Chí Tôn Chi Lộ

Chương 31: 31: Tiểu Cô Nương Đáng Yêu




Cái hồ chia làm ba phương, mỗi nhóm người đều chọn một vị trí tương đối bảo trì với đối phương.

Không khí mang theo ý vị đề phòng.
Thiếu nữ hồng bào xinh đẹp họ Lý dường như thích sạch sẽ, có hai thị nữ theo hầu đến bên hồ tẩy rửa, nhanh chóng thay đồ.

Nàng ta vén ống quần lên chơi đùa bên hồ.
Chân trần trắng nõn tinh xảo như ngọc, kinh tâm động phách, nhìn từ xa làm người ta tim đập chân run, đỏ mặt tía tai.
Hai bên bao gồm thiếu niên Lý Hiên, Diệp Phong thường lén liếc trộm thiếu nữ này.

Mọi người đều bị thiếu nữ áo trắng nàng ta xinh đẹp làm rung động.
Chỉ có phía Hoàng Phủ Thiên thì nhắm mắt dưỡng thần, tập trung vận khí như không nghe không thấy.

Trần thúc thì bộ dáng gì cũng từng trải, không hứng thú với tiểu la ly.
Rất nhanh thiếu nữ chú ý đến phía Hoàng Phủ Thiên.
Tất nhiên thiên nga nhỏ kiêu ngạo chỉ nhìn thoáng qua, khóe môi xinh đẹp cong lên kiêu ngạo.
Trước thiếu nữ thấy rất nhiều loại người cố ý làm ra vẻ khác người hấp dẫn nàng chú ý.

Ở trong mắt thiếu nữ thì hành động đó càng thêm buồn cười ấu trĩ, xét theo bộ dáng Hoàng Phủ Thiên có lẽ chỉ là hộ vệ cho chiếc xe ngựa kia, nàng sẽ không vì tò mò nhàm chán mà hạ mình chú ý tới một tên hộ vệ không có tương lai gì.
Ánh trăng lúc này chiếu rọi đỉnh đầu, mặt hồ lấp lánh tia dịu dàng huyền ảo, cộng thêm một vị tiểu mĩ nữ đùa nghịch trên mặt hồ càng hút người.
Hoàng Phủ Thiên buồn ngủ khổng nỗi không dám ngủ, thời gian trước săn đón đàm Hồng Vũ mỗi ngày ngủ có một canh giờ, mà còn là cắt nhỏ thời gian ra.

Tưởng giờ có thể ngủ được lại nhảy tới một đám người không rõ lai lịch, phải đề phòng.
Dù nói đi theo Trần thúc là cường giả Huyền Nguyên cảnh đơn đả độc đấu có thể bị một ngón tay ông ta trấn giết.

Có điều nếu có xảy ra đánh nhau, ưu tiên của ông ta vẫn sẽ là tiểu thư của mình hơn là hắn.
Không biết khi nào bên rừng cây phương xa xuất hiện một đoàn bóng đen kỳ lạ chậm rãi đến gần chỗ này.

Một bóng dáng gầy yếu lắc lư sắp kiệt sức, chậm rãi nhưng vững chắc đi hướng hồ.

Bóng đen tới gần hơn mới thấy rõ hóa ra là một thiếu niên gầy gò khoảng mười bốn tuổi.
Thiếu niên mặc y phục vải thô đã rách bươm, bị gai xé thành từng mảnh, da thịt lô ra ngoài đầy đất đen, ứa máu.

Tóc đen nhánh, tóc lộn xộn xen lẫn cỏ, cánh tay, chân gầy trơ xương, da đen nhẻm đầy miệng vết thương.

Thiếu niên bí ẩn cõng một giỏ tre.
Một miếng giẻ rách phủ trên cái giỏ, không biết bên trong chứa cái gì, khá nặng.
Chân đất lảo đảo đi tới, lý trí thiếu niên mơ hồ, lắc lư đạp cát đá nóng cháy từng bước một tiến lên như cõng một tòa núi.
Chỉ có đôi mắt bị tóc rối che phủ là sáng như sao trời đêm, hấp dẫn khó tả, nhìn một lúc sẽ làm người say mê.
- Thật là đôi mắt đẹp.
Hoàng Phủ Thiên nhìn liếc qua đôi mắt, cảm thán lẩm bẩm.
- Nước...!Nước...
Thấy hồ, thiếu niên phấn chấn tinh thần bước nhanh hơn nghiêng ngả lảo đảo địa lao đến.
Chờ thiếu niên khó khăn lắm đi đến bên hồ thì đã dùng hết sức lực, gã cẩn thận tháo giỏ tre xuống đặt bên hồ.

