Chí Tôn Đặc Công

Chương 254: Chuyện giang hồ kể giang hồ



- Người ra lệnh cô ta gài bẫy cậu là Triệu Bân, một đầu sỏ của đám lưu manh vùng này, dưới trướng hắn cũng có một đám đàn em, nên ai cũng gọi hắn là Triệu Nhị ca...

Tần Dương ừ một tiếng: 

- Hắn ở chỗ nào? Số điện thoại?

Kiều Vi cau mày nói:

- Cậu muốn làm cái gì?

Tần Dương cười cười:

- Đương nhiên là đi giải quyết chuyện này, cảnh sát mấy vị làm gì cũng cần chứng cứ, gò bó quá. Tôi thì không cần chứng cứ, tôi chỉ cần nắm đấm thôi, sẽ nhanh hơn nhiều.

Kiều Vi nhìn Thần Dương bằng ánh mắt quan tâm, cô lo lắng hỏi:

- Cậu muốn đi tìm Triệu Bân giải quyết sao?

Tần Dương cười cười:

- Chuyện này để cảnh sát giải quyết thì rốt cục cũng chẳng đi tới đâu cả, để tôi giải quyết, thô bạo trực tiếp một tí, nhưng hiệu suất cao hơn nhiều.

Đương nhiên là Kiều Vi biết khả năng chiến đấu của Tần Dương kinh khủng sức tới cỡ nào, cô cũng biết Tần Dương đang nói thật, mặc dù sau khi Trương Hiểu Lệ xem qua đoạn video kia thì đã khai ra hết tất cả, nhưng với loại lưu manh như Triệu Bân, cho dù có tìm tới hắn thì hắn cũng sẽ không nhận tội.

Kiều Vi do dự một hồi, cuối cùng đành dặn dò:

- Đừng gây ra chuyện gì nhé.

Tần Dương khẽ cười, nói: 

- Yên tâm, sẽ không có ai báo cảnh sát đâu.

Đương nhiên là Kiều Vi hiểu ý Tần Dương muốn nói, hắn nói sẽ không có người báo cảnh sát, chứ không nói là sẽ không có ai bị thương.

Tất nhiên là cô hiểu dù bây giờ Tần Dương đang cười nhưng trong hiển nhiên lúc này trong lòng Tần Dương đang tràn đầy lửa giận, bởi nhìn kiểu gì thì cái bẫy này cũng quá ti tiện.

Tần Dương đang là một sinh viên đại học, nếu như bị cáo buộc tội danh hiế,p dâm, vậy thì nhất định sẽ bị buộc thôi học, thậm chí không chỉ như vậy, rất có thể cả cuộc đời của hắn cũng sẽ bị hủy hoại.

Cái bẫy này tuy rất đơn giản, nhưng lại rất hiệu quả, nếu như không phải Tần Dương đã có chuẩn bị từ sớm, thì bọn họ đã thành công rồi.

Đối đầu với kẻ địch có tâm tư thâm độc như thế, đương nhiên là Tần Dương sẽ không nhẫn nhịn.

Kiều Vi do dự một chút: 

- Nếu quả thật kẻ đứng đằng sau chuyện này chính là Vũ Văn Đào, vậy thì cậu định bị làm gì?

Ánh mắt của Tần Dương trở nên lạnh lẽo: 

- Nếu như hắn đã muốn đuổi tôi ra khỏi trường, vậy thì tôi cũng sẽ làm chuyện tương tự với hắn!

Bỗng nhiên Kiều Vi hỏi:

- Mấy ngày trước, chuyện Vũ Văn Đào bị người ta đánh gãy hai chân có liên quan gì tới cậu không?

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên là không liên quan, loại người gây thù chuốc oán với nhiều người như hắn, thình thoảng bị người ta kiếm chuyện gây phiền phức chẳng phải cũng là chuyện thường hay sao.

