Chí Tôn Đặc Công

Chương 243



“Tức giận?”

Tần Dương cau mày rồi thản nhiên đáp:

- Đương nhiên không phải vì tức giận. Đã nói đến nước này thì tôi cũng không ngại mà kể rõ ràng mọi sự.

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng rồi nói:

- Cậu nói đi, tôi nghe đây.

Tần Dương cẩn thận lựa chọn ngôn từ rồi nói:

- Sư phụ của tôi thực sự yêu dì Thu nhiều lắm. Thế nhưng bởi vì một số lý do mà hai người không thể đến bên nhau. Nhiều năm đã trôi qua, sư phụ của tôi vẫn không lập gia đình, không thể buông bỏ. Ông ấy rất mong tôi và cậu có thể kết hôn rồi sinh con. Nhưng điều này không thể coi là tức giận mà hẳn phải là bù đắp tiếc nuối.

Văn Vũ Nghiên hừ lạnh:

- Sư phụ của cậu không thể đến với mẹ tôi nên bây giờ mong muốn đệ tử do chính tay ông đào tạo ra có thể kết hôn với con gái của người phụ nữ mà ông ta yêu?

Vốn dĩ Tần Dương không muốn nói ra ngô ra khoai với Văn Vũ Nghiên, thế nhưng lời đã nói ra miệng không thể rút lại.

Ít ra tâm của hắn lỗi lạc, không thẹn với lòng mình.

Tần Dương thản nhiên đáp

- Đúng thế. Ít nhất đúng là sư phụ tôi kì vọng như thế.

Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm vào Tần Dương tựa như hai lưỡi dao, trên người cô cũng toát ra khí thế mạnh mẽ của một giám đốc công ty. Chẳng qua loại khí thế này chỉ ảnh hưởng được người thường chứ không hề có chút tác dụng nào lên Tần Dương.

Sắc mặt của Tần Dương vẫn ôn hòa như cũ, ánh mắt trong suốt và sáng ngời của hắn đón lấy ánh mắt của Văn Vũ Nghiên mà không có nửa phần lùi bước hay khiếp đảm.

Hai người duy trì tình trạng này trong mười giây thì Văn Vũ Nghiên lạnh lùng nói:

- Vậy còn cậu? Ý của cậu như thế nào?

Tần Dương nhún vai:

- Nói thật, lúc tôi nghe được yêu cầu này của sư phụ thì tôi rất bất ngờ. Nhưng về sau, khi ngẫm kĩ, cậu đẹp như thế, xuất sắc như thế, tài năng như thế, người gặp người mến, hoa gặp hoa nở, thì tôi nghĩ rằng hãy cứ thử tiếp xúc với cậu xem sao. Nếu hai bên cùng bằng lòng phải ý rồi cuối cùng nên vợ nên chồng thì cũng tốt. Không kể đến yêu cầu của sư phụ tôi thì việc theo đuổi hoa hậu giảng đường cũng là một việc nên làm. Về sau có thành hay không thì đó là việc của tương lai.

Tần Dương trả lời thẳng thắn như thế khiến cho những bất mãn trong lòng Văn Vũ Nghiên vơi bớt đi nhiều.

Những câu của Tần Dương nói rất có đạo lý khiến người ta không tìm được lý do để phản bác.

Một người con trai theo đuổi một người con gái, dù động cơ ban đầu là gì thì để đi đến cái kết đẹp bên nhau cũng phải khiến người con gái kia yêu hắn mới được.

Kể cả Tần Dương theo đuổi mình thì cũng là quang minh chính đại. Bản thân mình có thể cự tuyệt, có thể mặc kệ, không hề có vấn đề gì hết.

Văn Vũ Nghiên trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Thế bây giờ cậu coi tôi là gì đây? Một con mồi nhất định phải săn được hay là một người khiến cậu ưa thích và theo đuổi?

Tần Dương cười cười, ánh mắt thanh tịnh, thần thái thẳng thắn::

- Hiện tại chúng ta không phải là bạn bè sao?

Câu hỏi này của Tần Dương như ánh nắng mặt trời tươi đẹp xua đi thêm mấy phần bất mãn trong lòng Văn Vũ Nghiên.

Văn Vũ Nghiên yên lặng gật đầu:

- Đúng thế, chúng ta là bạn bè.

Tần Dương cười cười:

- Thế thì không phải tốt sao? Bạn bè gắn bó với nhau bằng cái tâm. Tôi là hạng người gì, tôi đối xử với cậu như thế nào thì có sẽ đều cảm nhận được trong lúc chúng ta là bạn. Dù thời gian quen biết nhau không tính là lâu nhưng tôi tin cậu cảm nhận được rằng tôi không phải là loại người âm hiểm, tiểu nhân.

Mặc dù Văn Vũ Nghiên vẫn cảm thấy không được tự nhiên nhưng không thể phủ nhận rằng Tần Dương vẫn luôn thể hiện rất tốt.

Dù là đối với cậu hay trong cách đối nhân xử thế thông thường, hắn đều luôn thẳng thắn và chân thành. Điều này có thể nhìn thấy từ những người xung quanh hắn.

Vật họp theo bầy, người tụ theo quần thể.

