- Ha, cậu còn không biết sao, hoàng tử piano Tần Dương và hoa khôi Văn Vũ Nghiên cùng ăn cơm trong căn tin, Văn Vũ Nghiên còn gắp đồ ăn cho hắn, nghe nói sau đó Vũ Văn Đào tìm Tần Dương. Tôi nghĩ hơn phân nửa là cảnh cáo Tần Dương cách xa Văn Vũ Nghiên một chút nên Tần Dương mới suy đoán người này có thể là côn đồ Vũ Văn Đào tìm đến đối phó hắn.
- Phức tạp vậy cơ à?
Vào lúc Tần Dương gọi điện thoại, đám học sinh cũng nhỏ giọng bàn tán xôn xao bên cạnh.
Sau khi biết thân phận của Tần Dương và Tần Dương chủ động báo cảnh sát, đám học sinh này đã không còn ai đứng về phía người đàn ông kia. Nhưng về tinh thần xem náo nhiệt, bọn họ đều ở lại, muốn xem thử có thể khai thác được nội dung gì mới không.
Tần Dương cũng không để ý bọn họ, chỉ lạnh lùng ngăn cản người đàn ông kia không cho hắn rời đi.
Người đàn ông kia nhất thời có chút hoảng, ai bảo hắn đánh cũng đánh không lại, bị gãy một chân, còn nói chi là chạy, hắn dò hỏi:
- Người anh em, tôi thật sự không do ai phái đến, nhưng tôi thật sự không muốn gặp cảnh sát, vậy sẽ rất phiền phức. Hay là tôi bồi thường cậu một ngàn đồng, cậu thả tôi đi?
Tần Dương cườicười, không lên tiếng, cũng không nhường bước, thái độ rất rõ ràng, hiển nhiên không chuẩn bị nhượng bộ.
Người đàn ông kia khẽ cắn răng:
- Năm ngàn đồng, thế nào, làm người chừa lại một đường, sau này còn gặp nhau!
Tần Dương vẫn không phản ứng, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt nhìn người đàn ông, thậm chí ánh mắt còn có chút giễu cợt.
Người đàn ông kia thấy Tần Dương vẫnkhông mở miệng, cắn răng nói:
- Tôi thừa nhận trước đó đả thương cậu, quả thực không thể gặp cảnh sát, nhưng đây không liên quan đến cậu. Thế này đi, năm vạn, thế nào, chỉ cần cậu để tôi đi, tôi đưa cậu năm vạn, tôi có thể lập tức chuyển tiền cho cậu!
- Woa, năm vạn!
- Cái đệch, người này thật sự không phải người tốt gì, dù gì vừa hãy hắn còn kêu rất thảm, một bộ dạng người bị hại!
- Tên này chắc không phải tội phạm giết người trốn thoát chứ?
- Rốt cuộc phạm tội gì mà tình nguyện đưa năm vạn không muốn gặp cảnh sát.
- Năm vạn nha, nhiều như vậy, các cậu nói hoàng tử piano có đồng ý không?
- Không biết được, năm vạn thật sự rất nhiều.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Tần Dương, Tần Dương nhẹ nhàng cười, trực tiếp cắt ngang tất cả cơ hội còn lại của hắn.
- Ông dẹp ý nghĩ này đi, có chuyện gì đợi gặp cảnh sát rồi nói!
Người đàn ông kia cắn răng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần do dự, cuối cùng thần sắc bình tĩnh lại, trực tiếp dựa vào một thân cây bên cạnh ngồi xuống, không nói gì thêm.
Nếu hắn đã nhận tiền, vậy thì phải có trách nhiệm với việc mình đã nhận tiền, nếu không khoản tiền này không phải dễ ăn như vậy. Người tìm hắn làm việc không phải là người dễ trêu. Nếu nhận tiền rồi lại bán đứng người tìm hắn, vậy kết cục của hắn cũng rất thảm.
Rơi vào tay cảnh sát nhiều nhất ngồi tù mấy năm, nhưng nếu bị người tìm hắn báo thù, vậy sợ rằng sẽ hủy diệt cả đời, tàn phế gì đó là rất bình thường, cho dù bị giết chết cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Tần Dương nhìn bộ dạng người đàn ông này, nhất thời nhíu mày một cái. Hắn cũng nhìn ra sự thay đổi thái độ của đối phương, tựa như đã cam chịu số phận rồi. Nhưng đồng thời hình như đối phương cũng không định nói ra người giựt dây phía sau.
Hơn hai mươi phút sau Kiều Vi chạy đến, dừng xe, Kiều Vi bước tới, móc giấy chứng nhận trong túi mình ra.
- Cảnh sát.
Kiều Vi xoay người hỏi:
- Tần Dương, chuyện là thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Người này hẳn là do có người sai khiến tìm tôi gây sự, ra tay tàn nhẫn nhưng bị tôi đá gãy chân. Chắc hắn có tiền án, rất sợ gặp phải cảnh sát, vừa nãy còn mở lời cho tôi năm vạn đồng để tôi thả hắn đi…
Ánh mắt Kiều Vi sáng lên, xoay người nói với người đàn ông đang ngồi dưới đất:
- Đi thôi, có chuyện gì về cục nói.
