Chí Tôn Đặc Công

Chương 274: Trước đây cậu đã từng dùng súng sao?



Ánh trăng mờ mịt, lại càng làm cho khu rừng trúc thêm vẻ âm u.

Tần Dương liên tục đạp nát mấy cây trúc để mượn lực phản chấn, ngay lập tức hắn và Hàn Thanh Thanh nghiêng người trượt xuống phía dưới, đi sâu vào bậc thang bên cạnh rừng trúc. 

- A!

Hàn Thanh Thanh khẽ rên lên một tiếng, cũng không biết là cô đã bị trúng đạn hay là va phải chỗ nào, nhưng hiển nhiên là cô đã cố gắng kìm lại, không cho bản thân phát ra âm thanh quá lớn.

Tần Dương thở dốc hai cái, hắn nhẹ nhàng đặt Hàn Thanh Thanh xuống đất, nói khẽ: 

- Nằm sấp xuống, đừng cử động!

Đương nhiên là Tần Dương nghe thấy tiếng rên của Hàn Thanh Thanh, nhưng với tình hình hiện tại thì hắn cũng không có dư thừa tinh thần để lưu ý tới những chuyện khác, lúc nào còn chưa giải quyết được tay súng ngoài kia, thì tới lúc đó hắn vẫn còn chưa có khả năng kiểm tra cho Hàn Thanh Thanh.

Khi Tần Dương nhìn thấy tay súng đứng bên ngoài giơ súng hướng về phía đối diện, hắn không khỏi cảm thấy mình đúng là may mắn, cả mình lẫn Hàn Thanh Thanh đều mặc quần áo tối màu, nếu như đổi thành màu trắng, thì dù nơi này có là rừng trúc âm u tối như mực đi nữa thì cả hai vẫn cực kỳ nổi bật, sẽ dễ bị đối phương bắn trúng hơn.

Dù hiện tại tay không tấc sắt nhưng Tần Dương cũng không hề lo sợ chút nào, hắn thọc hai tay vào sâu trong đống tuyết, sau đó nắm chặt hai tay lại, hai quả cầu tuyết cỡ như nắm tay của trẻ em xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn

Tần Dương lại tiếp tục dùng sức bóp chặt hơn nữa, hai quả cầu tuyết càng ngày càng nhỏ lại, nhưng cũng càng lúc càng cứng hơn, bây giờ tựa như hai quả cầu băng vậy.

Tần Dương thoáng điều chỉnh tư thế một chút, sau đó hắn ném quả cầu băng trong tay trái bay ra ngoài, quả cầu đập trúng vào một thân cây trúc ở ngoài mấy mét, một tiếng “ầm” vang lên.

Ngay lập tức, người đàn ông cao gầy kia cũng giơ súng bắn ngay vào vị trí phát ra âm thanh, cùng lúc đó, Tần Dương ẩn nấp ở trong bóng tối khẽ xoay tay ném quả cầu băng trong tay phải bay ra ngoài.

Quả cầu băng phá vỡ không khí bay ra ngoài, tốc độ cực nhanh tới mức tạo ra cả âm thanh xé gió, quả cầu chính xác đập trúng vào mu bàn tay cầm súng của người đàn ông cao gầy kia.

- Bốp!

Một tiếng “bốp” vang lên, cánh tay của người đàn ông kia vậy mà bị bật ngược lên y như là bị đánh vậy, khẩu súng lục trong tay hắn cũng bị đánh bật ra ngoài, rơi thẳng vào khu rừng trúc kế bên đó.

Người đàn ông cao gầy kia khẽ rên lên một tiếng, cúi đầu xem xét, thì phát hiện trên mu bàn tay đã xuất hiện một vết thương máu me nhầy nhụa, toàn bộ phần xương của bàn tay đều đã bị gãy, cảm giác đau đớn không tưởng truyền tới, làm cho hắn ta không khỏi run lên bần bật. 

Hắn không nhìn ra được rốt cục là thứ gì đập vào mu bàn tay mình, đó nhất định không phải là đạn do súng bắn ra, nhưng bản thân hắn biết được mình nhất định đã gặp phải cao thủ rồi.

Hắn cũng là người đã trải qua nhiều lần sinh tử đấu, nên nhanh chóng đưa ra quyết định, khi súng vừa bị đánh bật ra xa, hắn chỉ nhìn thoáng qua vết thương trên tay, rồi cấp tốc bỏ chạy không chút chần chờ.

Lúc Tần Dương đi ra khỏi rừng trúc, người đàn ông kia cũng đã lao xuống cầu thang, nhanh chóng chạy về phía chân núi, gần như lộn nhào nhảy xuống sườn dốc phủ đầy tuyết, lăn lông lốc xuống phía dưới, hiển nhiên là hắn cũng đã sắp rời khỏi đỉnh núi.

Tần Dương quay đầu thoáng nhìn về phía rừng trúc sau lưng, trong ánh mắt lộ ra một chút do dự, cuối cùng khẽ cắn môi, từ bỏ ý định đuổi theo tên kia, quay người đi về tới rừng trúc.

Hắn tin chắc chỉ cần mình đuổi theo, thì nhất định có thể đuổi kịp đối phương, nhưng e rằng cũng phải rượt đuổi tới tận chân núi tuyết, hơn nữa ban nãy đối phương còn bắn nhiều phát như vậy, mà mình cũng nghe thấy tiếng kêu của Hàn Thanh Thanh, cũng không biết cô ấy có bị trúng đạn hay không, nếu như vì mình đuổi theo tay súng kia mà làm trễ nải không kịp cứu chữa dẫn tới Hàn Thanh Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì cho dù Tần Dương có chém tay súng kia ra thành muôn mảnh cũng chẳng có tác dụng gì.

