Chí Tôn Đặc Công

Chương 281: Vũ khí phòng thân



- Anh Hải, em muốn mượn ít vũ khí để phòng bị.

- Mượn ít vũ khí để phòng bị?

- Vâng, súng với cả một số thứ có tính thuốc mê nhưng có khả năng sát thương. Hôm qua có tên sát thủ ra tay với em, suýt chút nữa là được như ý rồi.

- Cái gì, sát thủ?

- Vâng.

- Được, tôi đến văn phòng ngay đây, đến đó rồi nói rõ hơn.

Tần Dương quay đầu xe lại, đi thẳng đến cơ quan làm việc ở Long Sào Trung Hải.

Tần Dương vừa vào văn phòng, Hoắc Kim Hải liền lo lắng hỏi:

- Làm thế nào lại có sát thủ tìm tới cậu vậy, chẳng lẽ thân phận của cậu bị lộ ra rồi sao?

Tần Dương lắc lắc đầu:

- Hẳn không phải là thân phận em bị lộ ra, dù sao thì nếu như thân phận bị lộ ra, cũng không đến mức phải dùng tiền thuê một tên sát thủ đến để giết chết em chứ.

Tần Dương mở điện thoại của mình ra, lấy tư liệu của Hà Viễn Thiên đưa cho Hoắc Kim Hải: 

- Đây là tư liệu của tên sát thủ đó.

Tần Dương trở tay lấy từ bên hông ra một khẩu súng, đặt lên trên bàn:

- Đây là súng của đối phương, bị em tước được.

Sau khi Hoắc Kim Hải cẩn thận xem tài liệu xong, nhíu mày:

- Đây là một tên sát thủ nhận tiền và giết người rất chuyên nghiệp, làm sao lại tìm tới cậu? À đúng rồi, tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Dương đem tất cả mọi chuyện xảy ra tường thuật lại một lần, sau đó nói: 

- Đối phương ở trong tối, em ở ngoài sáng, cũng bị thiệt thòi một chút, cho nên muốn đến mượn ít vũ trang phòng bị, sau khi việc xong rồi em sẽ hoàn lại.

Hoắc Kim Hải không hề do dự, sảng khoái đồng ý nói:

- Được, có điều những thủ tục cần thiết cậu cũng phải hoàn thiện một chút mới được.

Tần Dương cười nói:

- Đó là quy trình tất yếu rồi, đương nhiên không có vấn đề gì.

Hoắc Kim Hải nghĩ nghĩ lại: 

- Cậu cũng không phải người mới, ở phương diện này kinh nghiệm cũng phong phú, hơn nữa cậu còn là một tu hành giả, rất có thực lực, đối phó tên sát thủ này như thế nào, tôi cũng không muốn nói nhiều. Ngoài vũ trang phòng bị ra, còn có cái gì tôi có thể giúp một tay không?

Tần Dương gật đầu:

- Vâng, em muốn làm phiền anh Hải giúp em điều tra tình hình tài chính của Vũ Văn Đào.

Ánh mắt Hoắc Kim Hải đột nhiên trở nên sắc bén:

- Cậu hoài nghi tên sát thủ này là do Vũ Văn Đào dùng tiền thuê?

- Chỉ là hoài nghi, Hà Viễn Thiên là sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn có tiếng, có thể khiến cho hắn ra tay giá cả khẳng định sẽ không hề thấp, vậy tài chính của người thuê hắn chắc là sẽ có sự thay đổi. Mặt khác, giúp em điều tra hắn khoảng thời gian này gặp qua những người nào, gọi điện thoại cho ai.

Hoắc Kim Hải gật đầu:

- Chuyện này đơn giản, trước đó hắn bị thương gãy chân, vẫn luôn ở trong bệnh viện, bệnh viện chỗ nào cũng có camera giám sát, muốn điều tra hắn đã gặp qua những ai thì rất đơn giản.

Tần Dương cười nói:

- Được, cảm ơn anh Hải.

