Chí Tôn Đặc Công

Chương 216: Một kế không thành, thì lại thêm kế nữa



Câu lạc bộ Anh Liên.

Lúc này, cả bọn Vũ Văn Đào đang ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm với nhau, lúc họ rảnh rỗi thì thường xuyên tập trung ở đây, có khi thì tán gẫu chém gió, khi thì bàn bạc một số công việc hợp tác.

Cũng giống như câu lạc bộ Thăng Long, dù các thành viên trong câu lạc bộ Anh Liên vẫn còn là sinh viên, nhưng rất nhiều người đã tiến vào xã hội, mở công ty làm ăn, cả hai cũng cực kỳ thông thạo trong việc điều chỉnh và phân phối tài nguyên.

Vũ Văn Đào ngồi trên ghế sa lông, hai chân bắt chéo, ngón tay lên khẽ gõ tay vịn, còn vẻ mặt thì có hơi khó chịu.

Chuyện Tần Dương bị tập kích đã lan truyền trên khắp diễn đàn, đương nhiên cũng đã có người báo cho hắn biết từ sớm, chuyện này quả thật đã làm cho hắn rất tức giận.

Khả năng làm việc của tên Hồ Nguyên này cũng quá kém!

Còn dám nói đây là một người luyện võ, là cao thủ đánh võ đài chui, chỉ cần dùng một cước là có thể quét gãy cọc gỗ, lúc lấy tiền thì rõ sảng khoái, nhưng là kết quả thì sao?

Tên cao thủ võ đài chui này bị gãy chân!

Lúc Vũ Văn Đào nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của hắn cũng không phải là tức giận, mà là mắc cười.

Chẳng phải ngươi là cao thủ cước pháp hay sao, sao giờ lại bị người ta đá gãy chân rồi?

Đang làm trò cười à?

Hồ Nguyên vội vã đi vào câu lạc bộ, lúc tới trước mặt Vũ Văn Đào thì vẻ mặt của hắn có hơi khó xử.

- Vũ Văn, tôi đã điều tra rõ rồi, tiểu tử kia quá lợi hại, cước pháp cực kỳ lợi hại, trực tiếp đá gãy chân của quyền thủ kia, e rằng khó tìm được người đối phó hắn lắm.

Vũ Văn Đào nhíu mày:

- Tần Dương chẳng qua cũng chỉ mới 20 tuổi, hắn luyện kiểu gì mà lợi hại được như vậy?

Hồ Nguyên cười khổ nói: 

- Sao tôi biết được chứ, Vũ Văn, việc này là do tôi làm hỏng, nhưng mà người kia cũng là người hiểu chuyện, hắn đã nhận tiền, thì sẽ gánh tất, không nói cho ai biết đâu, chuyện này cũng sẽ không liên lụy đến chúng ta.

Vẻ mặt của Vũ Văn Đào trở nên âm trầm: 

- Bây giờ chắc Tần Dương đang đắc ý lắm đây.

Hồ Nguyên khẽ nói:

- Cho dù hắn có nghi ngờ việc này là do ngươi chủ mưu, nhưng không có chứng cứ gì, thì hắn cũng chả làm gì được chúng ta, hắn biết đánh nhau thì sao chứ, chẳng lẽ hắn dám đánh chúng ta tàn phế hay sao, chỉ cần hắn dám ra tay với chúng ta, vậy thì lập tức bắt hắn vào tù ngay, tìm cớ khiến cho hắn không ra được!

Vũ Văn Đào trầm ngâm một lúc, quay đầu nói: 

- Nếu như cứng không được, vậy thì dùng mưu đi, cứ dùng cách mà chúng ta đối phó Hồ Vân Thu ấy, chỉ cần bị dính líu tới loại chuyện này, thì dù có trăm cái miệng cũng chả giải thích nổi đâu.

Hồ Nguyên ừ một tiếng, đột nhiên có hơi do dự:

- Nhân phẩm của thằng nhãi này rất tốt, sợ rằng sẽ không dễ mắc lừa đâu.

Vũ Văn Đào cười lạnh nói: 

- Trên đời này làm gì có con mèo nào không ăn vụng chứ, tìm nhỏ nào xinh đẹp một chút, kiếm một cơ hội thích hợp vào, có thể chậm chút cũng được, nhưng nhất định phải thành công, không được có bất kỳ sai lầm nào!

Hồ Nguyên gật đầu:

- Được, vậy để tôi sắp xếp thật kỹ.

Vũ Văn Đào nở nụ cười lạnh lùng:

- Tên Chu Trạch ngu xuẩn kia, cho là có chú làm phó hiệu trưởng là muốn làm gì thì làm sao, hắn chỉ biết tới quan hệ, nhưng lại không biết rằng pháp luật mới là thủ đoạn có hiệu quả nhất sao?

Hồ Nguyên cười hắc hắc nói:

- Chỉ cần Tần Dương mắc câu, vậy thì không chỉ bị trường đuổi học thôi đâu, có khi còn phải ngồi tù bóc lịch mấy năm ấy chứ!

Vũ Văn Đào nhìn chằm chằm Hồ Nguyên: 

- Lần này tuyệt đối không thể lại thất bại nữa!

Hồ Nguyên cười nói:

- Cũng không phải là chưa làm mấy chuyện này nha, quá quen rồi, nhất định sẽ không thất bại đâu!

...

- Hồ Minh? Hồ Nguyên? Vũ Văn Đào?

Lúc Tần Dương nhìn thầy tư liệu trong điện thoại, thì ánh mắt hơi sáng lên.

