Chí Tôn Chi Lộ

Chương 48: 48: Minh Ngục Thần Quyết Công Năng




Hoàng Phủ Thiên nhàm chán nhìn đối phương, lúc nào cũng vậy để hắn mất hứng ghê gớm.

Có điều để Dương Khoan sống, hắn không yên tâm.

Kẻ này tâm tính nhỏ nhem, để hắn ta sống chắc chắn sẽ nghĩ cách phản.
- Đáng tiếc thật.
Mặt Hoàng Phủ Thiên càng lạnh như băng, không nói một lời.

Hắn xoay người, từ trên mặt đất nhặt lên một thanh kiếm đối phương đã dùng, tay vung lên, kiếm bắn ra đâm thủng trái tim đối phương.

Tiếng van xin đầy nịnh nọt lập tức biến mất.
- Dương sư huynh, là ta đến muộn không thể cứu được ngươi.

Mong ngươi gặp Diêm Vương đừng cáo trạng ta.
Hoàng Phủ Thiên giả mèo khóc chuột, mỗi tội không hề có ý tứ gì trên khuôn mặt bình thản đó.
- Hắc, không tìm hiểu được nguyên nhân kia thì tìm hiểu thử Minh Ngục Thần quyết xem.
Đưa tay đặt vào mi tâm của Dương Khoan, khẩu quyết Minh Ngục Thần quyết vận chuyển, xác của Dương Khoan chợt chấn động, sau đó cơ thể tái nhợt đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Đồng thời hỗ đan điền bỗng nhiên truyền đến một cỗ năng lượng ấm áp.
Bên trong Khí Hải của Hoàng Phủ Thiên, đầu khô lâu đột nhiên cử động chợt bắt lấy một luồng ánh sáng mờ nhạt, cánh tay xương của khô cốt bóp vụn luồng sáng mờ nhạt đấy hóa thành ánh quang nhỏ mơ hồ ánh quang vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Một phần ánh quang bị khô cốt hấp thụ, một phần thì tiến nhập vào Khí Hải của Hoàng phủ Thiên đem khí hải dao động nhẹ.

Chốc lát Hoàng Phủ Thiên cảm thấy nguyên khí trong Khí Hải tăng cường thêm, tu vi của hắn cũng tiến thêm một giai đoạn nhỏ, khoảng một tháng tu luyện.
- Hít, thực lực của mình tăng lên này!
Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên vội chạy ra mấy tên đã bị hắn giết làm giống hệt Dương Khoan, đáng tiếc nguyên khí không tăng lên bao nhiêu cả.

Hầu hết cũng chỉ có một tuần tu luyện.

Xem ra thời gian ít nhiều cũng bị ảnh hưởng không nhỏ tới năng lượng hấp thu được.
Rất nhanh Hoàng Phủ Thiên phấm chấn trở lại, Minh Ngục Thần quyết công dụng nghịch thiên.

Người ta điên cuồng tu luyện trong một tháng cũng chỉ bằng hắn hấp thụ một kẻ đã chết, nói ra có khi khiến kẻ khác tức chết mất.
- Oa ha ha, vui chết đi mất.
Hoàng Phủ Thiên sau khi khám phá ra hai điều trên thì tâm trạng phi thường vui vẻ, hắn lục người của Dương Khoan tìm được một túi bọc đồ, không nghĩ nhiều đem vứt vào trong giới chỉ sau đó dùng Tật Phong bộ di chuyển nhanh chóng, vừa đi vừa ngâm nga.

Tìm nốt mấy cây thảo dược còn lại thì hắn cũng về Kiếm Trảm tông thôi.
…..
Hoàng Phủ Thiên dùng tốc độ nhanh nhất hái Tam Diệp Bích Hoa, nhìn cây thụ to tới mấy người ôm cũng khó này, hắn đọc trong quấn sách thì có nói cây thu này là ranh giới an toàn, cây này do đích thân cường giả của Kiếm Trảm tông trồng xuống nhằm làm ranh giới cho đám đệ tử.

Vì nguyên khí của nơi này nồng nàn nên Tam Diệp Bích Hoa sẽ mọc ở đây.

