Chí Tôn Chi Lộ

Chương 96: 96: Sơn Cốc Trong Mê Vụ




Mục lão quỷ sắc mặt lúc đen lúc xám, nhìn làn sương mù ngày càng kéo cao hơn cả cây thụ thì Mục lão quỷ chỉ có thể bất đắc dĩ di chuyển cao lên.

Bản thân chỉ có thề nhìn hai người Hoàng Phủ Thiên và thiếu nữ biến mất ngay trước mặt mình.
Sương mù trong Mê Vụ Huyễn Cốc đặc biệt quỷ dị, tới ánh sáng còn không lọt vào bên trong được, một mảng mờ mịt.
Người tiến vào trong không khác gì kẻ mù, cường giả Thiên Nguyên cảnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng quan sát được chưa đầy một trượng.

Nhưng hở càng lâu thì phương hướng xung quanh càng mờ mịt.
Thiên Nguyên cảnh này thoát được vì lọt vào khu vực sương tan đi, bản thân người phải chủ động tìm ra được vị trí sương tan mà là may mắn lọt vào.

Một khi tiến vào trong thì cảm giác về phương hướng liền biến mất, mình nghĩ mình di chuyển mười bước nhưng thực ra đã đi xa vài chục bước.
Dù ở yên một vị trí cũng có giảm giác mình đã bước đi trong mơ hồ.

Quỷ dị vô cùng.
Còn muốn bay lên để thoát khỏi, cũng không được nốt.

Cường giả Thiên Nguyên cảnh sống xót ra khỏi Mê Vụ Huyễn Cốc nói rằng bay lên gần hai trăm trượng mà vẫn chưa khỏi phạm vi sương mù, trên đầu vẫn là màn trắng mênh mông.
Bay lên thêm một lúc nữa, tựa hồ có một luồng đại lực kỳ dị lôi kéo khiến thân thể vị đó càng lúc càng nặng, gần đến độ cao ba trăm trượng thì với Thiên Nguyên cảnh cũng đạt cực hạn, không cách nào lên thêm nữa.
- Mục lão quỷ, nha đầu đó đâu rồi.
Tô lão quỷ tốn thời gian lâu hơn mới bắt kịp Mục lão quỷ, sau đó hỏi.
Mục lão quỷ khóe miệng giật giật, chỉ về phía Mê Vụ Huyễn Cốc.
- Bọn hắn ở trong đó! Sao có thể, sao ngươi lại phạm phải sai lầm như vậy.

Vào trong đó muốn bắt được bọn hắn còn khó hơn lên trời.

Coi như chúng ta thất bại mất rồi.
Tô lão quỷ vội vàng nói, cũng hơi hoảng loạn mất rồi.
Mục lão quỷ cũng không nghĩ tới hắn bị một thằng nhãi vắt mũi chưa sạc lừa gạt, mặt mũi của hắn đã bị quét sạch đi mất rồi.

Hắn gằn giọng:
- Bọn chúng tiến vào trong đó cũng coi như chết rồi, thay vào đó kiếm mấy tên đệ tử Kiếm Trảm tông thay thế vào.

Tuy đây là bất đắc dĩ nhưng đỡ hơn chúng ta gánh tội.
Hậm hực nhìn Mê Vụ Huyễn Cốc dưới kia, Mục lão quỷ cũng không thể làm gì ngoài khắt tay áo rời đi.

Tô lão quỷ cũng đành như vậy.


Không may cho bọn chúng rằng những đệ tử Kiếm Trảm tông có lẽ đã rời khỏi khu vực nguy hiểm này rồi.

Muốn tìm một kẻ thế tội sơ không còn cửa.
…..
Trong Mê Vụ Huyễn Cốc.
Hoàng Phủ Thiên cùng thiếu nữ kia ở ngay cạnh nhau mới miễn cưỡng quan sát được, còn một thước trước mặt thì bị làn sương dày đặc che tới nỗi không nhìn nổi gì.
- Nếu ngươi quý trọng cánh tay thì may chóng bỏ ra.
Thiếu nữ ở ngay gần Hoàng phủ Thiên chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Thiên lúc này mới nhớ tay hắn vẫn đang dán trên eo của thiếu nữ, khoảng cách cả hai là ở ngay sát nhau.