Hoắc Kim Hải cười nói:

- Chỗ hai anh em mình cậu khách khí cái gì, đang bảo gọi cậu đi uống rượu đây, kết quả hôm qua lại sinh nhật bạn học của cậu, giờ lại có thêm việc này nữa, vậy anh em mình chắc phải để sau rồi.

Tần Dương cười khổ:

- Đúng đó, chỉ có thể để sau rồi, đợi kết thúc việc này, em mời anh Hải ăn cơm đền tội vậy.

Hiện giờ đang có một tên sát thủ nấp trong bóng tối dõi theo Tần Dương, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lấy mạng hắn, Tần Dương nếu vẫn còn tùy tiện đi uống rượu, vậy chẳng phải là đang lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn, hay nói cách khác là tự tìm đến chỗ chết, trước cánh cửa sinh tử, dù phản xạ chỉ sai lệch 0,1 giây thì cũng có thể là hai kết cục hoàn toàn khác.

Hoắc Kim Hải đứng dậy:

- Đi thôi, đi chọn vũ trang phòng thân.

Tần Dương ném cây súng cho Hoắc Kim Hải:

- Khẩu súng giả cao cấp này, anh xử lý giúp em nhé, em thật không quen dùng hàng nhái, ai biết được có khi nào đúng vào lúc quan trọng lại bị tắc nòng chứ.

Hoắc Kim Hải cười nói:

- Có đồ tốt để xài, ai lại đi dùng hàng kém phẩm chất chứ.

Hai người xuống đến kho vũ khí ngầm dưới mặt đất, Hoắc Kim Hải đi thẳng đến chỗ có mô hình người mẫu ở phía trước, phủi phủi vào bộ áo gile màu xanh được làm rất kì công mà người mẫu đang mặc:

- Bộ áo chống đạn mẫu mới nhất, mỏng nhẹ hơn nữa lại rất mềm mại, khả năng chống đạn so với áo chống đạn bình thường mà cảnh sát vẫn sử dụng còn cao gấp mấy lần. Giờ đang là mùa đông, mặc cái này hoàn toàn sẽ không làm cho người khác hoài nghi, lúc then chốt còn có thể phát huy được tác dụng.

Tần Dương cười cười nói:

- Cái này nhất định phải có!

Tần Dương đúng thật là người tu hành không sai, nhưng người tu hành cũng không ngăn được đạn. Với thực lực của hắn, nếu trúng đạn thì cũng coi như xong, trong thời gian thi hành nhiệm vụ, trước giờ Tần Dương không bao giờ cảm thấy phiền về việc phải mang nhiều thứ vũ khí phòng thân cùng một lúc, chuẩn bị càng đầy đủ, khả năng bị sát thương, thất bại thậm chí tử vong lại càng thấp.

Súng của Hà Viễn Thiên mặc dù bị Tần Dương cướp được, nhưng nếu đối phương đã có thể kiếm được súng thì vẫn có khả năng kiếm được cây súng khác, mặc áo chống đạn chung quy vẫn an toàn hơn một chút, Tần Dương sẽ không lấy cái mạng nhỏ của hắn ra đùa giỡn được.

Ánh mắt Hoắc Kim Hải chuyển hướng, đi được hai bước, từ trên mặt bàn cầm lên một cây bút máy:

- Bên trong cái này có thể bắn ra bốn cây đinh thép, uy lực của đinh thép không thua kém gì viên đạn, hơn nữa trong ruột đinh thép trống rỗng, trong đó có thuốc mê liều cực mạnh, có thể gây mê toàn thân trong vòng ba giây, ừm, rất thích hợp với thân phận hiện tại của cậu đấy.

Tần Dương cười cười nói:

- Cái này không tệ.

Hoắc Kim Hải lại cầm lên một khẩu súng ngắn rất nhỏ gọn, súng đặt nằm trong lòng bàn tay, còn không lớn bằng bàn tay.

- Súng ngắn bỏ túi, có thể bỏ trong túi quần, trong túi áo, trong bọc hoặc bất cứ chỗ nào có thể, dung lượng đạn có thể hơi ít một chút, chỉ có sáu phát, hơn nữa tầm bắn chỉ có 20 mét, vượt quá 20 mét uy lực sẽ giảm đi khá nhiều.

