Chí Tôn Chi Lộ

Chương 100: Mộ Địa Cường Giả, Có Thu Hoạch



Hoàng Phủ Thiên hai mắt đột nhiên mở ra, nguyên khí quấn thân cũng thản đi. Hiện giờ hắn cảm thấy bản thân hừng hực sinh cơ, lực lượng cũng có bước nhảy vọt so với Hoàng Nguyên cảnh.

Hắn cảm nhận được Khí Hải hiện hay nguyên khí chứa đựng nhiều hơn người bình thường chứa đựng gần hai lần. Kinh mạch trong cơ thể cũng trở nên to gấp đôi, cứng cáp hơn nhiều. Lưu chuyển càng nhanh hơn.

- Rốt cục cũng đột phá Huyền Nguyên cảnh.

Hoàng Phủ Thiên thở nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập năng lượng.

Tiếp tới kiểm tra Minh Vương Cực Thể. Vận động nhẹ mấy cái liền cảm giác gân cốt xa thịt toàn thân càng trở nên mạnh mẽ cứng cỏi hơn. Sự cường đại của thân thể theo da thịt dần dần xâm nhập vào tạng phủ, càng thêm tăng cường tiềm năng của thân thể.

- Chúc mừng ngươi đã đột phá.

Thiếu nữ sau khi Hoàng Phủ Thiên đột phá mới lại gần hơn một chút, nói lời chúc mừng.

Hoàng Phủ Thiên hứng phấn quá quên mết thiếu nữ đang ở đây, liền nói:

- Chỉ là cơ duyên xảo hợp thôi.

Hắn đã không đề phòng gì mà sử dụng Minh Ngục Thần Quyết để thôn phệ các âm hồn. Còn may là hắn vẫn đeo cái mặt nạ da người, thiếu nữ không biết chân diện của hắn.

Thiếu nữ nhìn Hoàng Phủ Thiên hơi lung túng, nàng thông minh liền hiểu hắn đắn đo cái gì. Chỉ nhàn nhạt giải thích rằng:

- Ta không nhìn thấy cái gì hết, cũng không quan tâm thủ đoạn ngươi vừa làm là gì, tất cả những gì ta biết là chúng ta đã được cứu.

Nghe thiếu nữ nói vậy trong lòng Hoàng Phủ Thiên nhẹ nhõm.

Hắn thật sự cũng không sợ bị tiết lộ, nhưng giữ kín được thì càng tốt.

Khi cả hai đang nói chuyện thì cửa đá bắt đầu nứt toác, một đạo ánh sáng từ trong huyệt động chiếu chói lòa. Khiến cho bọn họ đưa tay che mắt lại.

- Chà chà, đây là Dạ Minh Châu Ngàn Năm, còn giá trị hơn những ở cửa động kia nha.

Hoàng Phủ Thiên nhìn tám viên Dạ Minh Châu ngàn năm to hơn cả nắm quyền của hắn. Hắn từ nghe nói Dạ Minh Châu ngàn năm giá trị xa xỉ, nó có thể giúp người ta an ổn tích khí, khu loại bỏ dị tâm.

Một viên như thế này giá trị cũng không nhỏ, ít nhất cũng lên tới cả chục vạn nguyên kim.

- Rốt cuộc người này bày ra trận thế lớn vậy, còn dùng cả Dạ Minh Châu ngàn năm chiếu sáng.

Hoàng Phủ Thiên nhìn qua mấy viên hạt châu to như mắt rồng lẩm bẩm.

Cả hai đi sâu vào bên trong con ngươi co lại vì trước mặt của họ là một bộ xương khoanh chân tựa vào một cây cổ thụ, trên người mang một kiện cẩm bào ngân sắc che đi phần thân thể. Dù đã có kiện cẩm bào không để tất cả xương sẩu lộ ra, nhưng có cái đầu cũng rất kinh khủng rồi.

Trong chỗ khoanh chân của bộ xương có một thanh kiếm được đâm thủng xuống lòng đất, bên cạnh là các văn tự kì dị.

Xem ra người bày ra trận thế này là tạ hóa ở đây, điểm đặc biệt là bộ xương này không phải màu trắng nõn như thông thường mà phát ra màu vàng kim cùng màu lam nhạt.

Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ nhìn hoàn cảnh xung quanh bộ xương có ba dãy thạch khung, trên đó bày đầy không ít bình thuốc lớn nhỏ, cũng khoảng lên tới trăm bình.