- Phù, tốn gần ngửa ngày trời mới nhặt xong cái nhiệm vụ tông môn này.

Quả thực công sức bỏ ra với số điểm cống hiến là không bằng nhau mà.
Khi nhận nhiệm vụ sẽ cần hoàn thành nhiệu vụ trong thời gian quy định mới nhận được điểm cống hiến, sau thời gian quy định tính là thất bại.

Có điều nếu bản thân trong thời gian quy định mà thất bại thì tông môn sẽ tính là hình phạt khấu trừ đi điểm cống hiến của người đó.
Vì vậy khi nhận nhiệm vụ, một là câu hết thời gian làm rồi quay về, hai là phải hoàn thành rồi quay về.

Tránh để cho đệ tử làm nửa vời.
Không gấp về tông môn, Hoàng Phủ Thiên leo lên một cành cây gần cây đại thụ kia, vặt ít hoa quả tươi ăn giải khát, sau đó nghỉ ngơi một ít đã.
Vốn nghỉ ngơi khoản một khắc hai khắc thì sẽ lên tường trở lại tông, ai ngờ lúc này vang lên tiếng bước chân lạo xạo đi gần tới vị trí này.
Hoàng Phủ Thiên theo bản năng, vội vàng đề phòng, Ẩn Khí quyết vận chuyển che đậy đi khí tức, toàn thân không hề nhúc nhích.

Không biết là bạn hay là địch, nên đề phòng.
Chỉ một lúc sau, vài tiếng bước chân tiến ngày càng gần hơn.

Thời gian lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ngọn cây, Hoàng Phủ Thiên từ trên cao nhìn xuống, thấy người đến là ba nam một nữ, độ tuổi cũng không lớn.
— QUẢNG CÁO —
Nữ nhân kia, ước chừng khoảng chừng trên hai lăm tuổi, vóc người cao gầy, da trắng nõn, đôi mi thanh tú, thái độ lẳng lơ, bộ ngực căng tròn, có khí chất yêu mị.
Ba nam tử kia, tất cả đều ăn mặc bảnh bao, hơi thở trầm ổn, đều là hai hai mươi chín, bọn họ nhìn về phía nàng kia đều như bị hút hồn.
Ba người này khí tức không hề che giấu gì để lộ ra ba nam nhân thấp thoáng bước vào Huyền Nguyên cảnh khí tức không thua gì Bác Hải, nữ nhân là Hoàng Nguyên cảnh đỉnh phong yếu hơn ba người kia một ít.

Quần áo của bọn họ chứng minh không phải người của Kiếm Trảm tông.
Vạn Nguyên sơn này không phải của riêng Kiếm Trảm tông, nhưng trong Dược Sơn này chính là luật bất thành văn của Kiếm Trảm tông, nơi này số thế lực dám ngạo mạn xâm nhập vào đây là rất ít.

Không ai muốn chọc tức một con quái vật đó cả.
Vì đám người này không phải là người của Kiếm Trảm tông nên Hoàng Phủ Thiên càng không xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Cảnh giới của bọn chúng cao hơn hắn, người đông hơn hắn, nếu có vấn đề gì thì bản thân đúng là khó mà thoát được thế công của ba người.
Lúc này, nàng kia dưới tán cây nở nụ cười.
- Ba vị đại ca, nơi này ta đã đến nhiều lần, ở đây rất yên tĩnh, rất ít người qua lại...
Giọng điệu nàng vô cùng ẻo lả, một câu nói bình thường lại nói ra có vẻ nũng nịu như giữa các bạn tình, những kẻ khác đầu óc tê tái, cùng với nét mặt cười tươi như hoa của nàng, cảnh xuân nhộn nhạo, quả thực làm cho người ta nảy sinh ham muốn! Vưu vật trời sinh, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi!
Một nam tử đột nhiên hèn mọn cười:
- Tuyết Mị muội, muội hiểu địa thế ở đây như vậy, trên đường tránh né được các địa điểm đệ tử Kiếm Trảm tông có thể tới, không lẽ đã cùng tên mặt trắng kia nhiều lần lấy cớ ra ngoài là tới đây “hẹn hò cả đêm”.
Nam tử này tuy rằng khí tức trầm trọng, nhưng bộ mặt lại như mặt trâu mặt ngựa, nói chuyện vô cùng hạ lưu.