Tần Dương nhìn thấy Văn Vũ Nghiên trầm mặc không nói thì không khỏi cảm thấy hơi gấp gáp, biết được trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, nên ôn hòa nói:

- Có lẽ cậu nên suy nghĩ kĩ hơn về tình thế hiện nay giữa chúng ta. Cậu cũng có thể hỏi dì Thu về mọi việc nhưng tôi đề nghị cậu nên hỏi riêng dì Thu thôi.

- Hỏi riêng mẹ tôi?

Văn Vũ Nghiên chớp mắt mấy cái, trong mắt lộ ra vẻ hơi khó chịu:

- Ý cậu là tôi phải giấu giếm cha tôi?

Tần Dương cười nói:

- Mặc kệ dì Thu đánh giá thế nào thì cũng không tiện nói toạc ra trước mặt cha cậu đâu. Nếu như cậu hỏi riêng thì mẹ tâm sự với con gái sẽ tiện hơn và nghe được nhiều hơn.

Văn Vũ Nghiên suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này có lý. Trước mặt cha chắc mẹ sẽ có những điều khó nói ra.

Dù là có lý nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu, hừ lạnh nói:

- Cậu cẩn thận phết đấy, không ngờ ngay cả việc này cũng nghĩ tới.

Tần Dương cười ha ha, không hề tức giận

- Nhìn điệu bộ này của cậu thì hiện tại chắc không có tâm trạng ăn cơm với tôi đâu nhỉ?

Trong lòng Văn Vũ Nghiên vốn đang không thoải mái, nghe thấy lời này của Tần Dương thì thở dài một hơi. Quả thật cậu cần thời gian để tiêu hóa những lời vừa nghe.

- Ok, thế thì chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Tần Dương thỏa mái gật đầu:

- Được, hẹn gặp lại.

Văn Vũ Nghiên ôm lấy sách vở của mình đi. Tần Dương nhìn ttheo bóng lưng của cô mà nở nụ cười bất đắc dĩ.

Có lẽ tâm tình bây giờ của Văn Vũ Nghiên giống với mình trong lần đầu tiên nghe chuyện này.

Mặc kệ người kia ưu tú đến đâu nhưng nghe những chuyện này thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái, thậm chí nảy sinh ra sự hoài nghi.

Vốn dĩ quan hệ của Văn Vũ Nghiên và mình không tệ lắm. Nếu như mình theo đuổi cô ấy thì cô ấy sẽ cảm thấy đấy là một chuyện tự nhiên. Nhưng sau khi biết chuyện này thì khó đảm bảo rằng cô ấy sẽ không suy nghĩ nhiều.

Liệu mình theo đuổi cô ấy có phải xuất phát từ sự yêu thích thật lòng không?

Hay là chỉ vì hoàn thành sự tiếc nuối của sư phụ?

Để xả giận cho sư phụ?

Sau khi bóng lưng của Văn Vũ Nghiên biến mất khỏi phòng ăn, Tần Dương thở dài rồi lấy sách mở của mình đi về phía quầy cơm, thần sắc của hắn mang vẻ nhẹ nhõm.

Mặc dù lần nói chuyện này đã tạo ra rạn nứt trong mối quan hệ của hắn và Văn Vũ Nghiên nhưng tâm của Tần Dương chính trực nên hắn cảm thấy lần này chưa hẳn đã là một chuyện xấu.

Mối quan hệ giữa Tần Dương và Văn Vũ Nghiên vẫn đang là bạn bè trong sáng, tình cảm cũng chưa sâu dày. Thế nên vào lúc này, nói rõ ràng mọi thứ sẽ gây ra rạn nứt và tổn thương không lớn. Giả sử mối quan hệ giữa hai người đã phát triển đến một mức độ nhất định thì chỉ sợ tổn thương sẽ rất lớn. Với tính cách cao ngạo của Văn Vũ Nghiên, có khả năng cô sẽ phản ứng rất dữ dội.

Lâm Trúc từ phía sau đi đến, hỏi:

- Lão đại, không phải cậu đi hẹn hò với người đẹp ư? Sao bây giờ chỉ đến một mình?

Tần Dương nhún vai, cười hì hì nói:

- Tôi nói một số lời làm phật lòng người đẹp nên cậu ấy tức giận không muốn đi ăn cơm cùng nữa. Thế nên tôi mới đi một mình.

Lâm Trúc chớp mắt rồi nhỏ giọng nói:

- Có liên quan đến sự việc của Vũ Văn Đào không?

Tần Dương sửng sốt rồi cười:

- Không có, là một việc khác. Liên quan đến Vũ Văn Đào thì cô ấy không nói gì, chỉ nhắc nhở tôi cẩn thận việc Vũ Văn Đào trả thù.

Lâm Trúc thở dài một hơi:

- Thế là tốt rồi, tôi đang thắc mắc tại sao người đẹp không đi cùng cậu. Tưởng rằng Vũ Văn Đào gây sự với cậu. Haha, phụ nữ là thế đó, tức giận cũng chỉ thoáng qua, cậu nói mấy câu dỗ dành là ổn thôi.

Tần Dương cười cười:

- Cậu đừng quan tâm đến chuyện này. Muốn theo đuổi người đẹp cũng phải giữa nguyên tắc của mình, không thể nhượng bộ hết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.