Không cần phải đây chính là gia tài của vị cường giả thần bí này để lại. Đan dược, vũ kĩ, công pháp,…

Thiếu nữ tiến gần hơn vào bộ xương quan sát một lúc, rồi lẩm bẩm:

- Người này còn sống có lẽ là siêu việt Võ Đạo tứ cảnh rồi, giống như sư phụ.

- Cô vừa nói gì?

Hoàng Phủ Thiên quan sát các bình đan dược bên cạnh, không nghe rõ lắm.

- Không có gì.

Thiếu nữ cũng không có ý định tiết lộ cho Hoàng Phủ Thiên suy nghĩ của nàng.

Hoàng Phủ Thiên cũng không lưu tâm, mở thử một số bình đan dược ra xem xét. Hắn cho rằng nó sẽ tỏa ra mùi thuốc thơm phưng phức, không nghĩ tới truyền ra một mùi khó ngửi.

Hắn thử đổ ra, bên trong viên đan hoàn đã trở nên thẫm lại. Chắc đã không còn khả năng sử dụng.

- Xem ra đa dược này cũng không chịu nổi sự hao mòn của năm tháng. Nhìn số người chết bên ngoài kia tới vài trăm người. Cũng không biết nơi này được xây dựng từ bao nhiêu năm rồi.

Hoàng Phủ Thiên không khỏi cười khổ, tưởng là bảo tàng đan được, nhưng xem ra những đan dược ở đây cũng khó mà còn có thể sử dụng được rồi.

Thiếu nữ thì nhìn chằm chằm vào thanh kiếm được cắm xuyên vào lòng đất ở trong người của bộ xương, giống như có vẻ thiếu nữ này mục đích từ đầu đến cuối chỉ có thanh kiếm đó vậy.

- Tìm được rồi.

Thiếu nữ vươn tay ra muốn cầm lấy thanh kiếm kia, bộ xương hai màu đột nhiên bắn ra một đoàn ánh sáng vào người thiếu nữ, tốc độ có thể nói là nhanh tới mức khó tưởng tượng.

- Cái quái gì thế? Cô có sao không?

Hoàng Phủ Thiên vừa vặn bắt được một cảnh đó, vội tiến tới hỏi.

- Đạo quang từ khô lâu vừa bắn vào mi tâm của ta.

Thiếu nữ đưa tay lên mi tâm rồi nói.

- Không lẽ là đoạt xá trùng sinh!

Hoàng Phủ Thiên mặt hơi đen lại, trong tiểu thuyết cũng hay có những tên chết rồi để tránh bản thân thật sự vong mạng liền lưu lại một đạo linh hồn trong khô cốt. Khi có người nào đó tiếp cận lập tức đoạt xá sống lại.

Hắn nhìn bộ xương nghĩ nên cầm kiếm chém nát bộ xương cho chắc ăn.

- Đừng vọng động, bộ xương này… đang truyền truyền thừa lại.

Thiếu nữ nghĩ một lúc rồi chợt ngăn cản Hoàng Phủ Thiên.

Giờ phút này trên người nàng phát ra một ánh quang tráo. Trong ý thức xuất hiện không ít văn tự, vừa là công pháp, vừa là vũ kĩ, cũng là những kí ức vận dụng những thứ đó.

- Truyền thừa sao!

Hoàng Phủ Thiên ngỡ ngàng, lần đầu được chứng kiến điều này.

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, những thứ như thần binh lợi khí hay công pháp cũng lợi hại đấy, chỉ là truyền thừa chính là lợi hại nhất trong cả đám nói trên.

Người thừa kế sẽ nhận được tri thức, kinh nghiệm còn xót lại của người truyền thừa. Tên nào may mắn hơn sẽ đạt được cả tích lũy để lại sau cùng của người đó. Nói nôm na là một bước nhảy vọt, đột phá vài đại cảnh giới cũng không phải không có.

Hiện tại thiếu nữ đã xếp bằng, bắt đầu nhận truyền thừa chân chính.

Hoàng Phủ Thiên có chút hâm mộ nhìn qua, hắn tuy là vừa nãy nhận được chỗ tốt. Chỉ là chỗ tốt này do đổi mạng nhặt về. Còn thiếu nữ mới chân chính là khí vận, tùy tiện liền nhận truyền thừa cường giả.

Hoàng Phủ Thiên hơi thất vọng nhìn tới bộ xương kia, nếu vừa rồi hắn tiến gần hơn chút có lẽ sẽ đạt được truyền thừa cũng nên. Đang thất vọng thì bị một chiếc nhẫn ở ngón tay bộ xương thu hút sự chú ý.