Tuy nhiên, hắn ta nói xong những lời thô tục này, trên mặt tò ra rất sảng khoái, giống như nói những lời hạ lưu trước mặt một cô gái đẹp, đối với hắn ta mà nói là một điều rất chi là thú vị.
Cô nàng Tuyết Mị không chút phật lòng, đôi mắt quyến rũ.
- Vân đại ca, ta đã giải thích với ba vị, ta với Anh Tâm sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta hiện giờ hận hắn đến tận xương tủy...!Có lẽ, Vân đại ca không vì những điều này mà ghen chứ...
Lại một nam tử chen lời nói.

- Muội dẫn chúng ta tới chỗ này rõt cuộc có mục đích gì? Muội hãy nói thật đi.
Đột nhiên, nụ cười tươi như hoa của Tuyết Mị trong nháy mắt đọng lại, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt thê thảm, mắt dần dần đỏ lên, hai hàng lệ đột nhiên chảy xuống.
- Tuyết Mị muội, muội...!muội như vậy là thế nào?
Ba gã nam tử luôn miệng hỏi thăm.

Trong giọng nói hiện ra vẻ vô cùng thân thiết, cùng với bản năng nam tính muốn che chở cho cái đẹp.

- Thủ đoạn thật âm hiểm.
Hoàng Phủ Thiên trên cây không cảm thán.

Nữ nhân diễn quả thật quá đạt, khiến ba nam nhân thần hồn điên đảo, thỏa thích đủa bỡn! Ba kẻ này này thực lực đều không kém, nhưng lại bị nữ nhân này đùa giỡn.

Đây gọi là suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Tuyết Mị khóc lóc nói:
- Ba vị đại ca, các huynh nhất định phải làm chủ cho ta! Tên Anh Tâm đó, gạt mất trinh tiết của ta, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ toàn tâm toàn ý với ta không ngờ hắn..

hắn còn dây dưa không rõ ràng với mụ già của cống phẩm đường nữa.

Cái mụ già xấu xí chết tiệt đó.
- Chết tiệt!
— QUẢNG CÁO —
Một nam tử thô bạo ngắt lời nói.
Ba nam tử kia không nói gì, bọn họ đều biết “mụ gì” Tuyết Mị nói là ai.

Là người tạm thời trong con đồ vật tông môn, cảnh giới đương nhiên không thấp.

Mụ già đó cũng là Huyền Nguyên cảnh cao thủ, mỗi tội tuổi đã hơn chín mươi, tuy là nói càng đột phá càng ngăn được lão hóa.

Có điều chỉ được phần nào mà thôi, mụ ta xấu xí nhăn nheo thấy kinh.
Có điều mụ ta rất thích trai đẹp, khôi ngô tuấn tú.

Không ít lần bày quy tắc ngầm với một số thanh niên trong tông môn đổi lấy lợi ích.

Nhưng mụ ta tham lam vô độ, một thanh niên trẻ khỏe cũng bị mụ ta làm cho suýt tàn phế.

Hầu hạ mụ ta xong mất còn nhiều hơn được.
- Năm đó Tuyết sư huynh thiên phú uy mãnh của Phách Lý môn, là nhân vật trọng điểm bồi dưỡng hai mươi sáu tuổi đột phá Huyền Nguyên cảnh sơ kì, không kém với thiên tài đại tông môn như Kiếm Trảm tông, Thiên Nhất tông bọn họ.


Năm đó Anh Tâm lừa gạn muội nhận không biết bao lợi ích về.

Vậy mà trong một lần làm nhiệm vụ không may bại vong toàn đội còn mỗi tên khốn đó quay về.

Nay còn vì lợi ích mà qua lại với mụ già đó, thực khiến người ta ghê tởm.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong cũng phục tên Anh Tâm chưa thấy mặt kia.

