Chí Tôn Đặc Công

Chương 206: Nhảy sông



Tần Dương đứng trên tảng đá phía dưới, nhìn Trang Mộng Điệp ngồi ở tảng đá phía bên trên, cười nói:

- Trước kia các người cũng thường xuyên đến nơi này sao?

- Đúng đó, trước kia tôi cũng thích ngồi ở chỗ này, nhìn ra dòng sông trước mặt, cảm thấy mọi buồn phiền trong lòng đều không còn nữa.

Trang Mộng Điệp hơi hơi cúi đầu, nhìn xuống Tần Dương phía dưới:

- Nhưng tất cả giờ cũng không quay lại được nữa.

Tần Dương gật đầu, nghiêm túc trả lời:

- Đúng vậy, đều không trở về được, nhưng tương lai cũng nhiều vô kể những chuyện có thể xảy ra, người không nên cứ đắm chìm vào quá khứ mãi, nên nhìn về phía trước, không phải sao?

Trang Mộng Điệp nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Có thể nói về cậu một chút không?

Tần Dương hiểu ý của Trang Mộng Điệp, khẽ cười nói:

- Tôi trước đó đi theo một vị trưởng bối, ra nước ngoài ở mấy năm, cũng trải qua không ít chuyện, kinh nghiệm đương nhiên cũng phong phú hơn so bạn bè đồng trang lứa một chút, bản thân, cũng già dặn hơn.

Trang Mộng Điệp giật mình:

- Trước kia cậu không đi học sao?

Tần Dương cười nói:

- Nếu như cậu nói mỗi ngày đi học theo kiểu từ sáng sớm đến tối ngồi trong lớp học, trong khoảng thời gian đó thì tôi đúng là thiếu hụt đi mấy năm.

Trang Mộng Điệp hiểu câu nói của Tần Dương, có nghĩa là học thì vẫn học, nhưng không đi đến trường.

Cô cũng không có hỏi tiếp tại sao Tần Dương không đến trường, tại sao vẫn có thể vào đại học, dù sao thời đại này có quá nhiều phương pháp, nói không chừng Tần Dương không đến trường, nhưng là bảo lưu kết quả học tập tại đây.

Trang Mộng Điệp hít một hơi thật sâu, sau đó tiện tay ném tàn thuốc xuống nước, quay đầu nhìn nước sông đục ngầu, thần sắc có chút thẫn thờ. Tần Dương cũng không nói gì, nhìn nhìn hai bên, rồi ngồi xuống trên tảng đá tương đối nhỏ.

Trang Mộng Điệp là cô gái đã thành niên, có lẽ đến một lúc nào đó khi cô muốn nói, thì chỉ chỉ cần gặp được đúng đối tượng là thổ lộ hết thôi, hoặc là giờ cô chỉ muốn có một người cùng cô đi đến đây, ở nơi này tối như bưng, nếu chỉ có mình cô đến đây thì chắc chắn là không an toàn lắm.

Hai người đều không nói chuyện, cứ như vậy ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, hứng gió sông, bỗng nhiên, gần đó truyền đến tiếng động. Tần Dương quay đầu lại xem, thì thấy có ba người đàn ông đang nói chuyện đi từ phía trên xuống, tiếng nói chuyện khá lớn, có thể nghe ra được, dường như đã uống không ít rượu.

- Uống lâu như vậy, cũng không biết có cá mắc câu không?

- Quỷ mới biết, nói không chừng cần câu còn bị kéo đi mất luôn chứ nói gì.

- Ha ha, vậy con cá đó không biết phải to cỡ nào mới được được, vì cần câu được cột lại đó...

Tần Dương nghe cuộc nói chuyện của ba người, liền đoán được ba người này hẳn là khách câu cá đêm đang câu cá cạnh đó, chắc hẳn là cắm cần cầu xuống xong để đó chạy đi uống rượu, ăn đêm...

Ba người đàn ông đang đi tới, bỗng nhiên một tên kêu lên vẻ lạ lùng:

- A, người đẹp kìa.

Ánh mắt ba người đàn ông đều dồn vào Trang Mộng Điệp đang ngồi trên tảng đá lớn, ánh mắt nóng bỏng.

- Mẹ nó, thật là đẹp, nếu có thể ngủ một đêm, để cho tao giảm thọ 1 năm cũng bằng lòng.

Lời nói của ba người đàn ông cũng không hề có ý che đậy, Trang Mộng Điệp đương nhiên đều nghe được, nhưng cô lại không hề có lấy tí gì bối rối hay sợ hãi, ngược lại gương mặt còn hiện ra nét cười nhẹ, điều này khiến cô càng nhìn càng xinh đẹp kiều diễm, tràn đầy sức hấp dẫn.

Mắt ba người đàn ông vốn dĩ đã mở to, bây giờ nhìn thấy vậy, làm gì còn kiềm chế được?

- He he, người đẹp nhìn tao cười, xem ra có ý với tao đó!

- Ha ha, người đẹp, sao có hứng thú vậy, ngồi đây nhìn cảnh sông nước à?

Ba người đàn ông đi tới, về phần Tần Dương đang ngồi ở bên dưới, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, nhưng phớt lờ đi Tần Dương, bởi vì Tần Dương nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, vừa nhìn chắc vẫn là học sinh, lại chỉ có một mình, bọn họ có những ba người đàn ông, đương nhiên không coi Tần Dương ra gì.

Trang Mộng Điệp nở nụ cười xinh đẹp: 

- Tôi ở đây hẹn hò đó.

