhạc phu đại nhân, tiểu tế cũng cáo từ, ngày mai tiểu tế sẽ đích thân chuẩn bị sính lễ tới cửa cầu hôn.” Dường như giờ phút này, hắn lại khôi phục bộ dáng tao nhã lễ độ, nói cáo từ với Thủy Diên Niên, ánh mắt như ẩn chứa điều gì lướt qua Thủy Mộ Nhi vẫn chưa khôi phục tinh thần, che miệng ho khan rồi rời đi.

Tây Sương vẫn yên lặng như cũ, dường như không liên hệ với sự vui mừng ở tiền đường.

Thủy Mộ Nhi bỏ giày ra nằm trên giường, lẳng lặng nhìn lên trần nhà không nói gì, Bích Nhi thay nàng chăm sóc vết thương trên tay rồi âm thầm lui xuống.

Đến tối, Bích Nhi đưa thức ăn tới, bây giờ mới phát hiện cơm lúc sáng nàng không đụng tới.

“Bích Nhi, cầm chiếc rương dịp lễ lần trước lại đây.” Thủy Mộ Nhi ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương đột nhiên lên tiếng, Bích Nhi đáp một tiếng rồi kéo ngăn kéo ra cầm lấy một chiếc rương nhỏ đặt trước mặt nàng.

“Đi lấy một chậu than nữa.”

“Tiểu thư, người muốn làm gì?” BÍch Nhi hoảng sợ lên tiếng, Thủy Mộ Nhi nhìn nàng ta một cái, rốt cuộc ánh mắt cũng có thần sắc, “Nếu tất cả mọi thứ đều là giả, ta còn chìm trong mộng làm gì, từ nay về sau, Thủy Mộ Nhi cùng Ninh Vương không còn một chút quan hệ nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.