Chí Tôn Đặc Công

Chương 259: Bán đứng



Ngồi tù?

Hồ Nguyên giật nảy mình. Một cảm giác khủng hoảng to lớn dâng trào trong lòng hắn rồi lan ra toàn thân thể.

Hắn còn trẻ, còn cả tương lai sáng lạn nên đương nhiên không muốn vào tù.

Trừ cảm giác khủng hoảng mãnh liệt thì hắn còn cảm thấy hoang đường.

Long Sào!

Một cái tên vừa thần bí vừa nguy hiểm … không ngờ lại ra mặt vì Tần Dương. Hơn nữa người đến là lãnh đạo cao nhất của Long Sào tại Trung Hải.

Rốt cuộc lại lịch của Tần Dương là như thế nào?

Trong mắt của Hồ Nguyên không còn sự cố chấp trước đó mà thay bằng sự khủng hoảng và bất an. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hồ Minh đầy sự cầu khẩn.

Hồ Minh nhìn thẳng vào mắt Hồ Nguyên, khẽ lắc đầu.

Con của mình quan hệ tốt với ai trong trường, ai là người có thể sai khiến nó đi làm ra việc như thế này thì Hồ Minh cũng đoán ra được phần này. Nếu như còn đường lui khác thì hắn tuyệt nhiên không để con mình nói ra sự thật. Nhưng đáng tiếc là không còn sự lựa chọn nào khác.

Ai dám chọc vào Long Sào?

Bản chất của Long Sào quyết định trách nhiệm và quyền hạn của nó. Đây là tổ chức mà không quan chức bình thường nào dám đối đầu.

Dù nhà họ Vũ Văn rất lợi hại nhưng Hoắc Kim Hải lại đang đứng trước mặt hắn nên hắn buộc phải tỏ thái độ. Còn sau đó, hắn sẽ nhanh chóng thông báo cho nhà họ Vũ Văn để bọn họ tự nghĩ biện pháp.

Hồ Nguyên cảm thấy tuyệt vọng.

Sự tự tin và sức mạnh của hắn đều bắt nguồn từ cha, nếu không có quyền thế và mạng lưới quan hệ của cha thì hắn không khác gì một người bình thường.

Tần Dương nhìn thấy hết những hành động của hai cha con nên khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.

Đây chính là điểm khác biệt giữa hắn và đám người Vũ Văn Đào, Hồ Nguyên.

Rời khỏi vòng tay cha mẹ thì Tần Dương vẫn là chính mình, vẫn có đầy đủ khả năng hiện thực hóa suy nghĩ trong lòng mình. Nhưng Vũ Văn Đào và Hồ Nguyên thì sẽ không còn là những kẻ có thể hô gió gọi mưa như ở trong trường đại học nữa.

Mặc dù hôm nay Tần Dương nhờ Hoắc Kim Hải ra mặt nhưng mối quan hệ này không phải dựa vào cha mẹ của hắn mà do hắn dốc sức xây dựng nên. Hơn nữa, việc hắn tìm Hoắc Kim Hải chẳng qua là muốn giải quyết vụ này nhanh chóng chứ không phải là không có biện pháp khác.

Ông Lão ở trụ sở chính của Long Sào!

Nhà họ Lôi!

Bản thân Tần Dương!

Dù là bên nào thì cũng đều nắm giữ trong tay năng lực giải quyết việc này. Tần Dương chỉ lựa chọn phương án an toàn mà hữu hiệu nhất. Nếu Hoắc Kim Hải ra mặt thì thân phận mình sẽ không bị bại lộ. Những kẻ khác nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy Tần Dương có bối cảnh khó lường nên mới mời được Hoắc Kim Hải. Ai có thẻ ngờ được rằng một sinh viên đại học năm nhất lại là một đặc công dày dạn kinh nghiệm đây?

Tần Dương cầm điện thoại di động của mình lên, mở vào phần video rồi đưa cho Hồ Nguyên, trong miệng lạnh lùng nói:

- Mấy người Trương Hiểu Lệ đã khai ra Triệu Bân. Triệu Bân vốn ban đầu định chống cự nhưng mày biết vì sao hắn lại nói ra mọi chuyện không?

Hồ Nguyên cắn răng không nói chuyện, liếc nhìn Hoắc Kim Hải.

Có người của Long Sào ra mặt thay cho mày thì một đám côn đồ nhỏ nhoi dám không nói sao?

Tất nhiên Tần Dương hiểu được hàm ý của ánh mắt của Hồ Nguyên nên nhàn nhạt đáp:

- Đêm hôm qua, lúc tao đi ra khỏi cục cảnh sát thì đi thẳng đến chỗ Triệu Bân. Tám người bọn họ lúc đấy đang chơi mạt chược. Tao đấm gãy mũi hai người, bẻ cánh tay của ba người, cuối cùng dùng một đao ghim chặt tay của Triệu Bân lên bàn. Nếu lúc đó là mày thì mày cũng sẽ phải phun hết ra thôi.

Con ngươi của Hồ Nguyên co lại, hắn phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối mình đều xem thường Tần Dương. Thằng này nhìn qua thì vô hại và trầm tính nhưng không ngờ lại hung ác đến thế!

Hồ Nguyên bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương nhìn chằm chằm thì cảm thấy ngạt thở, sau đó cảm thấy nhịp tim tăng vọt, máu tươi phun trào. Ngay cả trong lỗ tai hắn cũng nghe thấy âm thanh này.