Người đàn ông đứng giữa cười thô tục:

- Hắn sao? Lông còn chưa mọc đủ nữa, làm sao hiểu sở thích là gì, hay là chơi với bọn anh một chút đi?

Tần Dương nhíu mày, quay đầu thấp giọng quát:

- Uống được ít nước đái ngựa mà lên cơn điên rượu gì ở đây, cút!

- Ố ô!

Tên đàn ông nói chuyện vẻ lạnh lùng cười cười tiếp lời: 

- Sao, mới nói mày một câu mà đã không vui rồi à? Có tin là mấy người bọn anh cho mày một trận không, rồi vứt mày xuống sông cho cá ăn không?

Tần Dương lạnh lùng nhìn theo hắn, cũng không nói gì, nhưng cái nhìn lạnh lùng đó, lại phảng phất như một cây đao, đâm thẳng vào tim hắn, làm người hắn bất giác lạnh nổi da gà.

Nếu là lúc bình thường, có thể hắn đã rút lui, vì dù sao chuyện bọn hắn làm cũng không có gì là tốt đẹp, nhưng đã uống không ít rượu, cộng thêm nơi này đang ở bên bờ sông hoang dã không người, bọn họ có ba người, mà đối phương chỉ có một người.

- Oắt con, sao? Không phục à?

Ba người đàn ông xông tới, tên dẫn đầu còn hướng về phía Trang Mộng Điệp cười nói: 

- Người đẹp, không phải chúng ta không nể mặt em đâu, là thằng ranh này lắm mồm quá...

Trang Mộng Điệp đang ngồi trên tảng đá liền đứng dậy, mở rộng hai tay ra, dáng người đường cong mỹ miều lộ ra không sót tí nào, gió sông thổi vào quần áo cô, bộ dạng phảng phất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi.

- Nếu như các người có thể đánh bại cậu ấy, tôi sẽ đi cùng các người! 

Ba người đàn ông con mắt tức thì sáng lên, quay đầu nhìn Tần Dương, cười khà khà: 

- Nhãi con, vậy thì mày đừng có trách bọn tao đó.

Tần Dương vẻ tức giận nhìn thoáng qua Trang Mộng Điệp đứng ở trên tảng đá, cái cô này, thật không có việc gì làm khổ nữa đây.

Tần Dương thật sự cũng không tức giận, dù sao Trang Mộng Điệp biết rõ hắn đánh được, cho nên mới cố ý nói như vậy, hơn nữa dù sao nhìn tư thế ba tên này, không động thủ chắc là không xong được.

Rượu vào thì gan to hơn, cộng thêm tính háo sắc điên đảo, ở đây lại là bên bờ sông tối tăm không người, cũng không phải hai ba câu nói thì có thể đuổi người, cho dù đối phương không phải súng thật đao thật nhắm vào Trang Mộng Điệp, đùa giỡn dâm tục nhất định là không thoát khỏi rồi.

Tần Dương nhìn lên ba người đàn ông vây xung quanh, cũng không buồn phí lời, tư thế sắn sàng nghênh đón.

Sức chiến đấu của ba người đàn ông trước mặt Tần Dương căn bản không đáng nói, không đến mười giây, ba tên đều nằm rạp trên đất.

Đối phương chẳng qua chỉ là khách câu cá đêm, rượu uống nhiều rồi chọc ghẹo người đẹp, nên Tần Dương ra đòn cũng không nặng, nhưng chí ít thì một tên cũng bị đánh rớt mấy cái răng, hai tên thì trật khớp tay, ít cũng phải đi bệnh viện nằm điều dưỡng vài ngày.

Ba người đàn ông giờ mới biết đối thủ không thuộc dạng vừa, trong nháy mắt tỉnh rượu hết, vội vàng nói xin lỗi, sau đó luống cuống bỏ chạy không kịp.

Trang Mộng Điệp đứng trên tảng đá nhìn toàn bộ quá trình cười tủm tỉm, cơ thể tựa như không đứng vững. Trước đó trong quán bar cô đã uống không ít rượu, ra đây lại có gió sông thổi, nên người đã ngấm rượu, ánh mắt có hơi mông lung.

Tần Dương đuổi ba người đàn ông kia đi xong, quay đầu nhìn lại cô đứng ở trên tảng đá lung la lung lay, nhìn thần sắc cười tủm tỉm của cô, vừa lo lắng vừa tức giận nói:

- Đừng ở đó lắc qua lắc lại, cẩn thận coi chừng ngã đó!

Trang Mộng Điệp ánh mắt mông lung nhìn Tần Dương: 

- Khi có người đùa giỡn tôi, cậu bảo vệ tôi, nếu như tôi rơi xuống nước, cậu có cứu tôi không?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên sẽ cứu cô, nhưng ở này là sông lớn, bên dưới sóng rất hung mãnh, không cẩn thận là không tìm được người đâu đó, cho nên tốt hơn hết là cô hãy xuống đi, cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Trang Mộng Điệp ánh mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Nếu như cậu cứu tôi, tôi sẽ theo cậu!

Theo tôi đi cái con khỉ à?

Tần Dương nghe Trang Mộng Điệp nói mấy lời như vậy, vẻ mặt cũng có chút bất đắc dĩ, cái cô này rõ ràng là say rượu, ăn nói bậy bạ. Đang muốn thuyết phục Trang Mộng Điệp đi xuống để quay về, bỗng nhiên Trang Mộng Điệp lại quay ra, tung người một cái...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.