Kiều Vi nhìn chằm chằm vào mắt Tần Dương, lúc trước cô vẫn luôn nghi ngờ chuyện này có liên quan với Tần Dương, dù sao cô biết rõ Tần Dương cũng không phải là đèn cạn dầu, bây giờ lại nghe thấy Tần Dương nói chuyện kiểu lấy răng trả răng này, cô không nhịn được nên hỏi.

Vẻ mặt của Tần Dươmg vẫn bình tĩnh như thường dù cho bị Kiều Vi nhìn chằm chằm vào, ánh mắt của hắn vẫn trong suốt và bình tĩnh, cũng không hề có chút tránh né và chột dạ nào cả.

Kiều Vi khẽ nhếch môi cười, dù cho tới giờ vẫn chưa tìm được chút chứng cứ nào liên quan tới chuyện này cả, người đàn ông đánh Vũ Văn Đào trong video camera quay lại cứ như đã biến mất rồi vậy, nhưng cô vẫn tin chắc chuyện này có liên quan tới Tần Dương.

Tần Dương tuyệt đối không phải là kiểu người sẽ nhân từ nương tay, cũng tuyệt đối không phải là kiểu người biết nén giận, hắn chính là kiểu khi gặp phải công kích thì nhất định sẽ phản kích điên cuồng gấp nhiều lần!

Hai nhìn nhau một lúc, Kiều Vi cười nói: 

- Được rồi, xem như tôi tạm tin cậu, dù sao cũng không có chứng cứ, cảnh sát chúng tôi làm việc vẫn cần phải có chứng cứ.

Tần Dương cười nói:

- Cho tôi số điện thoại với địa chỉ của hắn.

Kiều Vi gật đầu, đứng dậy rời đi, một lúc sau cô quay lại cầm một tờ giấy đưa cho Tần Dương, Tần Dương nhận lấy tờ giấy, xem qua một chút rồi nói:

- Cám ơn!

Kiều Vi lại dặn dò lần nữa: 

- Chú ý nặng nhẹ, tôi cũng không muốn phải tự tay bắt cậu đâu.

Tần Dương trên mặt lộ ra hai phần mang theo quái dị tiếu dung:

- Cô yên tâm đi, cô chẳng bao giờ có cơ hội đó đâu.

Kiều Vi xua tay một cái nói:

- Cậu đi đi, mỗi lần cậu gọi điện thoại cho tôi là y như rằng có chuyện.

Tần Dương ha ha cười nói:

- Tôi chính là người bị hại đó, không gọi điện cho cảnh sát thì gọi cho ai?

Kiều Vi bĩu môi nói: 

- Đừng có giả bộ đáng thương trước mặt tôi, mấy tên chọc tới cậu, tới giờ có tên nào chiếm được lợi không, toàn là bị cậu cho ăn hành đấy thôi,…

Tần Dương bày ra vẻ mặt không quan tâm xua tay, nói:

- Ai bảo bọn họ chọc tới tôi làm gì, tự mình chuốc lấy cực khổ, cái này thì không thể trách tôi được rồi, được rồi, xong việc sớm nghỉ sớm đi, bữa nào tôi mời cô đi ăn cơm.

Kiều Vi cười nói:

- Tốt, tôi chờ đó, xem như cậu cũng có chút lương tâm.

Tần Dương rời khỏi cục cảnh sát, xem đồng hồ, thì thấy bây giờ cũng đã là hai giờ sang rồi, Tần Dương trực tiếp đi tới chỗ Triệu Bân ở luôn.

20 phút sau, Tần Dương đứng ở trước cửa nhà Triệu Bân, nhấn chuông cửa.

Sau khi liên tục ấn chuông cửa mấy lần, thì có một thanh niên nhuộm tóc xanh tím tuổi khoảng 20 miệng ngậm một điếu thuốc ra mở cửa:

- Anh tìm ai vậy?