Eo của đối phương thật nhỏ, thật thon, tới hắn cũng cảm thấy sờ thật thích.

Thêm cả một hương thơm nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy thoải mái tâm hồn may mắn được mũi của hắn bắt được.

May mà sương mù dạy đặc nên thiếu nữ không thấy được khuôn mặt lúc này của Hoàng Phủ Thiên, bằng không sẽ tưởng hắn là biến thái mà rút kiếm đâm chết hắn mất.
Hoàng Phủ Thiên vội phục hồi tâm tình, cười giải thích:
- Không phải ta không muốn buông ra, mà sương mù thế này buông ra một cái là sẽ lạc nhau, như vậy thì muốn dẫn cô rời khỏi khá khó.
- Tức là ngươi có kế hoạch có thể thoát được phải không!
Thiếu nữ rơi vào thời khắc này vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì ra mặt.

Chỉ nhàn nhạt hỏi hắn.
Bộ dáng lạnh nhạt này không hiểu sao làm Hoàng Phủ Thiên nghĩ tới Mộc Thiên Tuyết.

Cô ta cũng giống hệt như này, vĩnh viễn lãnh đạm.
- Cũng không hẳn là kế hoạch, chỉ là một suy nghĩ thôi.
Hắn nói.
Việc lao vào đây mà không có tự tin thì Hoàng Phủ Thiên cũng không dám làm.

Nhưng vì sao lại có một cái suy nghĩ táo bạo giống như vậy.

Cảm nhận được tiểu khô lâu trong khí hải đang chỉ đường cho hắn, có vẻ như làn sương dày đặc không ảnh hưởng tới tầm nhìn của nó.

Tuy hắn không nắm chắc có thể thoát ra nhưng ít nhất cũng không phải tuyệt cảnh.

Khi tình huống đó diễn ra chỉ còn mỗi lựa chọn đâm đầu vào nơi này mà thôi.
- Cô có thể nhìn được trong nơi này không.
Hoàng Phủ Thiên biết là hỏi thừa nhưng vẫn phải hỏi.

- Tới Thiên Nguyên cảnh cường giả còn không nhìn thấu được nơi này, ngươi nghĩ ta có thể không.
Thiếu nữ lạnh nhạt đáp, lời nói như có ý cảm thấy Hoàng Phủ Thiên là tên ngốc.
Hoàng Phủ Thiên ngượng ngùng cúi đầu nhìn vị tiểu mỹ nhân lạnh như băng này nói:
- Hiện tại chúng ta bắt đầu di chuyển, chúng ta cần nắm tay nhau tránh bị lạc.

Nếu mà cô bị lạc thì thôi cũng không có khả năng tìm được cô đâu.

Cô hiểu chứ.
- Ngươi có thể di chuyển trong nơi này?
Thiếu nữ nghe vậy liền hỏi.
- Cũng có một chút khả năng định vị đường, nhưng có thể rời khỏi nơi này không thì ta không dám chắc.
Hoàng Phủ Thiên nói thật.
Thiếu nữ suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu, bày tay thon nhỏ chủ động nắm lấy tay của Hoàng Phủ Thiên.
- Lạnh quá.
Hoàng Phủ Thiên bị cánh tay lạnh buốt của thiếu nữ nắm lấy hơi giật mình, hơi lạnh này còn thẩm thấu qua Minh Vương Cực thể liền biết nó lạnh tới mức độ nào rồi.

Trong lòng hắn thầm phỏng đoán có lẽ thiếu nữ này tu luyện công pháp gì đó mới làm tay lạnh như vậy.
- Khoan đã, phải bổ xung nguyên khí.

Không biết bên trong có thứ quỷ quái gì, đề phòng vẫn hơn.
Hoàng Phủ Thiên lấy lọ Hồi Khí đan cất trong ngực đề phòng ra, một hơi ăn ba viên còn lại bên trong.