Buông khẩu súng xuống, Hoắc Kim Hải lại cầm một cái bật lửa màu đen bên cạnh lên:

- Cái này ắt hẳn cậu cũng biết chứ, lựu đạn cầm tay, chỉ cần ấn vào chỗ lõm này ba giây, lựu đạn lập tức sẽ được khởi động, năm giây sau nó sẽ phát nổ, sức phá hủy kinh người.

Hoắc Kim Hải lại cầm một cái đồng hồ lên:

- Đồng hồ phi đao, bên trong có bốn cây đinh thép, tầm bắn 10 mét, chỉ cần dùng thủ pháp đặc thù ấn vào cái nút bên cạnh này, đinh thép thì sẽ từ cái lỗ nhỏ bên cạnh bắn ra, đinh thép cũng mang theo thuốc mê liều cao, nguyên lý cũng giống như cây bút máy kia.

Hoắc Kim Hải cân nhắc nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt nhắm vào đôi giày của Tần Dương:

- Ừm, nếu đã làm, vậy thì làm nguyên bộ luôn, có lẽ cậu còn cần một đôi giày da tốt có tác dụng bắn ra đạn và lưỡi dao, thêm một bộ kính mắt có thể điều chỉnh tầm ngắm nữa.

Hoắc Kim Hải cầm lấy một bộ kính đen, cười nói:

- Nó có tác dụng giống như kính viễn vọng, có thể điều tiết tiêu cự thông qua cái nút nhỏ bên cạnh này, để cậu có thể nhìn xa hơn và thấy rõ hơn.

Nói một thôi một hồi như vậy, Hoắc Kim Hải mỉm cười:

- Thế nào, mấy món tôi đề cử cũng không tệ lắm phải không?

Tần Dương cười cười nói: 

- Đều rất tuyệt, thực sự là trang bị toàn diện từ trên xuống dưới, đừng nói là đối phó một người, em đoán chừng đối phó một đám người cũng không thành vấn đề, có điều chỉ có một điểm, súng thì em không thích dùng loại súng bỏ túi lắm, nhỏ cũng có nghĩa là uy lực yếu, em thích loại uy lực lớn một chút.

Hoắc Kim Hải cười nói: 

- Cũng được, tôi quên mất cậu là người tu hành, năng lực đấu súng và khả năng cầm súng của các cậu vượt xa so với người bình thường đương nhiên yêu cầu cũng cao hơn nhiều. Cậu đã nói như vậy, thì tôi chỉ còn cách đề cử khẩu này thôi, mặc dù chúng ta ở đây có khẩu súng này, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai từng sử dụng qua.

Hoắc Kim Hải lấy ra một khẩu súng nhìn bề ngoài là một màu đen tuyền trông rất ngầu: 

- Khẩu súng này uy lực kinh người, trên nguyên lý giống như loại Desert Eagle nổi tiếng, nhưng uy lực mạnh hơn so với Desert Eagle, lượng đạn cũng lớn hơn, đương nhiên sức giật sau bắn cũng lớn, người bình thường căn bản không khống chế được, sẽ bị chấn thương tay, nhưng tôi nghĩ với cậu mà nói, điểm này không thành vấn đề.

Tần Dương nhận lấy khẩu súng, bóp bóp trên tay, rất nặng, nhưng đối với hắn thì hoàn toàn không thành vấn đề: 

- Uy lực còn lớn hơn so với Desert Eagle?

Hoắc Kim Hải cười nói:

- Đúng, một phát súng của nó có thể bắn chết một con gấu ngựa hoặc loại hình mãnh thú cỡ lớn dạng như trâu nước, cậu nói uy lực lớn hay không lớn hả?

Tần Dương tiện tay nhoáng một cái, khẩu súng chuyển động quay trên đầu ngón tay của hắn, phảng phất như một khẩu súng có sức sống vậy. Chỉ sau hai giây, khẩu súng đột ngột dừng lại, nằm chắc trong tay hắn.

- Tốt, chính là nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.