Ánh mắt của Tần Dương vượt qua người thanh niên này, nhìn thẳng vào phòng khách bên trong, thì thấy được có mấy người đàn ông đang ngồi chơi mạt chược quanh một bàn mạt chược, cũng có người đang nhìn về phía cửa ra vào.

- Triệu Bân sống ở đây phải không?

Người thanh niên quan sát Tần Dương từ trên xuống dưới vài lần, rồi gật đầu: 

- Đúng vậy, anh là ai?

Tần Dương nghe thấy hắn nói Triệu Bân đang ở đây, trực tiếp cất bước vào cửa, đi vào bên trong. Người thanh niên nhuộm tóc kia thấy vậy, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhanh đuổi theo, vừa vươn tay muốn giữ Tần Dương, vừa la lên:

- Này, thằng nhóc kia, tao đang hỏi mày đó, cmn,…

Tay hắn vừa mới chạm vào áo của Tần Dương, Tần Dương cũng đã ra tay, trực tiếp nắm lấy đầu của hắn, dùng sức nhấc lên, sau đó đập mạnh đầu của tên thanh niên nhuộm tóc này vào tường, tên này còn chưa kịp nói lời nào thì trực đã xỉu luôn rồi..

Đột nhiên xảy ra chuyện, làm cho cả đám người trong phòng ai cũng giật mình ào ào đứng dậy, nhìn Tần Dương như là kẻ thù vậy.

Tần Dương đảo mắt qua lại giữa sáu, bảy người đàn ông trong phòng, thoải mái lên tiếng hỏi:

- Không biết Triệu Bân Triệu Nhị ca, là vị nào nhỉ?

Một người đàn ông khoảng 35, 36 tuổi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Tao chính là Triệu Bân đây, nhóc con mày là ai?

Tần Dương nhìn thẳng vào Triệu Bân, khẽ nở một nụ cười lạnh:

- Mày không quen biết tao?

Triệu Bân nhìn Tần Dương bằng ánh mắt nghi ngờ, đúng là hắn cảm thấy Tần Dương có hơi quen mắt, nhưng dường như hắn chưa từng gặp mặt người này bao giờ, lập tức lắc đầu, nói:

- Khá quen... Rốt cục mày là ai?

- Chỉ thấy quen mắt thôi?

Nụ cười trên mặt Tần Dương dần trở nên lạnh lẽo:

- Mày bảo đàn em mày với Trương Hiểu Lệ diễn kịch lừa tao, vậy mà giờ còn dám nói là không nhận ra hả?

Đột nhiên, vẻ mặt của Triệu Bân thay đổi: 

- Là mày! Chẳng phải là mày đã bị bắt vào cục cảnh sát rồi mà, sao giờ lại ở đây?

Tần Dương cười cười:

- Mày khổ tâm sắp xếp lừa tao, đáng tiếc lại không thành công, đương nhiên là tao phải tặng chút quà lại cho mày rồi!

Tần Dương liếc nhìn cả đám Triệu Bân, nhẹ nhàng nói:

- Đứa nào cũng gọi mày là Triệu Nhị ca, bọn nó là đàn em của mày sao?

Vẻ mặt của Triệu Bân cực kỳ lạnh lẽo:

- Mày dẫn cảnh sát tới?

Tần Dương cười cười: 

- Chuyện giang hồ để giang hồ giải quyết, cần gì phải tìm tới cảnh sát, dù sao thì như vậy cũng quá phiền toái, mày nói có đúng không, Triệu nhị ca?

Triệu Bân nheo mắt lại:

- Mày muốn làm gì?

Tần Dương khẽ nói:

- Đánh bọn mày một trận cho hả giận, sau đó lại hỏi xem là ai bảo bọn mày đối phó tao, tao nghĩ chắc bọn mày cũng sẽ sẵn sàng trả lời thôi!

Triệu Bân lạnh lùng nói: 

- Xem ra lá gan của mày cũng rất lớn đó, tay không tấc sắt mà dám tìm tới đây, mày nghĩ mày đánh giỏi lắm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.