Tần Dương đi tới vội vàng đỡ Hàn Thanh Thanh dậy, lo lắng hỏi: 

- Cậu có bị trúng đạn không?

Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh lộ rõ sự sợ hãi, từ trước đến giờ có bao giờ cô phải trải qua chuyện nguy hiểm như thế này đâu?

Cô cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, tay chân không có lực, sự sợ hãi bao phủ trái tim cô, làm cho cô cảm thấy vô cùng khó thở.

Tần Dương nghe thấy tiếng thở dồn dập của cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi:

- Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai có thể làm cậu bị thương!

Hàn Thanh Thanh nắm thật chặt bàn tay của Tần Dương, khi nghe thấy giọng nói ôn hòa mạnh mẽ của hắn, sự sợ hãi trong cô mới dần biến mất.

- Tôi không bị trúng đạn, chỉ là ban nãy hình như có va vào cái gì đó.

Tần Dương nghe xong, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: 

- Đi ra bên ngoài, để tôi kiểm tra vết thương cho cậu.

- Ừ.

Hàn Thanh Thanh vịn cánh tay của Tần Dương, cả hai men theo rừng trúc đi ra bên ngoài, Hàn Thanh Thanh nhìn về phía cầu thang đá lên núi:

- Người kia đâu rồi?

Tần Dương chỉ về phía sườn dốc phủ đầy tuyết ở xa xa:

- Hắn nhảy xuống chỗ kia sau đó trốn xuống núi rồi.

Hàn Thanh Thanh thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi:

- Vì sao hắn lại muốn giết chúng ta?

Tần Dương xin lỗi nói: 

- Tên này ra tay rất tàn nhẫn, cũng không hề do dự chút nào, thấy tình hình không ổn thì lập tức rút lui, không hề chần chừ hay dừng lại tí nào, từ đây có thể thấy tên này nhất định chính là một sát thủ chuyên nghiệp đã được trải qua huấn luyện, tôi nghĩ hẳn là hắn đến đây để giết tôi, là tôi làm liên lụy tới cậu rồi!

- Sát thủ!

Hàn Thanh Thanh cực kỳ kinh hãi, cô nhìn Tần Dương bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu, nói:

- Sao lại có sát thủ muốn giết cậu?

Tần Dương lắc đầu, trả lời:

- Tôi cũng không biết.

Tần Dương vịn Hàn Thanh Thanh đi ra khỏi rừng trúc, sau đó hắn vịn cô ngồi xuống bậc thang:

- Ban nãy chỗ nào bị va vào vậy?

- Đùi, đùi phải.

Tần Dương cúi đầu kiểm tra một chút, phần quần chỗ đùi phải của Hàn Thanh Thanh đã bị rách ra một mảng lớn, cũng may là không bị chảy máu.

Tần Dương ngẩng đầu cười nói:

- Không sao, chắc là trong lúc chạy thì bị quệt vào thân trúc, mà quần của cậu cũng bị rách một mảng lớn, nên chắc cũng bị cọ vào da rồi, cũng may là không bị rách da, không chảy máu.

Hàn Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm: 

- Cũng chỉ hơi rát da một chút.

Tần Dương thò tay vào trong túi quần lấy điện thoại ra, rồi mở chế độ đèn pin lên, dưới ánh đèn, có thể thấy rõ phần đùi trắng nõn mịn màng của Hàn Thanh Thanh xuất hiện một mảng ửng đỏ, hiển nhiên đây chính là vị trí bị thân cây va quệt vào, ngoài ra thì cũng không còn gì nữa.

- Không cần phải lo lắng, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi hẳn thôi... Còn có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?

Hàn Thanh Thanh lắc lắc đầu:

- Không có.

Tần Dương đứng dậy, vịn Hàn Thanh Thanh đứng lên:

- Chờ tôi một lát.

Tần Dương cầm điện thoại di động đi vào trong khu rừng trúc bên cạnh, sau khi tìm kiếm một hồi, rốt cục hắn cũng tìm thấy khẩu súng ngắn bị rơi ban nãy.

Tần Dương nhặt khẩu súng ngắn lên, quan sát một chút, không ngờ đây lại là một khẩu súng lục tự chế rất giống thật, nòng đúng còn được gắn thêm dụng cụ giảm thanh.

Tần Dương lấy băng đạn ra, nhìn một chút, bên trong vẫn còn có đạn, Tần Dương lại gắn băng đạn vào lại, khoá chốt bảo hiểm, sau đó cứ theo thói quen nhét súng vào thắt lưng sau lưng, lại thả áo xuống, cứ vậy thì hoàn toàn không thể nhận ra được nữa.

Hàn Thanh Thanh nhìn thấy Tần Dương làm những việc kiểm tra súng, kiểm tra đạn rồi cất súng rất thành thạo, chỉ nhìn cũng biết hẳn đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, lập tức cô rất lấy làm kinh ngạc, hỏi:

- Trước đây cậu đã từng dùng súng à?

Tần Dương nghe vậy thì ngẩn người ra, biết rõ cảnh mình kiểm tra súng ban nãy rơi vào trong mắt Hàn Thanh Thanh làm cho cô nghi ngờ, cười ha hả thuận miệng giải thích: 

- À chẳng phải tôi từng nói mấy năm trước sống ở nước ngoài sao, trong nước có hạn chế dùng súng, nhưng ở nước ngoài thì không có lệnh hạn chế này, nên tôi cũng từng dùng súng, trình độ sử dụng súng cũng không tệ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.