Thiếu niên muốn quỳ xuống đất, hai tay múc ao trong suốt.

Nhưng thiếu niên sơ sẩy bùm một tiếng té xuống vùng nước cạn, gã không bò lên mà nằm trong hồ, tham lam uống từng hớp nước.
Tuy nhiên trên người thiếu niên bí ẩn da đen chứa quá nhiều dơ bẩn.

Nước hồ gột rửa, từng lũ nước đen lan tràn trong hồ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đột nhiên trong giỏ tre vang giọng bé gái non nớt:
- Linh Nhi khát, cũng muốn uống nước.
Thiếu niên nghe vậy vội bò dậy, múc một miếng nước lên, vén giẻ rách trên giỏ tre ra.

Thì ra bên trong chứa một cô bé.
Hoàng Phủ Thiên cùng Trần thúc không nén nổi tò mò mà phải nhìn cô bé này.
Cô bé phấn điêu ngọc mài, khoảng hai, ba tuổi, cột tóc hai đuôi.

Đôi mắt to tròn ngây thơ, trong suốt giống trân châu đen.

Mặt mũm mĩm, bộ dáng mờ mịt cực kỳ đáng yêu.

Nhìn cô bé thông minh đáng yêu khiến người ta phải mềm lòng.
Cô bé vui vẻ kêu lên, thò đầu uống mấy hớp nước.


Cô bé thè lưỡi hồng liếm môi, thoải mái rên một tiếng.
Cô bé quay đầu mới thấy đám hộ vệ bên cạnh đầy sát khí, kinh kêu một tiếng sợ hãi rụt vào trong giỏ, dường như giỏ nhỏ đơn sơ có thể ngăn cản mọi nguy hiểm trên thế giới.
Trần thúc nhìn người thiếu niên thần bí kia xem xét một hồi, như nhận ra cái gì đó, cười cười, ánh mắt thu hồi lại không tiếp tục nhìn thêm chút nào.
Lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên:
- Ai dà, sao nước bỗng biến bẩn như vậy?
Thiếu nữ hồng y đang chơi đùa với thị nữ kinh kêu, nhảy vọt ra khỏi hồ như gặp rắn rết.

Vẻ mặt thiếu nữ á hồng y đầy chán ghét, tức giận.
- Tiểu tặc, ai cho ngươi rửa tay ở đây? Dám làm nước bẩn như vậy? Chết tiệt, không thấy bản tiểu thư chơi nước tại đây sao? Ngươi cố ý đúng không?
Nàng ta nhìn nước bẩn, dường như phát hiện điều gì chỉ vào thiếu nữ bẩn thỉu ở phía xa, biểu tình nhăn nhó khẽ quát thiếu niên kia.
Thiếu niên ngây người, uất ức cúi đầu, không dám giải thích cái gì, không nói một tiếng vội rút chân trời lên mặt nước.
Hồ gột rửa dơ bẩn trên người hắn lộ da thịt trắng không tỳ vết, cùng với vết thương bị đá, gai trên đường đi rạch chảy tơ máu.

Da thịt trắng chói mắt và vết máu đỏ phối hợp kích thích thị giác, làm người chóng mặt, kiềm không được yêu thương.
Cả dám đàn ông rùng mình, thiếu gái tới điên rồi, người ta là tiểu hài tử đó!
- Hừ! Đi ra rồi thôi? Không nói một câu xin lỗi, chẳng lẽ là người câm sao? Tiểu tặc chết tiệt, không biết lễ phép.

A xuân dạy tiểu tặc này!
Khi thiếu nữ hồng y phát hiện thiêu niên kia làn da so với mình càng xinh đẹp không thua gì mình thì không hiểu sao nổi lên ghen tỵ, hầm hừ, miệng lưỡi chua ngoa ra lệnh cho thị nữ giơ roi đánh.
Bốp!
Thị nữ mặc trang phục võ sĩ có chút công phu, giơ tay lên, roi ngựa hóa thành cái bong quất mạnh vào lưng thiếu niên.
Thiếu niên vội vàng vận nguyên khí, cước bộ lảo đảm tránh đòn roi, bộ pháp không có gì là tinh diệu lại có thể tránh né hơn mười lần đòn roi của thị nữ kia.
- Hoàng Nguyên sơ kì thôi sao?
Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc, một Hoàng Nguyên cảnh sơ kì lại có thể đi tới đường này! Hầu hết người vào trong rừng núi này thực lực đều đạt tới Hoàng Nguyên trung kì, đó là vì một phần có gia thế chống đỡ trên đường đi.

