Chí Tôn Đặc Công

Chương 234: Nhìn thấu sinh tử



Yến Thông nhẹ nhàng mở cửa một căn phòng, đưa tay mời Tần Dương vào phòng.

Rèm cửa sổ căn phòng khép hờ, khiến trong phòng hơi có chút u ám, ông Yến an tĩnh nằm trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa, ông ấy nghiêng đầu hơi chật vật.

Ánh mắt Tần Dương rơi vào trên mặt ông Yến, sắc mặt khô héo, hai mắt vô thần, khí sắc cả người cực kì kém.

Khó trách trước đó khi Dư Quang Thành gọi cho mình lại dùng từ hình dung bệnh nhân thời kì cuối, quả thực đã bệnh không nhẹ, cộng thêm tuổi tác đã rất cao, nhìn bộ dạng là biết có thể qua đời bất cứ lúc nào.

- Mở hết rèm cửa ra đi.

Yến Thông đồng ý, bước nhanh đến mở rèm cửa sổ ra, trong phòng lập tức bừng sáng lên.

- Bố, đây là thần y Tần, y thuật cao minh, con mời đến xem bệnh cho bố.

Ánh mắt ông Yến hơi kỳ dị:

- Vẫn còn là một đứa nhóc à.?

Yến Thông liền vội vàng giới thiệu:

- Mặc dù tuổi tác thần y Tần không lớn nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, chân của ông cụ Lôi gia chính là cậu ấy chữa khỏi.

Ông Yến sửng sốt:

- Lão già Lôi Kiến Quân kia đứng lên được rồi?

Yến Thông mỉm cười nói: 

- Đúng vậy, trước khi đầy tháng cháu nội ông ấy, ông ấy đi bộ còn phải chống nạng, bây giờ đã đi lại tự nhiên, hoàn toàn không cần nạng.

Trong cặp mắt đục ngầu của ông yến lóe lên mấy phần tinh quang:

- Chân của Lôi Kiến Quân là vấn đề lớn, ngay cả chuyên gia hội chẩn cũng nói bó tay. Cậu có thể chữa khỏi, quả thực xứng đáng hai chữ thần y. Nhưng mà bệnh của tôi không thể so với chân của Lôi Kiến Quân, sợ rằng cậu đã uổng phí một chuyến rồi.

Tần Dương cười cười:

- Cháu cũng được người ta nhờ đến xem, có thể trị khỏi hay không phải xem rồi mới biết.

Ông Yến cười sang sảng nói:

- Được, kiểm tra thế nào? Mấy năm nay tôi bị mấy tây y kia giày vò không ít, rút máu, scan, tiêm chích, chịu đựng không hề ít mà bệnh vẫn không khỏi. Thật ra bệnh mình mình biết, tôi già như thế này, bị bệnh rồi chết là quy luật tự nhiên, cũng không lúc nào phải sợ, đều có ngày này thôi.

Tần Dương nhìn ông Yến hào sảng, trong lòng thầm bội phục. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, nhưng có mấy ai có thể nhìn thấu sinh tử chứ?

- Năm nay ông bao nhiêu tuổi?

Ông Yến cười nói:

- Năm nay tôi bảy mươi hai tuổi, nhân sinh thất thập cổ lai hy, cũng đáng, đời này cái gì cũng đã trải qua, không thua thiệt rồi!

Tần Dương ngồi xuống mép giường:

- Ông à, với thái độ này chắc hẳn ông cũng sẽ trường thọ. Nào, để cháu bắt mạch giúp ông.

Ông Yến thản nhiên đưa tay ra:

- Cậu học trung y à, ai cũng nói trung y càng già càng có kinh nghiệm. Cậu mới tí tuổi thế này đã có thể đạt được thành tựu, không dễ dàng.

Tần Dương cười cười:

- Cháu học trung y là chính, nhưng cũng hiểu sơ tây y.

Tần Dương nói xong rồi không nói nữa, chuyên tâm bắt mạch, bắt tay trái xong đổi sang tay phải, sau khi bắt tay phải xong lại đổi tay trái, qua lại hai lần.

Bắt mạch xong, Tần Dương lại kiểm tra cơ thể ông Yến, cuối cùng ngẩng đầu lên:

- Giám đốc Yến, báo cáo kiểm tra của ông trước đây chắc còn phải không, có thể cho tôi xem thử không?

- Tất nhiên là được.

Yến Thông nhanh chân đi lấy báo cáo, ông Yến cười nói:

- Trung y mà còn phải xem báo cáo kiểm tra của tây y sao?

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Trung y có cách của trung y, tây y cũng có cách của tây y, mỗi cái đều có ưu điểm, kết hợp với nhau, chứng minh lẫn nhau, tóm lại không có hại.

Ông Yến khen:

- Không sai, dựa vào câu nói này của cậu liền biết là người có khả năng. Thế nào, tôi còn có thể sống được bao lâu?

