Chí Tôn Đặc Công

Chương 237: Cao nhân Mạc tiên sinh



- Hôm nay cháu sẽ dùng mấy châm thử, sau đó ông dùng thuốc theo phương thuốc cháu đã ghi, cuối tuần cháu lại đây châm cứu cho ông.

Ông Yến sảng khoái nói:

- Được, cứ theo ý cháu, ông cũng rất muốn thấy y thuật thần kỳ của cháu.

Tần Dương cười cười, từ trong túi lấy ra ngân châm, y tá giúp đỡ ông Yến cởi áo ngoài, lộ ra thân thể khô gầy.

Tần Dương quay đầu nhìn những người trong phòng, mỉm cười nói:

- Chủ tịch Yến, ngài ở lại đi, những người khác hãy ra bên ngoài chờ đợi.

Yến Thông vội vàng khoát tay, bảo những người khác đều ra ngoài, đóng lại cửa phòng, trong phòng lập tức trống trải hẳn ra.

Tần Dương ghim ngân châm lên người Yến Thông, sau đó ngưng khí vào ngón tay, bắn từng cái trở lại, Quan Âm thập tam châm phát huy tác dụng.

Yến Thông mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn không phải bác sĩ, cũng không rõ sự huyền diệu trong động tác của Tần Dương, nhưng chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt cũng đủ để hắn sinh ra loại cảm giác dù không hiểu gì nhưng biết rất lợi hại.

Ông Yến cảm nhận được trong các huyệt vị của bản thân như có một dòng điện chạy qua mang đến cảm giác tê dại, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía.

Ông có quyền cao chức trọng, kiến thức rộng rãi, tất nhiên lập tức phân biệt được, Tần Dương lại là một vị Tu Hành Giả!

Ông Yến đã gặp qua Tu Hành Giả, biết được những Tu Hành Giả này ngoại trừ nắm giữ sức chiến đấu cường đại còn có thể nắm giữ tài năng đặc biệt khác, ông không ngờ Tần Dương tuổi còn trẻ mà đã nắm giữ nội khí, trở thành một Tu Hành Giả chân chính.

Thiên phú mạnh đến mức nào đây?

Điều khiến cho ông Yến giật mình chính là trước kia ông đã gặp qua loại phương pháp thi châm này!

Tần Dương cũng không kích thích quá mức huyệt vị của ông Yến, hắn nhanh chóng đổi mấy chỗ huyệt vị, sau khi thay đổi mấy vòng thì trên trán Tần Dương cũng đã rướm mồ hôi.

Yến Thông ngồi ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng âm thầm suy đoán, loại châm này nhìn qua có vẻ rất đơn giản, nhưng trên thực tế sẽ không đơn giản như mặt ngoài, dù sao hiện tại thời tiết rất lạnh, mà Tần Dương chỉ ngồi một chỗ cũng đổ mồ hôi, đủ để thấy được mức độ khó khăn ra sao.

Thật lâu sau, Tần Dương rút ngân châm ra, đem chúng bỏ vào trong túi vải, sau đó cất kỹ, rồi mới vuốt mồ hôi trên trán.

- Hôm nay trị liệu đến đây thôi, tôi sẽ cho một toa thuốc, các người cứ theo đó bốc thuốc là được, cuối tuần tôi lại đến!

Yến Thông cung kính nói:

- Được, làm phiền Tần thần y.

Tần Dương đi tới bàn, cầm giấy bút viết hai toa thuốc, một cái là dùng để nấu ra thuốc uống, một cái là dùng để nấu nước ngâm tắm.

Sau khi ký tên xong, Tần Dương đem toa thuốc giao cho Yến Thông, dặn dò rõ ràng từng cái, Yến Thông đều cố gắng ghi nhớ, rất sợ sai lầm dù chỉ một ly.

Tần Dương đứng người lên, cười nói:

- Phỏng chừng vài ngày sau sức khỏe ông sẽ tốt hơn, sức ăn sẽ gia tăng, ông không cần cố gắng khống chế, muốn ăn thì cứ ăn, không cần ăn món gì đại bổ, nên ăn nhiều gà, vịt, cá. Cháu nghĩ nửa tháng sau, ông có thể xuống giường!

Ông Yến gật đầu nói:

- Tiểu thần y, cháu là một Tu Hành Giả à?

Tần Dương hơi sững sờ, chợt cười nói:

- Vâng.

Ánh mắt ông Yến nóng bỏng hơn:

- Cháu học bộ châm pháp thần kỳ này từ ai thế?

Tần Dương nhìn ánh mắt ông Yến, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời:

- Học từ sư phụ cháu.

- Sư phụ cháu?

Yến lão gia tử trầm ngâm hai giây:

- Châm pháp cháu sử dụng cực kỳ thần kỳ, thật lâu trước kia ông đã từng gặp qua loại châm pháp này...