Không phải thực lực Hoàng Nguyên hậu kì như Trần Thập Nhất mới dám xông phá một mình.
— QUẢNG CÁO —
Event
Còn thiếu niên này mới Hoàng Nguyên sơ kì, sao có thể?
- Chỉ là một Hoàng Nguyên sơ kì, xem ngươi chống đỡ được bao lâu.
Thị nữ thấy thiêu niên kia mang theo giỏ trúc nặng như vậy vẫn tránh né được, mặt cảm thấy hơi nóng lên, truyền nguyên khí vào bên roi, quất xuống với tốc độ nhanh hơn.


Hoàng Nguyên trung kì là thực lực của cô thị nữ.

Chớp mắt khóa hết đường lui của thiêu niên.
Thiếu niên thở phì phò, tránh né liên tục tiêu hao nguyên khí, không chố đỡ được nữ, lảo đảo sắp té xuống đất.
Bốp bốp!
Thị nữ nhân cơ hội đó quất xuống, cổ tay vung, roi dài không chút thương xót quất mạnh xuống.
Giẻ rách càng rách hơn, máu tươi tràn ra.

Thiếu niên quật cường vùng vẫy tránh né, roi quất lên người, vết máu ghê người.
Nhưng suốt thời gian thiếu niên thật sự giống người câm không kêu một tiếng, cũng không phát ra tiếng hét nào.
- Thật là một thiếu niên quật cường.
Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm.
Đột nhiên trong xe ngựa kia truyền tới một âm thanh trong trẻo mệ hoặc lòng người nói:
- Công tử, không có ý định ra tay sao.
Hoàng Phủ Thiên giật mình quay đầu lại nhìn xe ngựa, nếu hắn không nhầm vị tiểu thư trong xe kia vừa lên tiếng hỏi hắn thì phải không phải hắn lãng tai nghe thấy.

Mặc kệ có phải hay không, hắn mỉm cười đáp:
- Thiếu niên đó dựa vào thực lực Hoàng Nguyên sơ kì có thể chạy tới đây, cả người tuy thương tổn nhưng không có vết thương trí mạng.

Lại còn cùng Hoàng Nguyên trung kì như đối phương lăn lộn hơn mười đòn chứng minh bản năng chiến đấu của thiếu niên này phi thường mạnh mẽ.

Ta thực muốn biết, nếu bị ép tới tuyệt cảnh hắn ta có thể đột phá tới Hoàng Nguyên trung kì được không.

Nếu vậy, thì thị nữ kia có thể không phải đối thủ của hắn.
Cô bé mơ hồ đầu cột hai sừng rốt cuộc dũng cảm bò ra khỏi giỏ, bị hù sợ hét to:
- Hu hu hu, đừng đánh tỷ tỷ, đừng đánh! Hu hu hu, đừng đánh tỷ tỷ...
Nước mắt lăn trên khuôn mặt tròn trịa nhưng cô bé dũng cảm bò tới gần, muốn dùng thân thể nhỏ bé đỡ roi thay cho tỷ tỷ.
Thị nữ không hề ngừng tay, giơ roi quất hướng cô bé.

Nếu roi quất xuống thì cô bé mới hai, ba tuổi sẽ bị quật gần chết.
Trần thúc mắt hơi hí có vẻ muốn can thiệp, có điều Hoàng Phủ Thiên thân động trước, Tật Phong Bộ vận chuyển, một cái dẫm chân đã lướt tới vị trí của cô bé đó, cánh tay như thiểm điện nắm lấy phương hướng cây roi quất xuống.
Hắn nhẹ nhàng bắt lấy roi, cổ tay rung lên, ám kình tuôn ra chấn thị nữ nghiêng ngả lùi ba, bốn bước.
- Tiểu muội, có sao không.
Hoàng Phủ Thiên không thèm để ý tới thị nữ kia, mỉm cười dịu dàng nhìn cô bé nhỏ này xoa đầu nói.
Cô bé ngẩn đầu ngây như phỗng, sau một giây đôi mắt lóe lên lệ quang khiến người khác phải thương cảm.
— QUẢNG CÁO —
Event