Chiếc nhẫn màu nâu nhạt, trông có vẻ phổ thông.

- Là giới chỉ!

Có giới chỉ trong tay rồi nên đối với món đồ chơi này hắn vẫn rất là hiểu biết.

Cẩn thận đem chiếc nhẫn xuống khỏi ngón tay tránh cả bộ xương rụng rời, kết quả nhận ra các khớp xương này giống như dính chặt vào nhau, sợ ra đao kiếm cũng không chém rụng được nó.

Hoàng Phủ Thiên mang ý định to gan cánh tay dùng sức một chút năn lấy cánh tay kia, thế mà không xê xích chút nào. Phải biến man lực hiện tại của hắn đã đạt tới trên gần bốn nghìn cân lực, là tương đương với Huyền Nguyên cảnh hậu kì. Dù dùng tí tực thì tinh kim còn bẻ được, trái lại bộ xương này lại kiến cố tới lạ.

Không tiếp tục nghịch xương người chết, hắn lấy đi cái nhẫn.

Trước thử nhỏ một giọt máu vào trong đó, nhưng giọt máu lại không biến mất mà nó chảy khỏi nhẫn.

- Không cần dùng máu sao?

Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên thử nhắm mắt truyền ý thức vào, lần này quả nhiên là được

- Không gian này bé hơn cái hiện tại của mình. Khả năng bảo mật cũng không bằng giới chỉ hiện tại. Bên trong cũng chỉ lưu lại mấy kiện đồ vật, cứ lấy ra xem xem.

Hắn đem mấy kiện đồ vật trong giới chỉ ra bên ngoài. Có một mảnh vải trắng, một quyển sách, một viên ngọc to như cái nắm tay toàn thân bao nổi lên ánh sáng màu xanh, một tâm ngọc giản và một lượng lớn cục đá phát ra nguyên khí ở trong đó.

Hoàng Phủ Thiên đem mảnh vải trắng cầm lên xem, bên trên là chữ đỏ thẫm, có lẽ là dùng máu để viết.

- Lão nương để lại huyết thư này cho người có thể tiến vào trong huyệt động này. Lão nương cũng thật sự có người có thể đọc được nó vì nó chứng minh lão nương đã thành công.

“Lão nương”! Bộ xương này xem ra chính là một nữ nhân cường nhãn. Từ chữ cái đều mang theo khí thế bất phàm. Hoàng Phủ Thiên tiếp tục đọc:

- Bên cạnh lão nương khi đấy có lẽ là một thanh trường kiếm, lão nương vốn không biết xuất thân của nó mà đạt được trong lần lịch lãm, cũng không biết là làm bằng chất liệu gì, khi cầm lên cực kỳ nặng nề. Cái này lại tích hợp cho lão nương, lão nương liền dùng đồ chơi này đập người. Không biết có bao nhiêu con người với yêu tộc chết dưới nó, ngang dọc đại lục cũng coi như là không có đối thủ. Cũng kì diệu là thanh trường kiếm này giống như đem cho lão nương khả năng tu luyện nhanh chóng, làm lão nương yêu thích không rời tay.

Hoàng Phủ Thiên đọc tới đây liền nhìn tới cán kiếm ở chỗ bộ xương, xem ra là vũ khí quen tay của nữ vị tiền bối này.

- Đến một ngày lão nương đối đầu với một Yêu tộc thực lực cường đại. Sau một trận khổ chiến lão nương đem đối phương đập chết, ngoài ý muốn là Yêu tộc này trước khi chết còn đem lệ khí quấn lây thanh trường kiếm biến nó thành một thanh ma kiếm. Lần lượt xâm lược lão nương, lão nương khi đó cũng trọng thương không thể khố chế được tâm tình vì thế chọn cách đường cùng. Đem trốn vào tòa hang động này, đem lệ khí di dời lên cửa đá nhằm tiêu hao hết.

Thật là một người đại nghĩa. Hoàng Phủ Thiên có chút thán phục, chém giết yêu tộc. Kết quả chưa được ba giây liền bị vả mặt.