Chiêu bán rẻ nhan sắc này cũ nhưng thực dụng.
Không chỉ lừa được mĩ nữ, còn lừa được cả một bà già.

Hoàng Phủ Thiên nghĩ tới việc bán nhan sắc cho mụ già, lông tóc không tự chủ đánh rùng mình một cái, thà làm phế vật an nhàn còn hơn.
- Ba năm trước Anh Tâm là người duy nhất trong đội quay về được Phách Lý môn, thậm chí còn mang các đồ vật quan trọng về.

Thực sự khiến người ta không hiểu nổi, một kẻ mới đột phá Hoàng Nguyên hậu kì như hắn sao có thể toàn mạng quay về.
Một nam tử khoanh tay trước ngực cười lạnh nói.
Tuyết Mị chợt quỳ xuống trước ba người thanh niên, thốt lên nói:
- Ba vị đại ca, chúng ta qua lại đã lâu, lúc trước ca ca ta, đối với ba vị đại ca cũng coi như có chút ân tình, bây giờ Anh Tâm bỏ ta coi như không có gì, ta hận không thể xé thịt, uống máu hắn, mong rằng ba vị đại ca cùng nhau liên thủ đánh chết Anh Tâm!
-Hả?
Vừa nghe lời ấy, ba gã nam tử đều hoảng sợ.
- Tuyết Mị muội, Anh Tâm nhân cách tuy rác rưởi nhưng thiên phú cũng coi là cao, nửa năm trước đã bước vào Bán bộ Huyền Nguyên cảnh, chúng ta đâu phải là đối thủ của hắn?
Một nam tử tò ra khó khăn.
Tuyết Mị lã chã nước mắt nói.
- Vân đại ca, Quách đại ca, Ngọc đại ca, ba huynh chẳng phải Bán bộ Huyền Nguyên cảnh sao? Ba người bọn huynh với Anh Tâm cùng cảnh giới, tại sao huynh lại sợ hắn?
- Tuyết muội, đúng là ba chúng ta đều là Bán bộ Huyền Nguyên cảnh, có điều ba người chúng ta là mượn nhờ cơ duyên ngoại vật mà đột phá, thời gian còn chưa tới một tuần lễ.

Căn cơ không ổn định, so với Anh Tâm nửa năm củng cố là khác nhau về mặt chất.

Thật sự muốn đánh chúng ta cũng không chắc có thể áp chế được hắn.
Nam tử gọi Quách đại ca cười khổ giải thích.
Hoàng Phủ Thiên hóng kịch vui cười lạnh, ba tên này vốn không muốn nhảy vào vũng nước đục kia.

Trước hay sau chỉ là cái cớ, chủ yếu ai muốn đánh một trận chiến vô nghĩa nào.
Thần sắc Tuyết Mị càng ngày càng thống khổ, khóc ròng nói:
- Ba người đều là Bán bộ Huyền Nguyên, tiểu muội cũng là Hoàng Nguyên đỉnh phong, chúng ta bốn người hợp lực, chẳng lè còn không thể đánh chết Anh Tâm?
Dừng lại một lúc, Tuyết Mị trong nước mắt tò ta quyến rũ hồn phiêu phách lạc.
- Ba vị đại ca nếu cùng ta liên thủ, đánh chết Anh Tâm, ta nguyện ủy thân cho ba vị, ba vị đại ca muốn ta làm gì, ta sẽ làm đó.
Lời vừa nói ra, ba gã nam tử trong mắt dục hòa bùng lên, có điều không ai là thằng ngốc đương nhiên không đồng ý rồi.

Tên ngọi là Ngọc đại ca đáp: — QUẢNG CÁO —
- Tuyết Mị muội muội, ba huynh đệ chúng ta đã sớm chung tình với muội, huống hồ chính như lời muội nói, Tuyết đại ca khi còn sống đối xử với chúng ta cũng không tồi.

Hôm nay, Tuyết muội đã thinh cầu, chúng ta lý là nên đồng ý.

Tuy nhiên, gần đây Anh Tâm và Tiểu tử họ Bách thường xuyên dính lấy nhau.