Người đàn ông cam chịu đứng lên, biện hộ:
- Tôi gãy chân rồi, tôi cần đi bệnh viện.
Kiều Vi nhíu mày một cái, nhìn về phía Tần Dương, Tần Dương sờ lỗ mũi:
- Ừ, đúng là gãy rồi, tôi đá đó. Có điều là tôi tự vệ chính đáng, hắn chắc là người luyện võ, từng luyện qua, ra tay tàn nhẫn, kình đạo mười phần. Nếu tôi không chống trả, e rằng người gãy chân là tôi…
Kiều Vi cười nói:
- Sao cảm giác cậu đi đến đâu cũng có phiền toái nhỉ?
Tần Dương nhún vai
- Có thể do tôi quá ưu tú?
Kiều Vi hừ nói:
- Bớt nhiều lời, cậu cũng cùng theo tôi, việc này cậu chạy không thoát đâu.
Tần Dương cũng không từ chối, sảng khoái đáp ứng nói:
- Được.
Tần Dương đưa người đàn ông kia lên xe Kiều Vi, chiếc xi đi về hướng bệnh viện.
Trong bệnh viện, khi bác sĩ đang chữa cái chân gãy của người đàn ông kia, bên này Kiều Vi cũng đã điều tra được thân phận của người đàn ông.
- Chu Đại Hải, 35 tuổi, năm ngoái tham gia đánh nhau ở tỉnh Tây Sơn, sau khi khiến hai người trọng thương liền bỏ trốn, không ngờ đụng phải cậu. Tên này là một người hung ác, theo điều tra hai người từng bị hắn đánh trọng thương đều có mức độ tàn tật khác nhau…
Tần Dương cười nói:
- Khó trách tên này tình nguyện cho tôi năm vạn đồng tiền, chứ không muốn gặp cảnh sát. Hắn cũng biết mình bị cảnh sát bắt được nhất định sẽ tiêu đời. Trường hợp của hắn như này làm thế nào cũng có thể xử đến mấy năm nhỉ?
- Hắn đánh người ta bị thương, hơn nữa xong việc còn bỏ trốn, đương nhiên càng nặng hơn, chắc chắn không phải mấy năm. Chỉ có điều hắn tuyệt đối không thừa nhận người sai khiến tấn công, cũng bó tay.
Tần Dương suy nghĩ một chút nói:
- Những thông tin khác của hắn thì sao, điện thoại? Thẻ? Liệu có thể suy đoán ra nhiều thông tin hơn được không?
Kiều Vi cau mày nói:
- Toàn thân hắn chỉ có một cái di động, một ít tiền lẻ, ngay cả ví tiền chứng minh thư cũng không mang, muốn tra cũng phải đợi đến ngày mai.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tra một chút danh sách số điện thoại, xem hắn từng liên lạc với ai, có thể ít nhiều tìm ra chút dấu vết.
Kiều Vi cười nói:
- Được, tôi sẽ giúp cậu việc này.
Tần Dương đương nhiên biết đây là Kiều Vi giúp chuyện của mình. Nếu không cô hoàn toàn có thể không quan tâm, dù sao chuyện Chu Đại Hải đánh người rồi bỏ trốn đã có chứng cứ xác minh đã đủ kết tội Chu Đại Hải rồi. Hơn nữa rốt cuộc hắn có bị ai sai khiên đối phó mình không, Chu Đại Hải khẳng định chỉ là mâu thuẫn giữa hai người, cảnh sát cũng không thể tìm thấy chứng cứ gì khác của hắn, có thể không quan tâm.
- Được, lần sau mời cô ăn cơm.
Kiều Vi cười cười đang định nói, di động Tần Dương đột nhiên reo lên.
Tần Dương lấy điện thoại ra nhìn, là Trang Mộng Điệp gọi đến.
- Tôi nghe điện thoại.
Tần Dương đi đến một bên nghe điện thoại, nói Trang Mộng Điệp không cần lo cho mình, chút nữa mình mới có thể về nhà rồi cúp máy.
- Người đẹp gọi điện thoại đến à?
Tần Dương cười cười:
- Là người đẹp, có điều chỉ là bạn.
Tần Dương thẳng thắn trả lời, Kiều Vi không tò mò hỏi tiếp nữa, nhưng chớp chớp mắt hỏi đến chuyện bát quái khác:
- Tần Dương, cậu và Vũ Nghiên đang yêu nhau?
Tần Dương cười nói:
- Làm gì có, cậu lại nghe tin vịt ở đâu rồi?
Kiều Vi hơi híp mắt, nhìn chắm chằm Tần Dương, mặt đầy nghiêm túc:
- Vậy cậu nói tôi biết, có phải cậu thích Văn Vũ Nghiên, muốn theo đuổi cậu ấy?