Dược chảy xuôi, Khí Hải bỗng tràn đầy nguyên khí.
Còn về phần thiếu nữ cũng lấy ra một viên đan dược ăn xuống.
Làm xong việc cả hai cùng nhau đi chuyển.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên hi vọng tiểu khô lâu trong Khí Hải không hố hắn đi, bằng không cược sai thì chẳng có đường mà khóc đâu.
Di chuyển khoảng nửa tuần hương, nhưng vẫn không hề thấy đáy cùng.
Trong cái Mê Vụ Huyễn Cốc này im lặng tới đáng sợ, không có một tiếng vo ve của côn trùng chứ đừng nói tới yêu thú.

Cũng phải thôi, trong địa điểm khắc nghiệt như vậy dù có là yêu thú đều khó dễ dàng sống xót mà thích nghi tới môi trường khắc nghiệt này.
Tuy nói không có yêu thú liền an tâm một chút, nhưng cứ im lặng thế này đúng là có chút không thoải mái.
Hoàng Phủ Thiên dắt tay thiếu nữ đi cẩn thận, nhớ lại nàng ta rơi vào tỉnh cảnh này cũng tại mình, lương tâm có chút cắn rứt, sau cùng vẫn liên tiếng giải thích:
- Xin lỗi, vì ta mà cô rơi vào tỉnh cảnh này.
Thiếu nữ bị câu nói chú ý, nhìn Hoàng Phủ Thiên khó hiểu.
Lớp sương phù khiến khuôn mặt thiếu nữ trở nên mờ ảo không thấy rõ, trái lại Hoàng Phủ Thiên có thể đoán ra sự nghi hoặc trong mắt của thiếu nữ.


Hắn nói:
- Thực ra cô bị hai tên Thiên Nguyên cảnh cường giả đó truy đuổi là vì họ hiểu nhầm cô là người đã giết một tên có bối cảnh của Thiên Nhất môn.

Lý do hiểu nhầm chính vì ta đã miêu tả dáng vẻ của người đó giống hệt với cô.

- Ồ giống hệt tới ta!
Thiếu nữ nói lại, cũng không nghe ra ý tứ gì.
Hoàng Phủ Thiên cười khổ giải thích:
- Đương nhiên nữ nhân đó không là cô, là một người khác và ta cũng không hề có ý định bán đứng nữ nhân đó, chỉ miêu tả bộ dáng như cách ăn mặc, khí chất mà thôi.

Nữ nhân đó thực lực khá mạnh, sau khi giết tên đó liền bỏ đi, không ai biết cô ta đi đâu.

Có lẽ đã rời khỏi Vạn Nguyên lâm cũng nên, vì tình hình nơi này cũng không tốt lắm.

Còn cô chỉ là bị liên lụy vào thôi.
- Nếu vậy thì phải là nữ nhân đó liên lụy ta, đúng chứ.

Sao ngươi lại phải đi xin lỗi về việc đó?
Nghe được lời này Hoàng Phủ Thiên cảm thấy tiểu mỹ nữ mặt lạnh này thật tốt.

Nàng ta thấu tình đạt lý như vậy, đúng là tấm gương để người khác học hỏi.

Không những cứu hắn thoát chết, còn không oán trách hắn còn an ủi hắn như vậy.

So với Mộc Thiên Tuyết rút kiếm muốn chém chết hắn vì nhìn thấy mặt của cô ta thì thiếu nữ này tốt hơn nhiều.

Thật là muốn lấy thân báo đáp, ngay lúc này, ngay bây giờ.
Chợt thoáng chốc Hoàng Phủ Thiên rùng mình vì suy nghĩ vừa rồi, hắn vốn đâu phải loại người chợt đa cảm như vậy.
- Cẩn cô hãy cẩn thận, trong sương mù khiến thần trí bị ảnh hưởng.
Hoàng Phủ Thiên lập tức cảm thấy làm sương này không đúng lắm, vội nít thở, đồng thời nhắc nhở thiếu nữ đằng sau.
Cả hai tiếp tục lên đường đi theo tiểu khô lâu chỉ đường với tốc độ nhanh hơn, thời gian là vàng bạc.