Đôi mắt Tần Dương đột nhiên trợn to, giật mình nhìn ông Yến:

- Trước kia ông thấy ở đâu?

Quan Âm châm là bí mật bất truyền của Ẩn Môn, mà Ẩn Môn nhất mạch đơn truyền, chẳng lẽ...

Ông Yến lâm vào hồi ức:

- Hơn 20 năm trước, ông đã từng may mắn nhìn thấy một vị cao nhân thi triển châm pháp cứu một bệnh nhân bị bác sĩ tuyên bố tử vong, cũng giống như cháu vậy, nhưng hôm nay ông chỉ thấy cháu dùng sáu châm, mà lúc ấy hắn dùng 13 châm, sau khi hắn thi châm thì người vốn dĩ đã không có nhịp tim bỗng nhiên sống lại.

13 cây cây châm!

Quan Âm thập tam châm!

Hô hấp của Tần Dương hơi dồn dập:

- Người kia tên là gì ông có biết không?

Ông Yến lắc lắc đầu:

- Ông không rõ lắm, ông chỉ nghe người khác gọi hắn là Mạc tiên sinh.

Mạc tiên sinh?

Nhịp tim Tần Dương lập tức ổn định lại, trên mặt hiện lên tươi cười, quả nhiên là sư phụ Mạc Vũ!

Ánh mắt ông Yến dừng trên người Tần Dương:

- Tần thần y, cháu có biết vị Mạc tiên sinh này không?

Tần Dương đột nhiên cười nói:

- Người năm đó ông nhìn thấy chính là sư phụ của cháu.

Ông Yến giật mình, nở nụ cười:

- Năm đó ông thấy được Mạc tiên sinh thi triển ngân châm khởi tử hồi sinh cứ như thấy thần vậy, không ngờ qua nhiều năm như vậy ông có thể gặp được đệ tử của vị cao nhân kia, hơn nữa còn được trị liệu, thật đúng là mệnh số.

Yến Thông mở to hai mắt:

- Bố, thì ra Tần thần y chính là đệ tử của vị Mạc tiên sinh bố nói năm đó à, khó trách tuổi trẻ như thế đã nắm giữ y thuật thần kỳ, thật sự là danh sư xuất cao đồ, đệ tử cao nhân quả không ngoa!

Tần Dương khiêm tốn nói:

- Y thuật của sư phụ cháu rất xuất sắc, cháu còn kém sư phụ nhiều lắm. Như ông vừa nói, năm đó ông ấy cứu người dùng 13 châm, mà bản lĩnh của cháu có hạn, chỉ có thể đồng thời dùng chín châm đã hết cỡ, nhưng ông cũng đừng lo lắng, bệnh của ông không cần dùng đến 13 châm, sáu châm đã đủ rồi.

Ông Yến cười nói:

- Thì ra là vậy, tiểu thần y không cần khiêm tốn, lúc ông thấy sư phụ cháu thì tuổi tuổi của hắn phải lớn hơn cháu nhiều, đợi một thời gian nữa thì chắc chắn cháu sẽ không kém sư phụ cháu đâu.

Tần Dương cười cười:

- Ông đừng gọi cháu là tiểu thần y, cứ gọi Tần Dương đi ạ, tính ra ông và sư phụ cháu cũng có duyên, không cần khách sáo đâu ạ.

Ông Yến suy nghĩ một chút rồi nói:

- Sư đồ cháu đều là cao nhân, không thể bất kính, như vậy đi, năm đó bọn họ gọi sư phụ cháu là Mạc tiên sinh, vậy thì ông sẽ gọi cháu là tiểu Tần tiên sinh nhé.

Yến Thông ở bên cạnh cười nói:

- Cách xưng hô này rất tốt, vừa thuận miệng vừa thân thiết, về sau chúng tôi sẽ gọi cậu là tiểu Tần tiên sinh!

Tần Dương không thay đổi được, đành bất đắc dĩ gật đầu, dù sao thì tiểu Tần tiên sinh nghe cũng hay hơn Tần Thần Y nhiều.

Yến Thông thấy buổi chẩn trị đã kết thúc, khẽ cười nói:

- Tiểu Tần tiên sinh, hiện tại đã sắp sáu giờ rồi, vừa đúng giờ cơm tối, tôi mới vừa cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, mời tiểu Tần tiên sinh cho tôi một cơ hội để cảm ơn.

Tần Dương hơi do dự rồi gật đầu:

- Được, vậy làm phiền rồi!

Yến Thông thấy Tần Dương đồng ý liền vui vẻ.

Nghe xong ông Yến kể lại và Tần Dương thừa nhận thân phận, Yến Thông biết được Tần Dương là đệ tử của cao nhân, có y thuật và lai lịch kinh người nên tự nhiên sinh lòng muốn kết giao, huống chi Tần Dương còn cứu ông Yến nữa, đối với Yến gia mà nói chính là ân đức rất lớn, sao có thể không tận tâm tận lực cảm ơn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.