Tần Dương dương hé miệng cười cười:

- Trước đây bác sĩ đã nói với ông thế nào?

Ông Yến cũng không nghi ngờ Tần Dương đang gài bẫy mình, trực tiếp nói:

- Bọn nhỏ vốn không muốn nói với tôi, là tôi ép bọn nó nói, nói bộ dạng bây giờ của tôi đại khái nhiều lắm có thể kéo dài nửa năm. Kết quả của cậu là gì? 

Tần Dương trầm ngâm mấy giây nói:

- Bệnh của ông quả thực rất nặng. Uhm, có lẽ không gọi là bệnh, mà là chức năng trong cơ thể ông đã thoái hóa rất nhiều, dẫn đến không thể phụ trách việc vận chuyển bình thường trong cơ thể. Cái này không thể tùy tiện tu bổ bằng thuốc hay thuốc bổ gì…

Ánh mắt ông Yến sáng lên:

- Đúng, cậu chỉ bắt mạch, xem bệnh đơn giản như vậy mà có thể đưa ra kết luận, đủ để thấy y thuật cậu rất cao minh. Mấy bác sĩ kia phải giải phẫu tôi xong rồi, sau đó mới đưa ra kết luận này. Còn cậu, cậu cảm thấy tôi có thể sống được bao lâu?

Tần Dương cười cười nói:

- Cơ thể ông quả thật rất kém, nếu không nghĩ cách quả thực sẽ như bọn họ nói, ước chừng nhiều nhất có thể kiên trì nửa năm.

Ông Yến là loại người nào, Tần Dương nói như vậy, ánh mắt ông nhất thời mở to:

- Ý cậu là cậu có cách?

Tần Dương không nói tiếp nữa, chỉ cười cười:

- Cháu phải xem kết quả báo cáo của ông trước rồi hẵng nói.

Sắc mặt ông Yến có chút kích động, tuy ông đã nghĩ thông suốt, không sợ chết, nhưng nếu có thể, ai lại muốn chết chứ?

Ai lại muốn suốt ngày đều nẳm trên giường, ăn uống vệ sinh đều cần người hầu hạ chứ?

Nhân vật giống như ông đều là người hô mưa gọi gió, bây giờ dáng vẻ này, không nói cơ thể thế nào, về mặt tâm lý trước tiên đã chịu không nổi rồi.

Yến Thông đem báo cáo kiểm tra quay lại, thấy ông Yến dựa vào giường, thần sắc tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ và mong đợi, nhất thời đoán được gì đó, kinh ngạc vui mừng hỏi:

- Bố, thế nào rồi?

Ông Yến cười nói:

- Tiểu thần y còn tạm thời giữ bí mật không chịu nói, con đưa báo cáo cho cậu ấy xem trước đi rồi tính. 

Yến Thông vội vàng đưa báo cáo cho Tần Dương, trong ánh mắt lại có thêm mấy phần mong đợi.

Có thể khiến ông cụ lộ ra thần sắc kích động mong đợi như vậy, chắc chắn là vừa rồi Tần Dương đã làm hoặc nói gì đó.

Tần Dương nhận lấy báo cáo, ngồi trên ghế cẩn thận xem từng trang một, đại khái mất mười phút.

Trong khoảng thời gian này, ông Yến dựa vào giường, thần sắc có chút hưng phấn và kỳ vọng, Yến Thông thì rất cung kính hầu hạ bên cạnh Tần Dương.

Tần Dương xem xong trang cuối cùng, gấp tất cả báo cáo kiểm tra lại, nhắm mắt suy nghĩ một hồi mới mở mắt ra dưới ánh nhìn mong đợi của Yến Thông.

- Thế nào thần y Tần?

Yến Thông tràn đầy mong đợi hỏi, trong khẩu khí càng thêm mấy phần cung kính so với trước.

Tần Dương ngẩng đầu lên cười cười:

- Tôi vừa mới nói, cơ năng trong người của ông đã thoái hóa nghiêm trọng. Điều này không thuốc nào bù đắp được, cho dù y thuật tôi lợi hại cỡ nào cũng không thể khiến chúng hồi phục lại trạng thái ban đầu.

Yến Thông nghe Tần Dương nói, hơi có chút thất vọng, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Tần Dương, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.

Bộ phận chức năng suy giảm, đây đúng là không có cách gì. Nếu có cách khiến cơ quan khôi phục lại trạng thái khi trẻ, vậy chẳng phải con người sẽ trường sinh bất tử sao?

Hắn nói cái này không có cách, vậy chính là những chỗ khác có cách?

Yến Thông gấp gáp hỏi:

- Thần y Tần, ý cậu là những phương diện khác còn có cách có thể thử?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng, nhưng cần các người tự đưa ra lựa chọn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.