- Muội muội.
Thiếu niên mặc kê thân thể chăng chịt vết thương ôm lấy muội muội đang khóc vào trong lòng an ủi.
Hoàng Phủ Thiên thở dài, đang muốn lấy Nguyên Huyết đan cho hai huynh muội này này thì sau lưng truyền tới cảm giác lạnh gáy.
Thị nữ khóe mắt giần giật, cổ tay phải vụt vung lên, chiếc roi trong tay đã giống như một con độc xà phóng bổ vào Hoàng Phủ Thiên.
Nguyên khí hóa hồng sắc trên trường tiên chợt sôi trào.
Thế nhưng đúng lúc chiếc roi đánh vào lưng của Hoàng Phủ Thiên, hắn chỉ khẽ nhíu mày rồi xoay người lại.

Chỉ có điều, lần này đã có thời gian tránh, nguyên khí trên người hắn vụt lóe, đã ngưng thành một đạo nguyên khí mỏng, đánh mạnh vào chiếc roi.
Nguyên khí sắc bén như kiếm, đi tới đâu chiếc roi đứt gãy tới đó.

Thị nữ rùng mình, ếu bị đánh trúng chiêu này, e rằng nàng ta phế mất một cánh tay rồi.
Người thị nữ còn lại đồng dạng nhận ra điều đó, hữu chưỡng đánh nhẹ cổ tay đối phương, roi đã tuột khỏi tay, sau đó một chuỗi âm thanh bì bộp vang lên, trong chớp mắt, chiếc roi bị xé thành mấy chục khúc.
Đồng thời thị nữ còn lại phi thân, rút liễu diệp đao treo bên hông ra chém nhanh hướng Hoàng Phủ Thiên.
Đao quang lóe ánh bạc, khí lạnh âm trầm đâm chỗ hiểm ngực và sau lưng Hoàng Phủ Thiên, thị nữ này muốn giết chết hắn.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên lạnh lùng, không lùi mà tiến lao thẳng vào thị nữ đó.

Khoảng khắc mũi đao còn cách lồng ngực Hoàng Phủ Thiên, nắm quyền của hắn đánh lên liễu diệp đao của thị nữ.
- Keng.
Một âm thanh vang lên, thị nữ kinh ngạc, đao của cô ta bị Hoàng Phủ Thiên một quyền đánh bật lại, nhìn qua tay hắn chỉ lưu lại một vệt máu mờ nhạt.
Hoàng Phủ Thiên chớp mắt đánh bật đường đao, tay còn lại lập tức đánh vào bụng của thị nữ, quyền này nghiêm túc cùng nguyên khí gia cố đạt tới nghìn năm trăm cân.

Đánh vào người tuyệt đối chỉ chỉ phải gãy vài cái xương.
Thị nữ búng ngụm máu, khải giáp trên người tan vỡ, thân thể văng ra xa hơn mười thước, đập mạnh xuống mặt hồ bất tỉnh nhân sự.
May mắn thị nữ này thân mặc khải giáp chất lượng tốt, hơn nghìn năm trăm cân cũng chống đỡ được hai tới ba thành.

Bằng không có thể tử vong rồi.
Thiếu gia họ Diệp, gọi là Diệp Phong nhìn tình cảnh vừa rồi khóe miệng lẩm bẩm:
- Thể chất thật cường hãn, ngạnh kháng phàm khí gia cố bởi nguyên khí.

Tính toán thật cẩn trọng, thậm chí có thể một quyền đánh văng Hoàng Nguyên trung kì, đây có thể là một cao thủ.
Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay liền biết ngay.
Khoảng khắc mà Hoàng Phủ Thiên đánh bật liễu diệp đao của thị nữ thật thu hẹp khoảng cách tiếp cận của hai người rồi đột ngột ra đòn, cái nào không phải tính toán tỉ mỉ cẩn trọng.

Bằng không sẽ chuốc lấy trọng thương vào mình.
Mỗi tội bọn hắn không biết Hoàng Phủ Thiên tu Thiết Man thể quyết chạy tới giai đoạn đầu, thân kháng phàm khí không tới nỗi bị trọng thương.

Nên hắn mới dám đối chọi lại đối phương như vậy thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.