Những tài liệu đang hiện ra trên màn hình điện thoại của hắn là tư liệu liên quan tới Tử Tinh Sơn Trang do Lâm Trúc dùng kỹ thuật của hacker điều tra được.

Lúc Kiều Vi vừa điều tra ra được Lâm Lạc, thì bị đình chỉ điều tra ngay, Tần Dương mình cũng hơi sơ sót, may mà có Lâm Trúc gửi mấy tài liệu này tới bù vào chỗ thiếu.

Ông chủ Hồ Minh của Tử Tinh Sơn Trang có hai trai một gái, con trai út Hồ Nguyên đang học ở Đại học Trung Hải, mà khi Lâm Trúc điều tra thêm một bước thì, lại phát hiện ra Hồ Nguyên cũng là thành viên của câu lạc bộ Anh Liên, quan hệ với Vũ Văn Đào khá tốt.

Đã điều tra tới mức này, thì Tần Dương cũng hiểu rõ rồi.

Vũ Văn Đào muốn đối phó mình, Hồ Nguyên ra tay giúp, tìm thuộc hạ là võ sĩ chui dưới trướng cha hắn, yêu cầu họ ra tay xử lí mình. Vốn cái kế hoạch này cũng không có gì không ổn, dù sao đối phương là một võ sĩ chuyên đánh võ đài chui, thuê hắn đi đối phó mình, nhìn kiểu gì thì đây cũng là một chuyện đơn giản, nhưng bọn hắn lại không ngờ tới việc mình lợi hại đến như vậy!

Tần Dương híp mắt lại, tên Vũ Văn Đào này không những đủ độc địa, mà còn đủ ác. Chỉ cần nhìn cách Chu Đại Hải ra tay, là biết ít nhất Vũ Văn Đào yêu cầu hắn đánh gãy một hoặc hai cái đùi mình rồi.

Đã đoán ra được sự thật, đương nhiên là Tần Dương sẽ không đứng im chờ chết, chẳng qua là mình nên trả đũa như thế nào đây?

Suy nghĩ một hồi, Tần Dương khẽ nhếch miêng lên, nếu như Vũ Văn Đào đã ra tay với mình, vậy thì mình cứ trực tiếp ra tay với Vũ Văn Đào là được.

Trả thù trực tiếp nhất định là không được, bối cảnh của đối phương rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân tại sao Vũ Văn Đào không thèm kiêng nể gì cả, dù thân phận của mình có đặc biệt, ở Trung Hải lại có nhà họ Lôi bảo vệ thì vẫn có chút phiền phức.

Hay là cứ âm thầm làm?

Hắn đã muốn chặt hai chân mình, vậy thì mình cũng chặt luôn hai chân hắn.

Không tha không nợ!

Ngay lúc Tần Dương đang suy nghĩ nên đối phó Vũ Văn Đào như thế nào, thì di động của Tần Dương reng chuông.

Tần Dương mở di động ra xem, thì ra là Hoắc Kim Hải của Long Sào.

- Anh Hải, sao lại gọi điện cho em, có chuyện gì sao?

Từ trong điện thoại truyền tới tiếng cười sang sảng của Hoắc Kim Hải:

- Cậu đang bận gì sao?

Tần Dương cười cười, tuỳ tiện trả lời:

- Còn bận gì được nữa, em là một sinh viên, thì chỉ có đi học thôi chứ làm gì.

- Nghe cậu nói như vậy, anh có hơi lạ nha.

Hoắc Kim Hải cười hắc hắc, sau đó nhẹ giọng lại, nói: 

- Tần lão đệ, anh tìm cậu là vì muốn nhờ cậu ra tay giúp anh, bên anh đang gặp phiền phức.

Tần Dương trả lời ngay: 

- Có chuyện gì anh Hải cứ nói, chỉ cần em giúp được, tuyệt đối không từ chối.

- Không phải là chuyện cá nhân, mà là chuyện liên quan tới công việc.

Hoắc Kim Hải cũng không nói rõ, mà chỉ cười, nói: 

- Chuyện này nói trên điện thoại không tiện, cậu có thời gian đến chỗ anh chút không?

Tần Dương bĩu môi, mặc dù cả ngày hôm nay đều có tiết, nhưng Hoắc Kim Hải đã nói như vậy, thì mình còn có thể làm gì nữa đây?

Em đang đi học, không rảnh, không đi?

Vậy rõ ràng là không được nha.

Xem ra đành phải cúp học thôi.

- Ừ được rồi, tìm anh ở đâu, lúc nào đây?

- Cậu cứ đến văn phòng của anh, anh chờ cậu, cần phái người tới đón cậu không?

Tần Dương cười nói: 

- Không cần, em tự gọi xe là được, anh cho em địa chỉ đi.

- Tốt, vậy thì anh không khách sáo, anh chờ cậu ở văn phòng!

Sau khi Tần Dương sau khi cúp máy, thì hơi cảm thấy nghi ngờ.

Ra tay trỡ giúp?

Chuyện công?

Chẳng lẽ là nhiệm vụ đặc công?

Mặc dù Long Sào của Trung Hải chỉ là phân cục, nhưng cũng đâu có ít người, sao Hoắc Kim Hải lại muốn nhờ mình giúp đỡ chứ?

"!"

Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Tần Dương mở ra xem thì thấy hóa ra là Hoắc Kim Hải gửi địa chỉ đến, Tần Dương cất điện thoại di động, khẽ nói với đám Hà Thiên Phong một tiếng, sau đó nhân lúc giảng viên đang quay lưng lại thì chạy ngay ra khỏi phòng học…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.