Kẻ này rốt cuộc là ai, sao lại lợi hại và ngang ngược như thế?

Vốn dĩ mình tưởng Triệu Bân bội bạc, gặp cảnh sát thì bán đứng mình. Bây giờ mới rõ rằng không phải vì hắn không muốn giữ lời hứa mà đơn giản là không có biện pháp để đối phó với ác ma như Tần Dương.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Kim Hải nghe việc này nhưng hắn không thèm để ý tí nào, chỉ cười cười nói:

- Vậy thì mấy tên lưu manh ấy quả là xui xẻo. Xem ra số tiền cướp được còn không trả nổi viện phí.

Hồ Nguyên thấy thái độ bình thản của Hoắc Kim Hải thì trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng, hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Là Vũ Văn Đào.

Hồ Minh nghe thấy cái tên này thì mi mắt hơi rung rung. Quả nhiên là hắn!

Ở Trung Hải, Vũ Văn gia không phải là thứ dễ trêu. Về sau, bản thân mình nên cố gắng bù đắp lại sứt mẻ hôm nay. Nhưng mà việc này chỉ là do con mình tự nguyện hỗ trợ, bây giờ xảy ra chuyện thì không có lý do gì để gánh tội danh thay Vũ Văn Đào. Huống gì, dù muốn gánh thay thì hắn cũng gánh vác không nổi. Về lý mà nói, trong vụ này, không ai có thể trách việc Hồ Nguyên bán đứng Vũ Văn Đào.

Sắc mặt của Tần Dương không biểu lộ ra chút giật mình nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Hồ Nguyên, lạnh lùng nói:

- Nếu mày nói hết chi tiết sự việc ra thì tao sẽ bỏ qua việc này. Còn không thì mày thay hắn vào tù mà đếm lịch.

Hồ Nguyên không còn vẻ kiêu ngạo và quật cường như trước đó nữa. Hắn nản lòng thoái chí:

- Phải nói những gì đây?

- Nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, thật chi tiết.

Tần Dương cười cười, lấy điện thoại ở trong túi ra, chỉnh về chế độ quay phim rồi hướng về phía Hồ Nguyên.

- Hồ Nguyên, mày cấu kết với Triệu Bân - thủ lĩnh đám côn đồ để hãm hại Tần Dương, có phải do Vũ Văn Đào sai khiến không?

Hồ Nguyên cắn môi, trong mắt lóe lên sự phản kháng. Hắn biết rằng, chỉ cần mình nói ra lời đấy thì toàn bộ thanh danh đều đi tong. Vũ Văn Đào có thể phạm tội còn bản thân mình thì là kẻ bán đứng đồng đội.

Chẳng qua, sự giãy dụa biến mắt trong chớp mắt, ánh sáng trong mắt Hồ Nguyên không còn nữa:

- Vâng.

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên:

- Tại sao hắn muốn đối phó Tần Dương?

- Vì Văn Vũ Nghiên.

Sau khi mở miệng nói câu đầu tiên thì Hồ Nguyên ngày càng thuận miệng. Hơn nữa hắn biết rõ Tần Dương có dụng tâm nên trong câu hỏi mới nhắc đến tên Tần Dương mà không phải là đại từ nhân xưng.

- Hắn coi Văn Vũ Nghiên là thứ mà bản thân độc chiếm, không cho phép bất cứ người đàn ông nào đến gần. Mối quan hệ giữa Tần Dương và Văn Vũ Nghiên quá thân mật, mặc dù hắn đã cảnh cáo Tần Dương nhưng Tần Dương không quan tâm nên hắn muốn đuổi Tần Dương khỏi trường để Tần Dương không còn được tiếp xúc với Văn Vũ Nghiên nữa …

Tần Dương nheo mắt:

- Nói cụ thể hơn nữa đi!

Hồ Nguyên bèn nói hết tất cả các vấn đề mà bọn họ từng bàn bạc qua. Sau đó Tần Dương lại hỏi thêm mấy câu nữa, Hồ Nguyên trả lời từng cái một. Đột nhiên, lời nói của Tần Dương thay đổi:

- Trước đó, tội phạm bị truy nã Chu Đại Hải gây sự với Tần Dương ở cổng trường cũng là do Vũ Văn Đào giật dây à?

Hồ Nguyên nhìn thoáng qua Hồ Minh đang kinh ngạc rồi nói:

- Đúng thế, tôi cho hắn ta mười vạn để đi đối phó Tần Dương.

- Mục đích là đánh gãy chân Tần Dương?

- Đúng thế, Vũ Văn Đào muốn Tần Dương phải nằm viện mấy tháng, coi như là một lời cảnh cáo.

Trên mặt của Tần Dương lộ ra nụ cười lạnh:

- Nếu không lầm thì trước đó đã từng có một người theo đuổi Văn Vũ Nghiên nhưng sau đó bị hãm hại, bị người khác vu là sàm sỡ phụ nữ nên bị đuổi học. Đây cũng là việc mà bọn mày làm à?

Trong lòng Hồ Nguyên lạnh như tro:

- Việc này là do Vũ Văn Đào dùng tiền thuê người làm. Dù tôi biết rõ nhưng không hề nhúng tay vào.

Tần Dương tắt video đi rồi cất điện thoại di động vào túi. Sau đó hắn cười lạnh:

- Thủ đoạn của bọn mày rất cao siêu đấy! Nhưng có từng nghĩ sẽ có hôm nay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.