Hoàng Phủ Thiên biết cho dù là võ giả nín hơi thời gian dài thì cũng không phải không cần thở.
Tốc độ hai người di chuyển rất nhanh chóng, tiểu khô lâu ngày càng hưng phấn.

Chắc nó biết điểm đến cuối cùng của nơi này rồi.

Sau ít phút hai người cuối cùng cũng đến một địa điểm nọ, sau khi hai người đi sâu vào thì cả biển sương mù đột nhiên nổi lên sóng lớn, nổi lên phong vân mênh mông.

Biến hóa này phi thường quỷ dị, làm Hoàng Phủ Thiên cũng rợn cả tóc gáy.
Mặc dù thiếu nữ đi sau trấn định hơn, tuy nhiên khó nén được phản ứng giống nhiều người khác, nhãn đồng hơi giãn ra một chút.

Cả hai cứ mặc kệ đâm vào, chỉ gần mười phút sau, sương mù đột nhiên tan đi không đấu vết, ánh sáng của dạ minh châu chiếu sáng hẳn cả tòa sơn cốc này.
Thực sự đã đi ra ngoài làn sương mù!
Hoàng Phủ Thiên quay đầu nhìn xung quanh thấy rõ ràng, quay đầu nhìn lại thấy phía sau lưng xám xịt, hiển nhiên là sương mù không thể lọt vào đây.
- Thật thần kì!
Trong khi Hoàng Phủ Thiên đang khảm khái, thì thiếu nữ kia đã rút tay khỏi tay của hắn từ khi nào, nhìn xung quanh sơn cốc một lượt.

Trong mắt nàng ta lóe lên dị quang, rất nhiên dị quang liền biến mất, tâm tư bình thản lại như không có việc gì xảy ra.

Sau đó quay đầu nhìn lại Hoàng Phủ Thiên nói:
- Ngươi làm như thế nào có thể tìm được tới đây?
Phải biết rằng Mê Vụ Huyết Cốc này thu không biết bao nhiêu mạng người tới Thiên Nguyên cảnh cường giả mà còn phải bó tay liền hiểu sự khủng bố của nó rồi.

Vậy mà hôm nay lại để cho một Hoàng Nguyên cảnh nhỏ bé đánh bậy đánh bạ mò được vào trong sơn cốc này.

Đúng là sự kì lạ không nhẹ.
Hoàng Phủ Thiên nửa đùa nửa thật nói:
- Thật ra đôi mắt của ta có chút bất đồng so với người khác.

Bình thường cũng nhìn được một vài đồ vật người thường không nhìn được.

Những thứ đó chỉ đường cho chúng ta đó.
Thiếu nữ kia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một cái phản ứng nhạt nhẽo.
- Chúng ta đi vào trong xem tiếp đi.

Biết đâu có thể tìm được đường ra.
Hoàng Phủ Thiên ngại ngùng nói.
- Sao phải đi vào bên trong làm gì, sao không dùng Âm Dương Nhãn Đồng của người hỏi những thứ đó về đường ra, như vậy không phải an toàn hơn sao.

Tên Thiên Nguyên cảnh cường giả đó chắc cũng đã rời đi rồi, bây giờ quay lại là ổn.
Thiếu nữ sau khi trầm ngâm rồi nói một câu khiến Hoàng Phủ Thiên suýt ngã.
Má nó, cô ta tin thật đó hả! Vốn từ phản ứng cứ nghĩ là thiếu nữ không tin, ai ngờ không những tin, còn vạch ra kế hoạch quay đầu về nữa.
Hắn không biết trong truyền thuyết một loại nhãn đồng gọi Âm Dương Nhãn, có thể thấy U Linh.

Vì thế chắc thiếu nữ tin rằng hắn sở hữu loại nhãn đồng đặc thù này.
- Khụ khụ, nhãn đồng này sử dụng rất tốn kì công, không thể tùy ý thôi động.

Nên chúng ta cứ đi vào trong xem xét tình hình thôi.
Hoàng Phủ Thiên hẵng giọng xuống nói.

Sau đó liền cầm lấy một viên dạ minh châu nhét vào trong giởi chỉ, biết đâu sẽ cần.
Cả hai tiếp tục cuộc hành trình khám phá trong đáy cốc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.