Khoan hãy nói thực lực tên họ Bách đó, giờ hắn ta giống Anh Tâm đều là được mụ già kia hân thưởng, nhỡ may để hổng mất thì trong Phách Lý môn chúng ta chính là chết không có chỗ chôn.
Tuyết Mị nói đến thế nhưng ba tên này vẫn không có ý tứ gì sẽ giúp nàng, nàng ta cắn răn, đành phải dùng chiêu bài cuối cùng.


Nàng ta nói:
- Thực ra khi đại ca muội còn sống tích lũy được món tài phú không nhỏ, tất cả đều cất trong giới chỉ lúc nào cũng mang trên người.

Sau đó trên khi các trưởng lão tìm thấy thi thể thì nó đã không thấy.

Tám tới chín thành là trong tay tên Anh Tâm kia, chỉ cần các vị đại ca giúp ta, số tài phú đó đem chia làm bốn phần, cùng với điều kiện trước đó.
- Thật sự chỉ có mỗi điều đó, Tuyết muội, nếu muội thẳng thắn nói ra mục đích của mình, chúng ta có thể liều mạng một phen.

Nhưng nếu muội không chịu nói, ba huynh đệ chúng ta, không thể làm gì khác là rời khỏi, xin muội hãy tìm người khác hợp tác.
Vốn hai tên kia định đồng ý rồi, ai ngờ tên họ Vân kia gian như cáo vậy, vẫn không chịu đồng ý, tiếp tục bức bách Tuyết Mị.
Tuyết Mị lúc này sắc mặt tái nhợt, cuối cùng cũng bị đào ra suy nghĩ cuối cùng, bất lực nói:
- Huynh tâm tư tỉ mỉ, trí kế hơn người, quả nhiên không sai.

Ta cuối cùng không thể gạt được huynh, huynh đoán không sai.

Thời gian trước ta nghe ngóng được tên Anh Tâm đó tìm được nơi có Huyền Vân Chi.

Chỉ cần hấp thụ liền có thể đột phá lên Huyền Nguyên cảnh, tuy để lại di chứng ba năm không thể đột phá nhưng thế là đủ rồi đúng không.
Ba tên nam tử sắc mặt liền đỏ lên! Mà ngay cả hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.

nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự tham lam vô tận.
Tài sản của Tuyết đại ca kia, tất nhiên là vô cùng nhiều.

Mà, Huyền Vân Chi đủ khiến người ta đột phá Huyền Nguyên cảnh lại càng vô giá!
- Nhưng...!Nhưng...!Việc cơ mật như vậy, làm sao muội biết được?
Vân đại ca vẫn còn cẩn thận tiếp tục truy vấn.
- Tên Tiểu Bách kia hầu hạ mụ già kia lâu như vậy đương nhiên buồn nôn mỗi ngày, muội liền bẫy hắn một lần tới thần hồn điên đảo sau đó dụ hắn moi ra được.

Theo lời hắn có tổng cộng ba cây, mụ già cùng hai tên đó chia cho nhau.
Ba tên kia cười ô uế nhìn Tuyết Mị kia.
- Được, cầu phú quý trong nguy hiểm, đồ của Tuyết đại ca ta cũng không cần nữa.

Muội hãy giữ lấy nó đi.
Hắc, có đồ tốt rồi chút tài phú đó để Tuyết Mị tự giữ lấy.
Xem ra đối phương có ý định rời đi, Hoàng Phủ Thiên làm cái thở phào.

Có điều đời không như mơ, đúng lúc này, một tiếng chim kêu vang lên.

Ở ngay chỗ Hoàng Phủ Thiên đang trốn, một con phi yến nhìn hắn với ánh mắt thù địch….

Thì ra ở đó gần gần tổ nó, nó tưởng Hoàng Phủ Thiên là kẻ địch liền kêu lên.
Hoàng Phủ Thiên khổ không có chỗ nói.
Mà ngay lập tức bố người kia đồng thời bùng bổ khí tức.
- Trên cây có người! Mẹ nó, xuống đây cho lão tử!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.