- À, đừng nghĩ lão nương là người đại nghĩa gì. Lão nương chỉ không muốn anh bạn già đi theo lão nương trăm năm trở thành như thế mà thôi. Những thứ khác vốn chẳng liên quan gì tới lão nương. Lão nương vốn sống một cuộc đời đã đủ mãn nguyện, cũng chẳng có thù hằn gì với kẻ nào, nên người nhận được truyền thừa không cần phải cảm thấy gánh nặng. Điều duy nhất ta mong chính là ngươi có thể đem lão bằng hữu của ta sử dụng, đừng khiến nó phủi bụi, hoắc tìm người có duyên tặng lại cũng được. Những thứ còn lại như đan dược ở xung quanh đều là tích lũy nhiều năm của ta để lại cho người tiếp nhận truyền thừa. Đến thế này thôi, lão nương đi tìm cái chết đây.

Hoàng Phủ Thiên đen mặt, cảm thấy người này nhất định có bệnh. Để huyết thư dài như vậy cuối cùng cũng toàn nói nhảm chẳng có tin tức gì hữu ích. À tin hữu ích duy nhất chính là trò quỷ của cửa đá là lỗi do nữ nhân này.

Bà ta không ngờ tới trước khi lệ khí tan đi mất vẫn còn có người mò được vào đây giúp lệ khí được bổ xung. Mấy trăm mạng người đủ để duy trì thêm một thời gian dài. Về phần đan dược cũng vì thế mà coi như vứt đi hét, chẳng còn cái gì dùng được.

Đem cất mảnh vải trả vào trong giới chỉ, kiểm tra quyển sách dầy ngang quyển từ điển khiến Hoàng Phủ Thiên vui vẻ.

Chỉ thấy ở trên sách có viết mấy chữ cổ xưa: Luyện Đan Quyết.

Cầm quyển sách này trên tay Hoàng Phủ Thiên nhìn thấy cơ hội trở thành Luyện Dược Sư rồi.

Theo ghi lại, trên đại lục Thiên Ma này tồn tại hai chức nghiệp khiến người ta một bước liên mây chính là Luyện Dược Sư cùng Minh Văn Sư.

Một chức nghiệp thì giống như tên Luyện Dược Sư, có thể luyện chế có đan dược dùng thể cứu mạng người, hoặc có thể giúp người ta đột phá trên con đường võ đạo. Chỉ bằng điều này đã giúp Luyện Dược Sư có nhiều tiểu đệ đệ theo đôi rồi.

Một cái khác là Minh Văn Sư, cái này bao hàm rất rộng lớn hơn. Tỉ như trận pháp, luyện khí đều cần khắc ra minh văn. Trận pháp dùng minh văn bố trí thành một tòa lên kết. Còn luyện khí lại phải dùng minh văn rút cạn yêu đan sau đó chuyển dời vào đồ vật mới có thể ngưng ra Bảo Khí. Nên cái gì Luyện Khí Sư hay Trận Pháp Sư đều từ Minh Văn sư rẽ nhánh ra mà thôi.

Hai mắt Hoàng Phủ Thiên trở nên nóng bỏng, hắn nhìn thiếu nữ đang thu thập truyền thừa liền lén lút cất món đồ này vào trong giới chỉ của mình.

Cái cuối cùng là tấm ngọc giản, ngọc giản còn mang theo khí tức cổ xưa hơn cả quyển Luyện Đan quyết kia.

Hoàng Phủ Thiên cầm ngọc giản trên tay liền cảm giác được nguyên lực chấn động cường đại bên ngoài ngọc giản.

- Thử nhỏ máu xem.

Hắn cắn ngón tay chảy máu, sau đó để nó rơi trên ngọc giản. Ai ngờ vừa rơi xuống chưa kịp chạm vào liền bị nguyên khí vây quanh bên ngoài gạt bỏ ngay lập tức.

Điều lạ lùng này có lẽ là cấm chế phong ấn hay gì đó gây ra.

Hoàng Phủ Thiên lập tức cho rằng tấm ngọc giản này chính là món đồ tốt nhất trong đống đồ vừa nãy, bằng không sao phải làm trò này. Không nghĩ nhiều, liền ném lại vào trong giới chỉ của mình.

Một viên ngọc phát sáng cũng nhét vào. Còn mấy viên đá tràn đầy nguyên khí kia, cuối cùng hắn vẫn cho vào mấy viên trong giới chỉ còn lại trả vào bên trong.

Làm xong hết Hoàng Phủ Thiên vội đặt giởi chỉ trở lại bộ xương như chưa từng có việc gì.

- Ta cũng chỉ lấy một ít phần thôi. Cô được truyền thừa rồi chắc không để tâm tới ta đâu.

Vào lúc này hắn còn không để ý là gốc cây kia bỗng di chuyển chậm rãi tiếp cận hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.